Dạ Phàm Linh hỏi anh: "Thế anh có nhớ mấy người đó trông thế nào không?"
Anh cầm máy ảnh, chỉ vào trong hình nói: "Tôi còn nhớ gương mặt người ở giữa, mắt hai mí, lông mày rậm, cằm hơi nhọn. Đầu tóc bù xù, trên mặt còn có một vết sẹo."
Hoàng Tử Vi nói: "Tân Nhu, ghi lại những lời này, tìm người phát họa những đặc tả anh ấy nói. Sau đó đi tới những nơi gần đường Tân Hoa tìm thử xem."
Võ Tân Nhu gật đầu lấy giấy viết ra, nói: "Tổ trưởng, xong rồi."
Đường Tân Giang thành phố Triều Dương.
Một người công nhân vệ sinh khoảng 30 tuổi, đang chuẩn bị dọn dẹp sau khi làm việc xong.
Trong thùng rác có một cái túi màu đen, nó bị rung lắc rơi ra, có gì đó lăn trên đất.
Cô đi tới nhặt cái túi đen bỏ lại vào trong thùng rác, một cục gì đó vẫn lắc lư dưới đất.
Là thịt, còn có một cặp mắt, hai tròng mắt đỏ tươi vẫn còn chảy máu, cô sợ chết cứng tại chỗ.
Đồng nghiệp của cô đi tới, thấy cô ngồi dưới đất, Vương Phương đến đẩy đẩy cô nói: "Dì Lâm, dì sao thế?"
Dì Lâm chỉ vào cặp mắt rơi ra khỏi thùng rác nói: "Nó...nó.....con nhìn đi..."
Vương Phương nhìn về phía dì Lâm chỉ, sau đó Vương Phương liền hét lên.
Tiếng thét chói tai làm kinh động đến xe cảnh sát đang đi tuần gần đó, xe cảnh sát dừng lại.
Hai người cảnh sát đi tới, đỡ họ dậy, hỏi: "Có chuyện gì?"
Vương Phương sợ hãi nói: "Mắt... thịt người....."
Hai người cảnh sát đi đến thùng rác, vừa đi nửa bước đã ngửi thấy mùi máu.
Sau khi kiểm tra thùng rác, trong cái túi đen có khoảng 140 miếng thịt.
Những miếng thịt được cắt gọn gàng, còn có thẻ căn cước tên: Hoát Phiêu.
Nhìn thẻ căn cước, cảnh sát giật mình.
Đây không phải là quản lý thành phố sao? Anh ta xảy ra chuyện rồi.....
Hai người cảnh sát gọi cho văn phòng thành phố, báo cáo tình hình.
Ba ngày nay không thấy quản lý thành phố Hoát Phiêu đâu, cả người nhà của anh cũng không tìm được anh.
Sự việc tìm thấy thịt trong thùng rác, được giao lại cho tổ trọng án.
Trong số 140 miếng thịt được kiểm tra, có 70 miếng thuộc về Lương Siêu, 70 miếng còn lại của Hoát Phiêu.
Đây là một vụ chặt xác khác? Hay cùng một người ra tay?
Chỉ trùng hợp thịt của hai người trộn chung một chỗ?
Chỉ có một khả năng: sau khi giết hai người, hung thủ đã cắt nhỏ xác họ rồi trộn lại với nhau.
Làn sóng lần nãy vẫn chưa yên, một tiệm bánh bao Hương Phiêu Phiêu ở phía nam thành phố cũng phát hiện được thịt.
Hương Phiêu Phiêu là một tiệm bánh bao nổi tiếng thành phố Triều Dương.
Bảng hiệu có tuổi đời trăm năm, ai đến thành phố Triều Dương du lịch đều sẽ ghé qua tiệm bánh bao Hương Phiêu Phiêu.
Công việc kinh doanh luôn náo nhiệt vào lúc sáng sớm, rất nhiều người xếp hàng mua bánh bao và sữa đậu nành.
Ông chủ bận liền tay, nhưng có người đang ngồi ăn bánh bao trong tiệm đã hét lên: "Này, ông chủ. Sao hôm nay bánh của ông có mùi như nước tiểu vậy?"
Người ngồi đối diện cũng vừa cắn một miếng, hét lên: "M* nó, ông chủ sao hôm nay nhân bánh có mùi tanh thế, thịt bị hư à!"
Những người xếp hàng mua bánh bao vừa nghe thế, cảm thấy không tốt, nên bỏ đi.
Có người dùng tay tách đôi bánh bao ra nhìn phần nhân, thịt bên trong vốn không phải thịt lợn.
Bọn họ ném bánh bao xuống đất, nói: "Ông chủ, không ngờ ông lại dùng loại thịt kém chất lượng này. Ông ăn thử coi vị thế nào."
Ông chủ đi đến, trong nhân thịt còn nổi lên một lớp vàng vàng.
Tiệm ông bao đời bán bánh bao, sao lần này thịt lại xuất hiện tình trạng như vậy.
Khách lần lượt ra về, ông chủ đem vào cho thợ làm bánh bao xem.
Thợ làm bánh Kham Khoát Xác nói: "Ông chủ, thịt lợn này không có vấn đề. Tôi dùng thịt ông để trên bếp mà."
Kham Khoát Xác thầm nghĩ: "Không phải thịt do ông đặt sao? Còn trách tôi!
Ông chủ nói: "Thế quái nào, tôi làm gì để trên đó. Dẫn tôi vào xem."
Kham Khoát Xác gật đầu nói: "Được, ông chủ. Tôi dẫn ông đi nhìn."
Kham Khoát Xác dẫn ông chủ vào nhà bếp, chỉ vào đống thịt.
Ông chủ đến nhìn, dùng tay chọt chọt, trong đống thịt rơi ra cái lỗ tai.
Ông sợ ngã xuống đất, chỉ vào nói: "Kham Khoát Xác, đây là cái gì!!!"
Kham Khoát Xác đến nhìn cái lỗ tai dưới đất: "Ông chủ, đây...đây là lỗ tai người."
Kham Khoát Xác liền gọi 110.
Cảnh sát đến, Kham Khoát Xác chỉ vào thịt nói: "Cảnh sát, thịt đây này. Không biết tại sao nó xuất hiện trong nhà bếp của tiệm, tôi cứ nghĩ nó là thịt lợn......"
Sau khi xét nghiệm, thì đó là thịt của Hoát Phiêu.
Việc quản lý thành phố bị người ta băm xác, thị trưởng rất coi trọng, yêu cầu tổ trọng án trong thời gian nhanh nhất phải phá được án.
Sau khi tổ trọng án tiếp nhận vụ án, liền điều tra quan hệ xã hội của Hoát Phiêu.
Quản lý thành phố Hoát Phiêu chọc người không ít, thường xuyên có người đến văn phòng thành phố phàn nàn.
Theo phản ánh của hàng xóm Hoát Phiêu, gần đây có người thường đến nhà tìm Hoát Phiêu.
Hoát Phiêu sợ sệt trốn trong tủ, không dám ra.
Tổ trọng án vào trong nhà của Hoát Phiêu tìm kiếm, họ tìm thấy một danh thiếp của một quán cơm xưa trong ngăn tủ của Hoát Phiêu.
Đến hỏi bà chủ quán cơm xưa, bà thừa nhận có từng quen biết với Hoát Phiêu.
Bà chủ Thái Kim Hoa vừa nói tới Hoát Phiêu, liền *phỉ nhổ* một cái.
Trước đây Hoát Phiêu là một tên côn đồ cắc ké, hắn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, còn thường chặn đường cướp tiền của học sinh trung học.
Không có tiền, hắn liền đập cho mấy học sinh đó một trận, còn đe dọa nếu không đưa thì sẽ nói với bố mẹ chúng.
Hoát Phiêu từng cướp tiền của con trai Thái Kim Hoa, con trai của bà vừa chạy vừa khóc.
Thái Kim Hoa thông qua quan hệ tìm được Hoát Phiêu, Hoát Phiêu còn nghiêm mặt nói: "Chỉ cần đưa tôi tiền, thì tôi sẽ không cướp của con trai bà, nếu không ngày nào tôi cũng chờ nó ở cửa."
Thái Kim Hoa vốn định báo cảnh sát, nhưng chú của Hoát Phiêu là phó giám đốc thành phố.
Bà đi kiện Hoát Phiêu, khác nào là kiện ngược lại chính mình.
Không còn cách nào, Thái Kim Hoa liền đồng ý đưa tiền cho Hoát Phiêu.
Hoát Phiêu cả ngày chẳng làm gì, chú của hắn là Hoát Đông Qua dựa vào quan hệ, liền đưa hắn lên làm quản lý thành phố.
Theo như Thái Kim Hoa nói, sau khi Hoát Phiêu lên làm quản lý thành phố, thì càng lợi dụng chức quyền để dọa nạt Thái Kim Hoa.
Hắn còn nói: "Nếu như không đưa tôi tiền, thì đừng mong tiếp tục sống ở thành phố này, tôi sẽ làm tiệm của bà đóng cửa."
Thái Kim Hoa không thể làm gì khác ngoài chịu đựng nộp tiền cho Hoát Phiêu.
Hoát Phiêu không chỉ thu tiền của Thái Kim Hoa, mà còn tống tiền các chủ cửa hàng khác.
Hà Hạo Cường, con trai của Thái Kim Hoa chạy tới nói: "Hoát Phiêu chính là người xấu, hắn luôn cướp tiền của em với các bạn học, còn đánh chúng em nữa."
Hà Hạo Cường kéo tay áo bên trái lên, trên cánh tay vẫn còn rất nhiều vết bầm.
Phó giám đốc biết Hoát Phiêu xảy ra chuyện, liền tìm bốn người tổ trọng án.
Trong tay ông cầm một số tiền, đưa cho Hoàng Tử Vi lấy lòng nói: "Tổ trưởng Hoàng, tôi biết mọi người làm việc vất vả. Tôi không có cái gì để tặng mọi người, chút ít tiền này cô cầm đi, chút lòng của tôi."
Hoàng Tử Vi nói: "Phó giám độc Hoát xin ông cầm về, phá án là trách nhiệm của chúng tôi, còn thứ này chúng tôi không cần."
Hoát Đông Qua thở dài nói, đứa nhỏ Hoát Phiêu luôn thích làm càng như vậy, mới có kết cục như ngày hôm nay.
Hoát Phiêu từ nhỏ không còn cha mẹ, suýt nữa bị đưa vào trại mồ côi, là Hoát Đông Qua đồng ý nhận hắn làm con nuôi.
Thế nhưng Hoát Phiêu không biết quý trọng điều đó, hay gây sự khắp nơi, còn chơi với mấy tên lêu lổng ngoài xã hội.
Khi Hoát Phiêu 15 tuổi, đã biết đánh bài, hút thuốc, uống rượu.
Hắn rất thích chơi bài ba cây.
Cược càng nhiều càng thua, hắn liền tìm Hoát Đông Qua xin tiền, Hoát Đông Qua vài lần đưa hắn mấy ngàn, sau đó thì không cho nữa.
Hoát Phiêu thấy không tiền, thì hắn lấy cái gì cược?
Thế là Hoát Phiêu quyết định đi cướp.
Hoát Phiêu ngày nào cũng đứng ngoài trường trung học, nhìn từng học sinh đi ra khỏi trường.
Hắn theo chân mấy học sinh đến chỗ vắng, rồi ra tay cướp.
Hoát Phiêu rút ra một con dao, dọa những học sinh: "Tiền, đưa hết đây."
Học sinh sợ nên đều lấy tiền ra, có vài học sinh không chịu đưa, Hoát Phiêu liền đánh.
Khoảng hơn chục lá thư khiếu nại được gửi đến Hoát Đông Qua.
Hoát Đông Qua mở thư ra xem, tất cả đều nói Hoát Phiêu ở ngoài làm bậy.
Ông không muốn Hoát Phiêu cứ thế tiếp tục sai, liền tìm một vị trí quản lý để Hoát Phiêu làm.
Phó giám đốc vừa mở miệng, Hoát Phiêu đã đảm nhận ngay chức vụ quản lý thành phố không chút nghi ngờ.
Hoát Đông Qua không ngờ, Hoát Phiêu đã nhận chức quản lý vẫn còn lén đi tống tiền.
Bây giờ Hoát Phiêu không còn, Hoát Đông Qua chỉ hi vọng tổ trọng án mau chóng phá án, ông cũng có thể cho cha mẹ Hoát Phiêu một câu trả lời.
Ai ngờ tổ trưởng tổ trọng án không muốn nhận tấm lòng của ông, Hoát Đông Qua liền thở dài cầm tiền rời khỏi tổ trọng án.
Văn phòng tổ trọng án.
Thịt của Hoát Phiêu với Lương Siêu, đã nghiệm thi xong, Vạn Hiểu Sương cầm báo cáo trong tay nói: "Tổ trưởng, tôi phát hiện bên trong thịt của họ có vài điểm chung."
Hoàng Tử Vi hỏi: "Là cái gì?"
Vạn Hiểu Sương: "Trong thịt của Lương Siêu có ít cải xanh, trong thịt của Hoát Phiêu tìm thấy dầu ớt dùng làm lẩu."
Dạ Phàm Linh đi tới trước nói: "Không phải chứ? Đừng nói hung thủ ném hai người đó vào trong nồi lẩu nha?"
Vạn Hiểu Sương: "Đúng. Hơn nữa trong nồi lẩu hung thủ còn cho nhiều thứ khác. Chẳng hạn như cải xanh có trong thịt của Lương Siêu."
Trời tối dần, đêm nay tổ trọng án không về nhà, tất cả đều phải tăng ca để suy nghĩ làm sao điều tra vụ án liên hoàn cắt xác này.
Cùng một hung thủ đã liên tục giết hai người.
Hoát Phiêu, Lương Siêu hoàn toàn là hai người khác nhau, một là quản lý thành phố, một là cảnh sát.
Tại sao hung thủ lại chọn họ để giết?
Võ Tân Nhu đến nhà ăn của sở để mua vài hộp cơm, nàng trở lại tổ trọng án phát cho mọi người.
Hoàng Tử Vi cầm hai hộp cơm đi tới cạnh Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh lúc này đã ngủ gục.
Nàng đặt hộp cơm lên bàn, cởi áo khoác của mình khoát lên người Dạ Phàm Linh nói: "Sao không biết chăm sóc bản thân, vậy sẽ lạnh đấy."
Hoàng Tử Vi nói xong, đóng cửa sổ văn phòng lại. Võ Tân Nhu đi tới đưa chân dung được phát họa cho Hoàng Tử Vi nói: "Tổ trưởng Hoàng, vẽ ra rồi."
Nàng gật đầu: "Ngày mai đem chân dung phát ra ngoài, xem có ai biết người này không."