Edit: Mèo Chè
Trong mắt Hồ Nghi Quân phủ một màng hơi nước, bà ta giật mình, đau lòng, còn có áy náy chiếm đa số… Uổng cho bà ta là mẹ ruột của Thi Linh Khê, nhưng ngay cả sự thật như thế cũng phải để Lâu Nguyên nói ra, bà ta mới có thể thấy được.
“Tiểu Khê, mẹ không cố ý…” Trong giọng Hồ Nghi Quân mang theo chút nghẹn ngào, bà ta nhận ra thứ Thi Linh Khê để ý không chỉ có động cơ của Đàm Viễn Sam, mà còn có thái độ của bà ta và Thi Kính, thái độ của bọn họ mới là nguyên nhân khiến cho Thi Linh Khê không muốn về nhà.
“Mẹ, thật xin lỗi, giữa con và Đàm Viễn Sam, chỉ có thể chọn một.”
Hiện tại còn chọn được, nhưng sau này thì không chọn được nữa… Đây là sự thật, tim cậu sẽ càng ngày càng lạnh, cảm xúc đối với bọn họ sẽ càng ngày càng mờ nhạt, cậu đã qua tuổi cần cha mẹ che chở từ lâu.
Không, phải nói là lúc cậu cần những thứ này, Thi Kính và Hồ Nghi Quân cũng không cho cậu quá nhiều.
Thi Linh Khê rủ mắt nhìn tay của bản thân, ngược lại không cảm thấy gì, một đường hướng Bắc, người thảm hơn cậu cũng rất nhiều.
Đương nhiên, so sánh với Đàm Viễn Sam, cậu rất thảm…
Hồ Nghi Quân nhìn Thi Kính, trong phút chốc bà ta vẫn không biết chọn sao cho tốt.
Bà ta đau lòng Thi Linh Khê, lại không thể nói ra lời bảo Đàm Viễn Sam rời đi.
Bà ta đã dồn hết tình thương của mẹ vốn muốn đền bù cho mười sáu năm của Thi Linh Khê, trút lên người Đàm Viễn Sam.
Loại chuyện tình cảm này, sao có thể nói thu là thu…
Lâu Nguyên kéo lại tay áo cho Thi Linh Khê, mắt nhìn về phía Đàm Viễn Sam im lặng không dám phát ra tiếng, trong ánh mắt của anh là hiểu rõ và thấy rõ.
Dường như Đàm Viễn Sam không quá xem trọng tương lai của anh, suy tính nhiều như vậy, lại quên mất anh cũng ở trong đội ngũ hộ tống bọn họ về Bắc Thành, mà anh còn đặc biệt tìm Đàm Viễn Sam hỏi qua.
Đối với vợ chồng họ Thi mà nói, anh cũng có độ tin cậy rất cao.
Nhưng phản ứng của vợ chồng họ Thi vẫn khiến người ta thất vọng như cũ, không… phải nói là quả thật Đàm Viễn Sam không chỉ dùng một phần tâm nhỏ trên người vợ chồng họ Thi.
Thi Linh Khê nhìn, trong lòng khẽ thở dài, ba năm nay cậu thay đổi rất nhiều, Hồ Nghi Quân và Thi Kính cũng thay đổi rất nhiều.
Bọn họ đã không phải là cha mẹ cậu, mà là cha mẹ Đàm Viễn Sam.
Đến bây giờ Đàm Viễn Sam vẫn bình tĩnh, ba năm nay cậu ta bỏ nhiều tâm tư lên người vợ chồng họ Thi như vậy, há có thể vì dăm ba câu của Thi Linh Khê và Lâu Nguyên mà rung chuyển sao, nhưng đồng thời cậu ta cũng không đạt được bất kỳ hiệu quả nào trong tối nay.
Lâu Nguyên, một người sắp chết vào hai năm sau, người không cần cân nhắc nhất trong kế hoạch của cậu ta, trở thành chướng ngại lớn nhất của cậu ta hiện tại.
Thi Linh Khê kéo tay Lâu Nguyên đi vào nhà, cửa đóng lại, cũng nhốt ba người đang im lặng không nói nên lời ở bên ngoài.
Thi Linh Khê im lặng một đường đi qua sân, lúc vào cửa phòng khách, cậu cũng chợt hơi thoát lực.
Cậu trượt người ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lâu Nguyên, cậu nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, một lát là tốt…”
Cậu cũng không biết vì sao bỗng cảm thấy đường đi từ cửa tới ghế sô pha hơi xa.
Thi Linh Khê thở dài, đang muốn đứng dậy thì cậu đã bị Lâu Nguyên bế lên.
Tay cậu khựng lại rồi từ tốn vòng qua cổ Lâu Nguyên, trán tựa lên cổ anh, tâm trạng vốn có thể kiềm nén, giờ triệt để ê ẩm chua chát tràn ra.
“Lâu Nguyên, cám ơn anh…” Cám ơn anh đã bênh vực tôi.
Thi Linh Khê nói khẽ, tiếp tục vùi bên gáy anh.
Lâu Nguyên bế người ngồi trên ghế salon trong phòng khách một hồi lâu, Thi Linh Khê không buông tay ra, cho đến khi cậu ổn định tâm trạng xong, cậu mới buông tay.
So với hôm qua, hôm nay cậu đã không còn khổ sở lâu như vậy nữa…
“Tôi dẫn cậu đi xem thứ này.”
Lâu Nguyên xoa xoa tóc Thi Linh Khê, lúc tay suýt trượt xuống mặt cậu thì ghìm lại buông ra.
Anh đứng dậy, dắt tay Thi Linh Khê đi tới phòng huấn luyện, dưới sàn phòng huấn luyện có một lối đi ẩn, họ đi vào kho chứa thật sự của Lâu gia.
“Thực vật dị hóa cấp S!” Thi Linh Khê há to miệng nhìn chằm chằm gốc cây trong tủ đông trong suốt ở nhà kho, nó còn to hơn một chút so với cái cây trong phòng chứa quân bộ.
Thi Linh Khê chủ động đi tới, dán sát mặt ngoài cửa kính, nhìn chăm chú vào trong.
“Muốn sờ?” Lâu Nguyên nhìn dáng vẻ của Thi Linh Khê, cuối cùng cười cười, anh hỏi xong, chỉ thấy Thi Linh Khê gật đầu lia lịa.
Sau đó Lâu Nguyên nhập mật mã cùng vân tay, lấy gốc cây ra đưa cho Thi Linh Khê.
Trước khi đặt nó lên tay Thi Linh Khê, anh lại dặn dò một câu: “Trừ việc không thể ăn ra thì cậu muốn sờ bao lâu cũng được.”
“Ừm!” Thi Linh Khê gật gật đầu, hai tay trịnh trọng nhận lấy thực vật dị hóa cấp S.
Lòng bàn tay cậu khẽ chạm, trong tầm mắt, còn có số liệu hệ thống cho cậu.
[Tên: Tàn rễ của thực vật dị hóa cấp SS Cây liễu.
Nhận xét cấp bậc: Cấp S, vật liệu quý hiếm (có tỉ lệ kích phát dị năng hệ thực vật nhất định, xin kí chủ bảo quản kỹ càng).]
Không thể nghi ngờ, đây là thực vật dị hóa còn quý hơn cả cái cây ở trong phòng chứa quân bộ, trong số liệu hệ thống đưa ra cho thực vật dị hóa ở quân bộ cũng không có đoạn trong ngoặc.
Thi Linh Khê không sờ quá lâu, đông lạnh là cách bảo quản tốt nhất.
Nhưng cậu đã bắt đầu suy nghĩ, phải bào chế nó thành thuốc cho Lâu Nguyên như thế nào.
Ăn trực tiếp thì tác dụng phụ quá lớn, sợ rằng Lâu Nguyên phải chịu đau đớn một phen.
Biện pháp tốt nhất mà cậu có thể nghĩ tới là phối thuốc phụ trợ, bào chế nó thành thuốc cứu mạng riêng của Lâu Nguyên.
Hiện tại cậu đã có thể bắt đầu suy nghĩ, so với phải dùng đột ngột, thì đột ngột bắt đầu suy nghĩ sẽ tốt hơn.
“Tôi có thể thường xuyên xuống nhìn không?” Thi Linh Khê ngước mắt yêu cầu với Lâu Nguyên, lời ra khỏi miệng, cậu mới giật mình, cậu nói như vậy dễ khiến Lâu Nguyên hiểu lầm: “Không phải do tôi muốn nó, không… không phải, tôi muốn dùng nó bào chế thành thuốc phù hợp với anh.”
“Trước khi có thể xác định cách bào chế, tôi sẽ không làm loạn!”
Lâu Nguyên vẫn không trả lời Thi Linh Khê, anh nắm chặt tay cậu, lưu vân tay cậu vào trong thiết bị khóa thực vật dị hóa, xong lại nhấc mặt cậu qua, quét mặt vào máy.
Làm xong những việc này, anh mới khẽ gật đầu: “Tôi nói rồi, chỉ cần không ăn, cậu muốn làm gì cũng được.”
Anh cũng không dám ăn thử nó, Thi Linh Khê cũng không thể.
Nhưng Thi Linh Khê thích nó, khi ở quân bộ anh đã nhìn ra, hiếm khi ở trong nhà cũng có, tất nhiên anh sẽ lấy ra cho Thi Linh Khê nhìn nhìn sờ sờ.
Đối với Thi Linh Khê mà nói, đây cũng coi như là một loại cổ vũ tiến tới mục tiêu nghiên cứu.
“Ừ…” Thi Linh Khê khẽ gật đầu, cậu lại bị Lâu Nguyên khiến cho cảm động.
“Lỡ như tôi bán nó đi, anh phải làm sao bây giờ…” Đương nhiên cậu chắc chắn sẽ không làm thế! Trong mắt cậu, đây gần như tương đương với một cái mạng khác của Lâu Nguyên, cậu cũng không muốn cho người khác dùng.
“Tôi biết cậu sẽ không.” Lâu Nguyên xoa xoa đầu Thi Linh Khê.
Lại nói, anh cũng rất buồn bực về sự tin tưởng của anh đối với Thi Linh Khê.
Bọn Hùng Côn theo anh nhiều năm mới có được tin tưởng cỡ đó, còn Thi Linh Khê chỉ mới mấy ngày mà thôi.
Từ trong kho chứa đi ra, tâm trạng của Thi Linh Khê đã hoàn toàn hồi phục.
Lâu Nguyên vào phòng bếp nấu cơm, Thi Linh Khê ôm laptop ngồi trong phòng khách ghi chép cẩn thận.
Cậu muốn suy nghĩ rõ dược tính của thực vật dị hóa cấp S trước, rồi mới có thể nghĩ tới những thành phần phụ khác.
“Ăn cơm.” Lâu Nguyên bưng chậu thịt lớn lên, Thi Linh Khê mới lưu luyến không rời buông laptop ra.
“Ngon thiệt.” Thi Linh Khê ăn thịt, tốc độ rất nhanh, nhưng cậu ăn nhiều, nên gần như ăn xong cùng lúc với Lâu Nguyên.
Ngay lúc cậu định về thẳng phòng tiếp tục ghi chép, thì bị Lâu Nguyên nắm tay: “Rèn luyện trước.”
Ở giai đoạn hiện tại mà nói, Thi Linh Khê tăng thể lực lên là quan trọng nhất.
Sau khi ăn xong – thời gian đuôi hồ ly hấp thu và trả ngược, chính là thời điểm rèn luyện có hiệu quả tốt nhất.
“Được.” Thi Linh Khê gật gật đầu, sau đó cũng giống tối hôm qua, mỗi một phần sức lực và thể lực của cậu đều bị ép khô, họ mới kết thúc huấn luyện.
Đồng thời, cậu cũng ăn khuya một chậu lớn xong mới đi ngủ.
Nằm ở trên giường, Thi Linh Khê không nhắm mắt ngủ ngay như tối hôm qua.
Cậu nhéo nhéo mặt, hơi buồn rầu vì nhiệm vụ không có chút tiến triển nào, lại không nhịn được nghĩ tới Thi Kính Hồ Nghi Quân.
Nghĩ hết mớ phiền não này một lần, cậu mới nhớ tới phải kiểm lại mấy phần thưởng cậu nhận được từ hệ thống.
Trong một không gian hình lập phương, có 13 miếng lương khô, những thứ này là phần thưởng nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày.
Năm nhiệm vụ hàng ngày hôm nay, cậu chỉ hoàn thành ba cái: nói chuyện, sờ đầu và ôm.
Cộng thêm 10 miếng của ba ngày trước, tổng là 13 miếng.
Ngoài ra còn có 19 viên kẹo, trong đó gồm 5 viên kẹo (vị cam) tăng dị năng cấp A, 4 viên kẹo (vị vani) phòng ngự cấp A, 4 viên kẹo (vị chanh) tăng dị năng cấp C, 4 viên kẹo (vị chuối) phòng ngự cấp C và 1 viên kẹo (vị dâu) buff may mắn cấp S.
Viên kẹo cấp S duy nhất này, chính là phần thưởng của thành tựu “Tú” hôm đó.
Đã dùng qua một lần, Thi Linh Khê hiểu được chỗ lợi hại của viên kẹo cấp S này, nhất định phải dùng vào lúc quan trọng nhất và cần thiết nhất.
Trong đầu Thi Linh Khê tiếp tục tính toán, cả đêm ngủ không ngon.
Nhưng do có thêm dị năng, nên thật ra cũng không cảm thấy mệt mỏi quá mức.
Sáng sớm rời giường, rèn luyện, ăn sáng, lại cùng Lâu Nguyên tới quân bộ, tối sẽ cùng nhau về nhà.
Dường như Lâu Nguyên khiến bọn Thi Kính kích động, hai ngày tiếp theo bọn họ cũng không chặn ngoài cửa nữa.
Hồ Nghi Quân nhận được con chip tư liệu được Lâu Nguyên sai người dùng danh nghĩa của Thi Linh Khê đưa sang, tất nhiên cảm xúc trong lòng càng thêm rối bời phức tạp hơn.
Bọn họ vẫn không thể nào chỉ chọn Thi Linh Khê được, nhưng ngày thường lúc ở chung với Đàm Viễn Sam, bọn họ luôn luôn vô thức nhớ tới thua thiệt đối với Thi Linh Khê suốt mười sáu năm cộng thêm ba năm sinh ly tử biệt….
Truyện Khoa Huyễn
Buổi sáng ngày 16 tháng 5, Thi Linh Khê đã thức dậy từ sớm.
Cậu sờ đuôi, tối nay cỡ 10 giờ nó sẽ biến mất, cũng kết thúc bảy ngày liên tục được máu hồ ly cải tạo.
Lần sau khi nó muốn xuất hiện, chính là thời khắc cậu sử dụng dị năng.
Thi Linh Khê nhìn chằm chằm nhiệm vụ hàng ngày sờ đuôi trong danh sách nhiệm vụ, cảm thấy hơi phiền não, luôn cảm thấy hệ thống cũng sẽ không vì đuôi cậu không xuất hiện thường xuyên mà bỏ nhiệm vụ này ra khỏi danh sách nhiệm vụ hàng ngày.
Chẳng lẽ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải cố ý biến đuôi ra cho Lâu Nguyên sờ sao?
Thi Linh Khê nhìn thời gian, không vừa tỉnh là chui vào phòng huấn luyện nữa, mà chạy tới phòng bếp lắc lư trước mặt Lâu Nguyên.
Hai ngày nay, rõ ràng là nhiều lần cậu cảm thấy Lâu Nguyên muốn sờ mặt cậu, nhưng cuối cùng đều biến thành sờ đầu…
[Cách thời hạn hoàn thành nhiệm vụ còn 10 phút, xin kí chủ nắm chắc thời gian!]
“Sao vậy, đói bụng rồi à?” Lâu Nguyên chọn một miếng thịt nhỏ trong nồi, đút cho Thi Linh Khê, lại xoa xoa tóc cậu, giọng điệu và vẻ mặt đều rất ôn hòa.
“Anh xem giúp tôi, mặt tôi rửa sạch chưa?” Thi Linh Khê không còn nghĩ được cách dụ dỗ quá mức ẩn ý nào khác, chỉ có thể đưa mặt bản thân tới trước mặt Lâu Nguyên, sau đó chớp mắt, hi vọng có thể khiến Lâu Nguyên hiểu được ý đồ của cậu.
Ánh mắt Lâu Nguyên đảo qua mặt Thi Linh Khê, anh lại xích tới gần một tí, bình tĩnh trả lời: “Ừm, rất sạch sẽ.”
“Lại nhìn kỹ chút đi?” Thi Linh Khê chớp chớp mắt, đối diện với Lâu Nguyên tới gần, không hiểu sao hô hấp trở nên gấp gáp hơn.
Mà cậu nhớ rõ rằng có trét một tí bọt kem đánh răng lên mặt, sao có thể rất sạch sẽ được chứ.
Chẳng lẽ lúc cậu đi xuống, không cẩn thận lau sau sạch mất rồi?
Lâu Nguyên nghe thế, lại xích tới gần thêm, hô hấp và nhiệt độ hòa quyện với nhau đều trở nên cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Mắt Thi Linh Khê vô thức trợn to, hô hấp khó khăn lan tới nhịp tim, nhưng trước sau cậu vẫn bướng bỉnh không chịu lui lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời khắc trêu chọc nhau ~.