Edit: Mèo Chè
Ăn xong lạp xưởng, xe của họ lái vào khu nhà, lại lái thẳng về trong gara.

Sau đó Lâu Nguyên vào nhà bếp nấu cơm, Thi Linh Khê chạy tới bãi cỏ sau nhà dọn dẹp, Lâu Nguyên gọi vào ăn cơm, cậu mới đi vào.
“Trong nhà kho còn một số hạt giống, tôi định đợi dọn vườn hoa xong thì trồng chúng nó, anh cảm thấy được không?”
Thi Linh Khê muốn khôi phục nơi này thành dáng vẻ khi ông của họ còn sống, mà những hạt giống kia đa số là rau quả, trồng xong có thể ăn.

Nếu như không ăn được thì để ngắm cũng không tệ, xanh mơn mởn, Thi Linh Khê rất thích cảm giác này.
Lâu Nguyên khẽ gật đầu, sau đó trong ánh mắt chờ đợi của Thi Linh Khê, anh lại đáp một câu: “Có thể, cậu muốn loại gì cũng được.”
Trong sinh hoạt, Lâu Nguyên không phải kiểu người cẩn thận tỉ mỉ, trong sân trống trải không ảnh hưởng anh đi đường, nên anh không có ý định tốn sức quản lý.

Nhưng hiển nhiên Thi Linh không cảm thấy như vậy, trong mắt cậu, sân vườn là một nơi đủ đáng giá để sử dụng.
Rau củ, hoa quả, lương thực, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Đương nhiên, ở phương diện này, Thi Linh Khê cũng chỉ là một người mới, nhưng cậu có thể học từ từ, dù sao cũng tốt hơn so với không chuẩn bị.
Sau khi ăn xong, Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê vào phòng huấn luyện dị năng trên lầu một, nơi này đã không còn tác dụng lớn đối với Lâu Nguyên.

Huấn luyện sức mạnh, tốc độ, sức bền đều có hết, chúng cũng chính là những chỉ số Thi Linh Khê cần gia tăng hiện tại.
Lâu Nguyên ngồi trên một tấm chiếu bện trong góc phòng huấn luyện, Thi Linh Khê thì bắt đầu buổi huấn luyện cơ thể kéo dài tới bốn năm tiếng.

Mỗi khi cậu muốn ngừng, Lâu Nguyên sẽ mở to mắt, yêu cầu: “Tiếp tục.”
“Tiếp tục!”, “Tiếp tục!”, Thi Linh Khê không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Lâu Nguyên yêu cầu như thế, tất cả sức chú ý của cậu đều dồn lên màn ảnh trước mắt, cậu không thể nghỉ ngơi, cậu phải tiếp tục.
“Tiếp tục!” Lâu Nguyên lại mở miệng, nhưng lần này nói xong, anh cũng không tiếp tục nhắm mắt ngồi khôi phục dị năng nữa, mà lẳng lặng nhìn Thi Linh Khê.

Từ một tiếng trước, Thi Linh Khê đã bắt đầu dùng ý chí để chống đỡ bản thân tiếp tục.
Toàn thân cậu đều ướt đẫm mồ hôi, ngay cả cái đuôi xù lông cũng ướt sũng.

Phụ trọng trên người cậu đã 50kg, còn phải liên tục né tránh tia sáng do dụng cụ bắn ra, từ lâu cậu đã không thể nào di chuyển tự nhiên như lúc ban đầu.

Chạy, nhảy cao, né tránh, lại nhảy cao, lại né tránh… Sức chịu đựng, tốc độ, phản ứng lúc nào cũng phải online, một khi bị chạm trúng, thì sẽ có hai chữ “thất bại” to lớn hiện trên màn hình.

Đổi lại nếu ở trong rừng đối đầu với tang thi, thất bại này khả năng lớn chính là cậu bị giết chết.
Xem như huấn luyện như trò sinh tử, Thi Linh Khê không có lý do để không dùng hết toàn lực.
“Được, dừng lại!” Giọng nói của Lâu Nguyên mang theo chút tinh thần lực truyền vào trong tai Thi Linh Khê, thân hình Thi Linh Khê dừng lại, trực tiếp ngồi bệt xuống rồi nằm sõng soài dưới đất, một hồi lâu cũng không thể động đậy được.
Trong lòng cậu vẫn nhớ rõ số lần thất bại tích lũy, vừa tròn ba mươi lần, bị tia sáng đụng trúng ba mươi lần! Ý nghĩa của con số này khiến Thi Linh Khê bị đả kích hơi mạnh.
Lâu Nguyên chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thi Linh Khê, phân tích vấn đề trong buổi huấn luyện vừa rồi cho cậu, cũng đưa ra đề nghị cần thiết.

Nói xong những điều này, anh mới đỡ người hoàn toàn thoát lực từ dưới đất lên.
Thi Linh Khê từng có một lần kinh nghiệm được Lâu Nguyên đặc huấn, từng cảm nhận sự nghiêm khắc của anh.

Cậu lau mồ hôi một cái, nói với Lâu Nguyên một cách chắc chắn: “Anh cứ nói, tôi sẽ chú ý nhớ kỹ, cố hết sức để sửa lại.”
“Ừ.” Lâu Nguyên nhẹ nhàng trả lời, sau đó chậm rãi đưa tay đặt lên đầu Thi Linh Khê, xoa một cái rồi từ từ dời tay xuống, lau mồ hôi trán cho Thi Linh Khê: “Nghỉ ngơi một lát, tôi nấu bữa khuya cho cậu, cậu ăn rồi ngủ.”
“Được, vậy tôi đi tắm trước.” Thi Linh Khê tháo phụ trọng trên người xuống, lúc này mới có sức đứng dậy.

Cậu đi hai bước, lại không nhịn được quay đầu nhìn Lâu Nguyên một cái, rồi mới tiếp tục đi về phòng trên lầu, tắm rửa thay quần áo.
Khi tắm, Thi Linh Khê tự xem đuôi trong gương một hồi, cậu hơi thắc mắc hỏi hệ thống một câu: “Tại sao Lâu Nguyên không sờ đuôi của ta chứ?”
[Cách thời hạn nhiệm vụ còn 2 ngày 7 giờ 08 phút, xin kí chủ không ngừng cố gắng!] Giao diện tim hồng trên cổ tay Thi Linh Khê lóe lên một cái, vấn đề của Thi Linh Khê không phải câu hỏi nó có thể giải đáp.
“Haizzz… Chắc là vì ta không dẫn đúng đường.” Thi Linh Khê nhìn chằm chằm cái đuôi ướt nhẹp lại mệt mỏi, trong mắt sáng lên, nghĩ tới một chủ ý dường như cũng không tệ lắm.
Năm phút sau, Lâu Nguyên thấy Thi Linh Khê mặc đồ ngủ, hơi vụng về lau tóc lau đuôi, sau đó trong tay anh bị nhét một cái khăn: “Anh có thể lau giúp tôi không?”
Thi Linh Khê nói, nhẹ nhàng lắc lắc đuôi, ánh mắt nóng rực không hề hàm súc nhìn chằm chằm Lâu Nguyên.

Nhưng đối mặt chỉ kéo dài một giây ngắn ngủi, cậu lại rủ mắt xuống, mặt cùng cổ đều bị lời nói của bản thân khiến cho xấu hổ…
Sao lúc ở trong phòng tắm cậu không cảm thấy ngại ngùng chứ, đối mặt nói với Lâu Nguyên thì lại ngại vô cùng.

Nhưng chuyện này, quả thật khiến Lâu Nguyên rất khó xử…
“À… ừm… Tôi đùa thôi…”
Trong mắt Lâu Nguyên xẹt qua ý cười rõ rệt, anh mở khăn ra, bọc lấy Thi Linh Khê từ đầu tới đuôi.

Anh dẫn cậu ngồi lên ghế salon trong phòng khách, anh lau tóc cho cậu, sau đó mới lau tới cái đuôi to hết sức an phận trong tay anh.
Không thể nghi ngờ, cái đuôi là một trong những bộ phận mẫn cảm nhất của cơ thể.

Ban đầu Thi Linh Khê còn vô thức run run cứng ngắc, nhưng Lâu Nguyên vuốt ve rất có nghề, cái đuôi quen với nhiệt độ và lực độ của lòng bàn tay Lâu Nguyên, Thi Linh Khê lập tức hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc được vuốt lông.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành cũng vang lên trong đầu Thi Linh Khê: [… Hoàn thành trong 18 tiếng, nhận được +buff Cố gắng cấp C, nhận được gói quà cấp C.

Phần thưởng đã chuyển tới không gian tùy thân, mời kí chủ kiểm tra và nhận thưởng.]
“Cám ơn…” Thi Linh Khê ngắm lòng bàn tay một lát, nhỏ giọng nói cám ơn với Lâu Nguyên.

Không có Lâu Nguyên phối hợp, cậu sẽ không thể nào hoàn thành những nhiệm vụ này thuận lợi như vậy.

Nhưng mà rốt cục cậu cũng nhớ ra, cậu có mấy phần thưởng nhiệm vụ vẫn chưa đi xem thử.
Nhưng dưới mí mắt Lâu Nguyên, hiển nhiên vẫn không phải thời điểm tốt, nên cậu tiếp tục hưởng thụ cảm giác được vuốt lông.
Lâu Nguyên im lặng nhận lời cảm ơn này, sau khi lau khô, lại khẽ xoa một hồi.

Tiếp đó anh mới kéo tay Thi Linh Khê dắt tới bàn ăn, rồi đi vào phòng bếp mang bữa khuya còn nóng ra.
“Tôi bỏ thêm hai miếng thịt thú dị hóa cấp C, cậu ăn từ từ.”
Thịt thú dị hóa cấp bậc khác nhau, đương nhiên năng lượng ẩn chứa bên trong cũng khác nhau nhiều.

Lâu Nguyên cẩn thận quan sát tình huống cơ thể của Thi Linh Khê nhiều lần, rồi mới thử cho thêm một chút thịt thú dị hóa cấp trung.
Thi Linh Khê gật gật đầu, tốc độ ăn thịt chậm lại một tí.

Cái đuôi của cậu lắc qua, lại đặt ngang trên đùi Lâu Nguyên, tiếp tục được vuốt lông, cũng tiếp tục cho “chiếm tiện nghi”.
Lâu Nguyên dịu dàng vuốt ve, anh có thể vuốt Thi Linh Khê thoải mái như vậy, trừ từng có kinh nghiệm một lần ra, thì là do tinh thần lực của anh cảm nhận được hướng đi của năng lượng bên trong đuôi hồ ly của Thi Linh Khê.

Anh gần như vuốt thuận theo hướng đi, cho nên mới khiến Thi Linh Khê chống cự không nổi.
Thi Linh Khê nghe lời Lâu Nguyên, ăn từ từ.

Bốn mươi phút sau, một nồi thịt lớn, Lâu Nguyên chỉ ăn hai ba miếng, còn lại là một mình cậu chén hết, đồng thời trong cơ thể vẫn không có dấu hiệu bão hòa năng lượng.
Lâu Nguyên quan sát ở khoảng cách gần, lập tức tìm ra nguyên nhân thật sự gây ra sự khác thường này của Thi Linh Khê.

Đó chính là đuôi hồ ly đang được vuốt ve trong tay anh, nó tự như cái động không đáy.

Thi Linh Khê ăn gì, đều có thể nhanh chóng bị nó chuyển thành năng lượng mà hấp thu, chỉ có một tí xíu được trả lại đưa tới những bộ phận khác trên cơ thể Thi Linh Khê.
Ngày mai anh có thể can đảm nấu thịt thú dị hóa cấp cao hơn một tí cho Thi Linh Khê rồi.

Ăn uống no đủ xong, hai người trở về phòng của bản thân trên lầu hai đi ngủ.

Thi Linh Khê nằm trên giường, cơ thể và tinh thần đều tiêu hao tới cực hạn, không thể suy nghĩ gì nữa, nhắm mắt ngủ ngay.
Lâu Nguyên vẫn ngồi đả tọa thay cho ngủ, vào lúc sáng sớm, dị năng của anh đã hoàn toàn khôi phục.

Như vậy, dù đối mặt với tình huống như thế nào, anh vẫn có dư lực để lưu lại.
Anh nấu bữa sáng trước, sau đó mới đi gọi Thi Linh Khê.
Thi Linh Khê cũng thức từ sáng sớm, cậu đã tới phòng huấn luyện để rèn luyện.

Lâu Nguyên gõ cửa, mặt Thi Linh Khê cứng đờ, lộ ra vẻ cực kỳ vi diệu, rồi lại bình tĩnh như cũ.
Hiện tại cậu dường như đã có thể thản nhiên tiếp nhận đủ loại nhiệm vụ kỳ lạ không hạn cuối mà hệ thống giao cho cậu.
Trong nhiệm vụ hàng ngày lại thêm nhiệm vụ sờ đuôi, cộng thêm sờ đầu, ôm, nói chuyện, ở chung 12 tiếng; tổng cộng năm nhiệm vụ hàng ngày, nhưng độ hoàn thành vẫn yêu cầu tối thiểu 60%, cho nên cậu chỉ cần chọn ba cái để hoàn thành là được.
Khiến Thi Linh Khê vẻ mặt vi diệu chính là nhiệm vụ chính: [Nhiệm vụ chính Show Ân Ái 3: Được Lâu Nguyên chủ động sờ mặt một lần.

Thời hạn nhiệm vụ: ba ngày, cấp bậc: E (đơn giản).

Không thể hoàn thành trong thời hạn, phải đối mặt với trừng phạt cấp E4.]
Thi Linh Khê vươn tay nhéo nhéo mặt, hoàn toàn không sờ sướng bằng cái đuôi, cho nên rốt cuộc phải dụ dỗ như thế nào đây… Không, là quyến rũ Lâu Nguyên tới sờ mặt cậu, được chứ? Coi như cậu thấy rõ, hệ thống này chính là dùng để tìm người yêu cho cậu.
Vậy đối mặt với bạn đời tương lai của mình, có phải không cần ngượng ngùng như vậy không nhỉ.
Thi Linh Khê vừa nghĩ tới thì mặt đã đỏ lựng, Lâu Nguyên đẩy cửa đi vào, mắt dừng trên mặt Thi Linh Khê trong chốc lát, anh mới mở miệng nói: “Đi rửa tay rồi ăn sáng.”
“Dạ.” Thi Linh Khê ngoan ngoãn trả lời, những mánh khóe “quyến rũ” nhảy lên trong đầu vào hai giây trước, một cái cũng không dám mạo hiểm dùng.

Cậu đã không còn thuần túy muốn dụ dỗ Lâu Nguyên để hoàn thành nhiệm vụ nữa, mà hình như cậu thật sự muốn Lâu Nguyên sờ mặt cậu…

Nghĩ như vậy, mặt Thi Linh Khê càng đỏ hơn, cậu cúi đầu bước đi, suýt nữa đụng vào cửa, sau đó cậu được Lâu Nguyên dắt ra khỏi phòng vệ sinh lầu một.

Mặt Thi Linh Khê vẫn nóng bừng, mãi cho đến khi họ ăn xong, tới quân bộ và tách ra.
Lâu Nguyên đi làm chuyện của anh, Thi Linh Khê tiếp tục ở phòng thí nghiệm ban quân y bào chế thuốc thực vật dị hóa mà cậu đã đồng ý với Lâu Nguyên.

Sau khi bắt đầu tập trung làm việc, Thi Linh Khê đã quăng hết những tâm tư kỳ lạ mà hệ thống nhét cho cậu vào hôm nay ra sau đầu.
Ở phương diện này, ông Hà không dạy được quá nhiều cho Thi Linh Khê, nhưng ông cho Thi Linh Khê cách liên lạc với ông Mạnh.

Trong lúc nghỉ trưa, cậu có thể dùng điện thoại đặc chế trong ban quân y để thỉnh giáo vấn đề cùng ông Mạnh.
Buổi sáng Lâu Nguyên rời ban quân y tới gần cửa thành tuần tra tình hình xây dựng, sau đó lại tới trụ sở vừa được chia cho hiệp hội dị năng giả để thảo luận chi tiết quy tắc của hiệp hội.

Đương nhiên, Lâu Nguyên là hội trưởng của hiệp hội dị năng giả sắp chính thức thành lập này.
Bộ phận này vốn treo dưới danh quân đội, hiện tại tách riêng ra, nhưng thật ra nó là kết quả tranh đấu của thế lực khắp nơi.

Mà Lâu Nguyên là định hải thần châm(*) của quân bộ và hiệp hội dị năng giả, chỉ cần anh ở, hiệp hội dị năng giả vẫn nằm trong khống chế của quân bộ.
(*) Định hải thần châm: Tương truyền, Vương Mẫu nương nương mở hội bàn đào, quên mời một con thủy quái, thế là nó giận dữ dâng nước lên.

Vương Mẫu nương nương giận dữ, ném cây trâm ngọc trên đầu xuống, tức thời sóng yên gió lặng, từ đó trở thành bảo vật trấn thủy.

Nên cụm từ này được dùng để chỉ những người trụ cột quan trọng trấn giữ một nơi nào đó.
Nhưng đồng thời, Lâu Nguyên cũng gánh vác quá nhiều chức vụ và vai trò quan trọng, một khi anh xuất hiện ngoài ý muốn nào đó, đối với toàn quân bộ và căn cứ, đều là đả kịch trầm trọng.

Lâu Nguyên nhận ra chuyện này, nhưng trong thời gian ngắn anh cũng không thể tìm được điểm cân bằng chân chính có thể ngăn được toàn cục.
Hiện tại nguy cơ của họ vẫn không phải nội bộ, mà là tang thi cùng bầy thú đang điên cuồng lên cấp và sinh sôi.
Lúc Lâu Nguyên trở lại quân bộ, sắc trời đã tối hẳn, bọn Hùng Côn và Trần Vân đã rời đi.

Lâu Nguyên ngừng chân rồi quẹo sang tòa nhà của ban quân y, Thi Linh Khê vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm dùng kính hiển vi quan sát cái gì đó.

Nhưng sau đó cậu đã ngẩng đầu, nhìn sang phía Lâu Nguyên.
Thi Linh Khê giơ tay lên, Lâu Nguyên khẽ gật đầu, đứng im không nhúc nhích, chờ cậu ra.Chè: Định Hải thần châm còn là bảo vật trấn biển của Đông Hải Long Cung, bị Tôn Ngộ Không “mượn đi” trong Tây Du Ký.

Là cái gậy biến to biến nhỏ được nhét trong tai Tôn Ngộ Không đó..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play