Phó Trạch Vũ nói: "Tôi không biết cô."

Hứa Như Vân cười nói: "Phó Trạch Vũ, đừng tưởng tôi không biết chuyện của anh với Tần Như Hoa. Hai người yêu đương lén lút, bề ngoài thì chia tay, nhưng vẫn qua lại với Tần Như Hoa, cô ấy còn cho anh tiền, phải không?"

Anh ngạc nhiên nói: "Cô, sao cô biết......"

Hứa Như Vân lấy ra một cái thẻ màu vàng, đặt lên bàn nói: "200.000 ở đây, khoản nợ của gia đình còn chờ anh, anh suy nghĩ đi."

Phó Trạch Vũ cuối cùng đồng ý yêu cầu của Hứa Như Vân, Hứa Như Vân muốn mang thai con của anh, thế nhưng không phải qua quan hệ, mà dùng cách thụ tinh nhân tạo.

Anh không hiểu tại sao Hứa Như Vân lại làm thế, nhưng vì tiền, Phó Trạch Vũ đành cắn răng đồng ý.

Sau khi có được tinh trùng của Phó Trạch Vũ, Hứa Như Vân liền đi đến bệnh viện để thực hiện.

Thụ tinh rất thành công, Hứa Như Vân mang thai.

Cô cảm thấy cần phải trả đũa Tần Như Hoa theo cách biến thái nhất có thể.

Mang thai đứa con của người mà Tần Như Hoa yêu.

Chờ đến khi cô sinh con ra, sẽ ngược đãi nó.

Cô không thể có được tình yêu của Chu Dũng Cảm, thì sẽ hủy hoại người phụ nữ mà anh ta yêu nhất.

Vào giờ phút này, cô thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt khi Tần Như Hoa biết chuyện này, sẽ như thế nào?

Hứa Như Vân nở nụ cười, cô gọi điện cho Tần Như Hoa hẹn gặp.

Khi Tần Như Hoa gặp Hứa Như Vân, Hứa Như Vân đưa giấy xét nghiệm cho Tần Như Hoa xem, rồi nói: "Tần Như Hoa, tôi đang mang thai đứa con của Phó Trạch Vũ, người yêu của cô."

Cô ấy ném tờ xét nghiệm xuống đất, che miệng bỏ chạy.

Tần Như Hoa tan nát cõi lòng, cô không còn tin vào tình yêu nữa.

Cô làm mọi thứ đều vì muốn giúp Phó Trạch Vũ trả hết nợ, không ngờ Hứa Như Vân lại có con với Phó Trạch Vũ.

Mỉa mai làm sao, chế giễu làm sao.

Một là người phụ nữ cô ghét nhất, một là người đàn ông cô yêu nhất.

Tần Như Hoa cảm thấy cả thế giới đều tăm tối, gả cho Chu Dũng Cảm, ít nhất Chu Dũng Cảm sẽ đối tốt với cô hơn.

Hôn nhân không có tình yêu, Tần Như Hoa quyết định xem cuộc hôn nhân này là mồ chôn của tình yêu.

Nhưng đến phút cuối cùng, khi linh mục hỏi cô, cô liền nói "không".

Cô không thể không nói ra lời đó, tuy rằng rất tàn nhẫn với Chu Dũng Cảm, nhưng cô không thể hủy hoại cuộc đời anh.

Tại sao cô phải hủy đi hạnh phúc của Chu Dũng Cảm? Cô không yêu Chu Dũng Cảm, cô lừa dối anh.

Cho nên cô lựa chọn buông tay.

Hứa Như Vân thấy dáng vẻ đau thương như sắp chết của Tần Như Hoa, cô rất hài lòng.

Cô tưởng rằng hôn lễ sẽ bị hủy, Chu Dũng Cảm sẽ không cưới được Tần Như Hoa. Nhưng hôn lễ vẫn diễn ra đúng thời gian.

Ngày cưới, Hứa Như Vân quyết định đến phá đám cưới.

Cô đến tiệm áo cưới lấy váy cưới, chạy đến nơi tổ chức hôn lễ.

Phá hủy lễ cưới, cô cho rằng Chu Dũng Cảm sẽ từ bỏ Tần Như Hoa.

Việc Hứa Như Vân không ngờ đến chính là: cả hai đều cùng nhau biến mất.

Một người thường sẽ muốn chết hai lần: không còn yêu, và không được yêu.

Bây giờ Hứa Như Vân cả ngày ôm con búp bê, cô nhìn vào những tờ giấy trong bình ước nguyện nước mắt chậm rãi rơi xuống:

Em vẫn đứng đây chờ anh, nhưng anh xưa nay chưa từng nhìn về em.

Nếu có thể nói lời yêu sớm hơn, trái tim sẽ không đau đến thế.

Nếu thời gian có thể quay ngược, em hi vọng có thể gặp anh trước Tần Như Hoa.

Như vậy, kết quả của chúng ta có thể khác không?

Gượng cười, chỉ có thể nói với anh lời tạm biệt.

Công trường xây dựng Hoa Hưng, thành phố Triều Dương.

Dạ Phàm Linh, Vạn Hiểu Sương đến công trường trước tiên là tìm quản đốc của công trường.

Quản đốc Lưu Học Hữu đang kêu công nhân đến lấy cát, Vạn Hiểu Sương hỏi hai công nhân, bọn họ đi tới nói nhỏ với Lưu Học Hữu cái gì đó.

Lưu Học Hữu gật đầu, đi tới trước mặt họ nói: "Hai cô là cảnh sát à, có gì cứ hỏi, tôi biết sẽ trả lời."

Dạ Phàm Linh hỏi: "Chuyện là thế này, chúng tôi muốn hỏi vào khoảng 6 giờ sáng ngày 5 tháng 3, có công nhân nào nhìn thấy người khả nghi không?"

Lưu Học Hữu gọi bảo vệ công trường hỏi: "Hoàng Giác, sáng hôm đó anh trực mà, anh có thấy ai khả nghi không? Mau nói cho cảnh sát đi."

Hoàng Giác do dự một lúc rồi lên tiếng: "Tôi nhớ khoảng 5h30 sáng, tôi nhìn thấy một nam một nữ đứng ở tầng ba của công trường nói cái gì đó. Tôi rất sợ, tưởng là ma. Mọi người không biết nó đáng sợ thế nào đâu, nữ đứng phía trước, nam đứng phía sau."

Lưu Học Hữu nói: "Anh, thứ không có tiền đồ. Chỉ vậy mà sợ đến mức này."

Hoàng Giác nói: "Quản đốc à, anh không biết chứ. Tôi thấy người đàn ông dùng thứ gì đó đập vào đầu người phụ nữ, tôi hét lên, hắn ta hoảng sợ bỏ chạy."

Gần sáng, Hoàng Giác đang ngủ trong phòng bảo vệ.

Anh nghe thấy tiếng bước chân, sợ là ăn trộm, nên cầm đèn pin ra ngoài xem.

Hoàng Giác đi theo tiếng bước chân, anh chiếu đèn pin cầm tay về phía tầng ba của công trường, nhìn thấy hai cái bóng.

Đứng một trước một sau, Hoàng Giác nghĩ: tên trộm này cũng ngu thật, trên tầng ba có cái gì mà trộm.

Anh đi tới tầng một công trường, lúc này anh mới biết là một đôi nam nữ đang nói chuyện.

Hai người hình như đang cãi nhau, nữ nói: "Không được, em không muốn bỏ đứa bé."

Nam nói: "Không, anh không thể để em sinh nó ra."

Hoàng Giác muốn soi đèn đến, liền thấy người nam đứng phía sau cầm lấy cái xẻng sắt bên cạnh, đập vào đầu người nữ.

Anh hét lớn: "Tên trộm, mày làm gì đó!"

Hoàng Giác chạy đến tầng hai, không còn thấy bóng dáng của hai người họ.

Gặp quỷ rồi! Không lẽ anh nhìn thấy ma?

Không nghĩ nhiều, Hoàng Giác trở về phòng bảo vệ.

Nghe Hoàng Giác nói thế, Dạ Phàm Linh kêu đốc công dẫn họ đến tầng ba công trường để xem.

Tầng ba vẫn chưa được đổ bê tông, chỉ là một khoảng đất trống.

Dạ Phàm Linh đi đến chỗ Hoàng Giác miêu tả, bên cạnh xe đẩy có một cái xẻng sắt.

Vạn Hiểu Sương đeo găng tay cầm lấy cái xẻng, trên cái xẻng vẫn còn vết máu chưa khô.

Trên đất còn có một vũng máu, tàn thuốc.

Hung thủ đã cầm cái xẻng này đập đầu Tần Như Hoa, Tần Như Hoa liền từ đây ngã xuống dưới.

Tần Như Hoa ngã vào một vũng bê tông, tử vong tại chỗ.

Dịch Tam Oa thấy bê tông này vẫn còn xài được, thế là đổ thêm chút nước, cho vào trong xe trộn.

Bởi vì Hoàng Giác hét lên, làm hung thủ sợ tưởng rằng bị phát hiện, nên liền bỏ chạy không kịp thu dọn hiện trường.

Hai người trở về tổ trọng án, Dạ Phàm Linh đặt cái xẻng lên bàn nói: "Tổ trưởng Hoàng, đã tìm thấy hung khí gây án."

Giám định dấu vân tay trên xẻng đã có, trong một đống vân tay.

Có một dấu của Chu Dũng Cảm, một dấu của Phó Trạch Vũ.

Tại sao trên cái xẻng lại xuất hiện vân tay của hai người? Hoàng Giác không phải nói chỉ có một nam một nữ thôi sao?

Hoàng Tử Vi nói: "Hứa Như Vân được loại khỏi tình nghi, giờ còn lại Chu Dũng Cảm, Phó Trạch Vũ."

Dạ Phàm Linh nói: "Tăng cười theo dõi nhà Chu Dũng Cảm 24/24. Tôi có cảm giác, Chu Dũng Cảm vẫn còn liên lạc với gia đình."

Sau ba ngày, Tiêu Lệ Quyên mẹ của Chu Dũng Cảm nhận được một cuộc gọi từ nơi khác gọi đến.

Dạ Phàm Linh nói: "Nhận."

Bà sợ hãi gật đầu.

Tiêu Lệ Quyên nhận điện thoại: "Alo."

Bên kia nói: "Mẹ, con là Dũng Cảm."

Tiêu Lệ Quyên: "Dũng Cảm, Dũng Cảm. Con trai, con đang ở đâu. Mẹ rất lo cho con, con mau về nhà đi."

Chu Dũng Cảm: "Mẹ, con không về đâu."

Tiêu Lệ Quyên: "Con đang nói cái gì vậy, lẽ nào con muốn mẹ suốt ngày khóc vì nhớ con sao?"

Chu Dũng Cảm: "Mẹ, con không có mặt mũi trở về. Mẹ cứ để con chết ngoài này đi, con gọi cho mẹ vì muốn nói mẹ đừng lo cho con. Mẹ, cứ vậy đi...tít....tít......"

Sau đó điện thoại chỉ còn âm thanh của tiếng tít...tít....

Võ Tân Nhu đang ngồi một bên, dùng máy tính rà địa điểm cuộc gọi.

Nàng gỡ tai nghe xuống: "Tổ trưởng, tìm được rồi. Ở Lệ Giang."

Tiêu Lệ Quyên nắm tay Dạ Phàm Linh nói: "Cảnh sát, mọi người nhất định phải tìm được con trai tôi. Tôi chỉ có một đứa con."

Võ Tân Nhu gật đầu: "Bác yên tâm, chúng tôi sẽ."

Sau khi điều tra Phó Trạch Vũ, anh ta cũng biến mất.

Hỏi qua cha mẹ anh, đều nói đã rất lâu không nhìn thấy anh.

Anh để lại 100.000 tệ trên tủ: cha mẹ. 100.000 này hai người dùng trả nợ đi.

Một đồng nghiệp của Phó Trạch Vũ cho biết, anh đã nghỉ việc vào ba tuần trước. Khi đi, Phó Trạch Vũ không đem theo gì cả.

Theo lời Lôi Ba, đồng nghiệp của Phó Trạch Vũ, anh tự nhiên có rất nhiều tiền.

Phó Trạch Vũ trước kia là nhân viên giỏi, còn thường tăng ca. Chủ tịch rất xem trọng anh, còn cân nhắc anh lên làm giám đốc công ty.

Quãng thời gian trước, trong lúc làm việc nhiều nhất một tháng, ít nhất nửa tháng.

Chủ tịch rất nhiều lần nhắc nhở anh, Phó Trạch Vũ không nghe.

Phó Trạch Vũ còn chống đối nói với ông chủ: "Nếu ông giỏi, thì cứ sa thải tôi đi, đừng ở đây nói nhảm."

Anh không coi trọng ông chủ, bắt đầu sống một cách xa hoa.

Anh hút thuốc lá Trung Quốc, mặc vest hàng hiệu, còn thường mời đồng nghiệp đi ăn.

Lôi Ba tò mò hỏi Phó Trạch Vũ: "Anh em, trúng số hay gì? Còn hào phóng mời chúng tôi đi ăn bào ngư."

Phó Trạch Vũ nói: "Vận may như cứt chó thì làm gì trúng nổi vé số, anh hỏi nhiều làm gì. Dù sao tôi cũng không phải đi ăn cướp."

Lôi Ba vỗ vai Phó Trạch Vũ nói: "Anh em, anh thật không có nghĩa khí, nói chút thì chết sao?"

Phó Trạch Vũ đẩy Lôi Ba ra: "Thằng đàn ông như anh nhiều chuyện làm gì, không nên hỏi thì đừng hỏi."

Lôi Ba thấy Phó Trạch Vũ nổi nóng, không dám hỏi nữa.

Anh nhớ tới trước khi Phó Trạch Vũ rời khỏi công ty, đã gọi điện cho công ty hàng không, Phó Trạch Vũ đang đặt vé máy bay.

Khi đi ngang qua Lôi Ba, Phó Trạch Vũ cười nói: "Anh em, tạm biệt. Anh cứ ở cái công ty rách nát này mà từ từ làm, tôi đi đây."

Lôi Ba giận dữ nói: "Anh nói cái gì!!"

Không lẽ Phó Trạch Vũ đi Lệ Giang?

Không thể biết Phó Trạch Vũ đã đi đâu.

Bây giờ con đường duy nhất là tìm Chu Dũng Cảm, nếu tìm thấy anh ta, mọi nghi vấn sẽ được giải quyết.

Tổ trọng án đi đến Lệ Giang để tìm Chu Dũng Cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play