Sự chờ mong của lão phu nhân mấy ngày nay hiện giờ toàn bộ thành công dã tràng, bà thấy Thái hậu không có ý định tiếp tục tán gẫu, nên thức thời dẫn theo một đám nữ quyến phía sau cáo lui.Lúc vào cung xuân phong đầy mặt, lúc xuất cung lại thê lương lạnh lẽo, lão phu nhân một đường giật giật mặt, cảm thấy không được Thánh thượng lựa chọn là bởi vì Ngọc Chiếu không chịu phối hợp, bà giận chó đánh mèo trừng Ngọc Chiếu một cái.Ngày hôm nay Ngọc Chiếu trải qua một hồi ấm lạnh, buổi sáng còn thật lòng cảm tạ tổ mẫu cho nàng váy mới, nàng vô cùng thích cái váy mới này, lúc ấy trong lòng tất cả đều là vui vẻ, kết quả thì ra là tính không nói một tiếng muốn bán nàng đi, hiện giờ nàng làm sao có thể tiếp tục làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra?.Nàng là không có nương, nhưng không phải bất cứ ai cũng có thể chà đạp tiểu cô nương đáng thương này, trước kia còn niệm tình huyết mạch tương thân, hiện giờ chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.Ngọc Chiếu bỗng nhiên chọc thủng cửa sổ giấy, cười nói: "Tổ mẫu trừng con làm gì? Con chính là người có hôn ước, chẳng lẽ các người còn ôm tâm tư đem con vào cung làm bạn thánh sao?”.Lão phu nhân bị Ngọc Chiếu hỏi thẳng như vậy liền ngẩn ra, nhìn nàng một lúc lâu, trầm giọng quát lớn: "Hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Tất nhiên là không có chuyện đó, chỉ là trùng hợp bệ hạ đi qua mà thôi, làm sao biết Thái hậu lại đúng lúc nói đến ngươi.
Chỉ là vừa rồi ngươi vẫn cúi đầu làm gì? Ra vẻ ta đây như vậy thật không giống có giáo dưỡng”.Kỷ thị không đành lòng, nhịn không được thay Ngọc Chiếu lên tiếng: "Đại cô nương cũng là lần đầu tiên diện kiến bệ hạ cùng Thái hậu, cũng khó tránh khỏi có phần khiếp đảm”.Lời này ngược lại không sai, không chỉ có đại cô nương, cho dù là bọn họ vừa rồi cũng không dám nhìn thẳng mặt vua, mặc dù Ngọc Yên to gan, cũng chỉ dám lộ cái mặt mà thôi.Lâm thị cười nói: "Có lẽ là đến kinh thành gặp mặt nhiều hơn, lá gan sẽ lớn, ngày sau lão phu nhân dẫn theo đại cô nương vào cung vài lần, lá gan cũng có thể lớn hơn một chút".Đây là một kích không thành, lại xúi lão phu nhân sau này tiếp tục dẫn nàng vào cung?Ngọc Chiếu quay đầu nhìn lão phu nhân, sau đó lại nhìn Lâm thị cùng Ngọc Yên, tính của nàng vốn cũng không tốt gì, hiện giờ đã sớm vô cùng tức giận: "Lá gan lớn này ta cũng không học được, chỉ làm được là một bộ dạng đoan trang, lại suốt ngày nhìn chằm chằm các nam tử, mặc kệ thơm thối đều muốn ôm vào trong lòng mình, nửa điểm không biết lễ giáo là gì…!".Ngọc Chiếu cười lạnh: "Như vậy là tốt sao?”.Lâm thị cùng Ngọc Yên nghe xong vừa sợ vừa hoảng, hai người sống từng tuổi này chưa thấy qua Ngọc Chiếu như vậy, trước mặt họ vạch trần chuyện xấu, lại thấy hai người Kỷ thị và Ngọc Dao, nghe xong trong mắt không khỏi dâng lên khinh bỉ đối với hai người họ.
Rốt cuộc Ngọc Yên không giống Lâm thị từng trải nhiều, nàng hận không thể ngất ngay tại chỗ.Lão phu nhân cũng nghe ra cái gì, nhưng trong cung phát sinh tranh chấp, mất hết mặt mũi chính là Hầu phủ, bà tức giận nói: "Ngươi nói lung tung gì đó? Đây là trong cung lại dám nói chuyện càn rỡ như vậy, nhà ngoại ngươi dạy ngươi như thế nào?! Hồi phủ sẽ tính sổ với ngươi!".Ngọc Chiếu mặc kệ mọi người phía sau, trước tiên để nha hoàn đỡ nàng lên kiệu, kéo rèm nói: "Tính tình ta chính là như vậy, hiện giờ đã không sửa được.
Tổ mẫu nên quản giáo Ngọc Yên nhiều hơn đi, cũng quản giáo nó tốt một chút, đừng chỉ nhìn chằm chằm đồ đạc của người khác...!Đợi đến lúc đó thanh danh Hầu phủ không còn, hại cô nương chưa gả trong phủ đều xui xẻo theo!".Nhìn nam nhân, xa xa không tính là đại sự gì, mọi người đều thích cái đẹp, truy đuổi nhan sắc đẹp, nhân chi thường tình.
Nhưng nếu là thông đồng cùng tỷ phu của mình, hận không thể chiếm lấy, đây là bại hoại gia phong, bỏ qua luân lý làm người .Cho dù khai sáng tiến bộ như triều đại đương thời, cũng làm cho người ta khinh thường.Trong mộng của nàng, Hầu phủ cuối cùng vì nguyên nhân của Ngọc Yên, sau khi hòa ly hồi phủ nương theo danh nghĩa thăm tỷ tỷ, cùng tỷ phu châu thai thầm kết...Bởi vì chuyện xấu của Ngọc Yên, liên lụy đến mấy cô nương còn nhỏ tuổi của Hầu phủ cũng không có người hỏi thăm.Kỷ thị nghe xong nhịn không được liếc qua Ngọc Yên từ trên xuống dưới, trong mắt có khinh bỉ cùng xem thường.
Mà Ngọc Dao lại càng cách xa Ngọc Yên hai bước.Bọn họ ở cùng một phủ, mỗi lời nói và hành động của Lâm thị và Ngọc Yên đều không thể gạt được bọn họ."Ngươi! Ngươi!" Ba vị đương sự tức giận ngã ngửa, mới phát hiện thì ra đại cô nương này biết ăn nói như vậy, từng câu từng chữ đâm người lợi hại."Không được...!Không được! Nói năng hồ ngôn loạn ngữ! Trở về bảo phụ thân ngươi dạy ngươi cách đối xử với tôn trưởng!" Lão phu nhân ôm ngực thở hổn hển, mắng nàng.Có phải Ngọc Chiếu hồ ngôn loạn ngữ hay không, trong lòng bọn họ rõ ràng nhất.***Ngọc Chiếu một đường trở về Giáng Vân viện, vẻ mặt Trụy Nhi vui mừng, giơ phong thư đưa cho nàng."Cô nương, nhận được thư của Vương gia chúng ta!".Ngọc Chiếu nhận lấy, hai ba cái mở ra, đọc nhanh như gió.Chữ viết của tiểu Giang Đô Vương mạnh mẽ hữu lực, trên giấy có một chút mực dày vương ra, đủ thấy được sự tức giận của hắn khi viết.Trong thư đầu tiên là mắng chửi ầm lên gần ngàn chữ, mắng chửi tất cả mọi người mỗi người một lần, sau đó bảo nàng đừng quản chuyện hôn ước, nếu Ngụy Quốc Công bạc tình bạc nghĩa trước, bọn họ đương nhiên không cần phải cố kỵ tình cảm với Ngụy Quốc Công phủ nữa.Dặn Ngọc Chiếu ở kinh thành tạm thời chơi đùa, nói tháng sau hắn vào kinh, là từ hôn hay là thế nào, gặp Ngụy Quốc Công trước rồi nói sau.Ngọc Chiếu nhoẻn miệng cười khúc khích, trong lòng ấm áp vui vẻ, trân trọng thu hồi thư.Cẩn thận cân nhắc, không gả cho Cố Thăng, ngày sau nàng có thể trở về Giang Đô, nếu nàng coi trọng bất kỳ nam tử nào gia thế trong sạch, cữu phụ cũng có biện pháp dẫn người đến Giang Đô.Nghĩ như vậy, trong đầu nàng thế nhưng chợt lóe qua bóng dáng người nào đó, Ngọc Chiếu lắc đầu, hất tạp niệm ra, lá gan của mình cũng quá lớn, trong lòng lại sinh ra tạp niệm đối với nam tử chỉ gặp qua một lần.Huống chi người nọ còn là một đạo sĩ xuất gia, thật sự là tội lỗi.Hôm nay Thành Hầu từ quan sở về sớm, lúc hồi phủ chính là thời gian dùng bữa tối, hắn đơn giản đi thẳng đến viện Lâm thị dùng bữa.Lúc hắn vào bên trong thấy Ngọc Yên cũng ở đây, hốc mắt Ngọc Yên đỏ, nhìn thấy Thành Kiệu hô một tiếng phụ thân, liền quay đầu đi.Nửa người Lâm thị dựa vào giường mềm, trên mặt mơ hồ có hơi xấu hổ, một đám tỳ nữ đều là bộ dạng sợ bóng sợ gió, nửa điểm cũng không dám nói chuyện.Thành Hầu kỳ quái, "Như thế nào? Một người hai người đều có bộ dạng như vậy? Thế nhưng hôm nay vào cung xảy ra chuyện gì?".Hôm nay không nghe thấy tin tức trong phủ truyền cho hắn, hắn biết được đơn giản là sự không thành mà thôi.Bất quá cũng không phải là đại sự gì, Thành Kiệu tuy khổ tâm nghiên cứu việc triều chính, nhưng cũng không phải người thích chủ động dựa dẫm, ý đồ dựa vào quan hệ bám váy để thăng quan tiến chức, hắn tự có ngạo khí của mình.Ngày đó bị mẫu thân nói đến mức động tâm, nghĩ tới nếu Ngọc Chiếu có thể vào cung, gánh nặng trên người hắn cũng có thể nhẹ hơn một chút, về sau nghĩ lại cảm thấy không ổn.
Vào cung chỉ có một con đường, nếu trưởng nữ may mắn có long tử, vậy Hầu phủ thật đúng là trở thành cái gai trong mắt của thế lực khắp nơi.Năm Thánh thượng lên ngôi còn chưa có con nối dõi, tin đồn nhận con thừa tự sớm truyền ra huyên náo, những thân vương, quận vương trong hoàng tộc, đều nhìn chằm chằm vị trí kia.Nếu chuyện thành, Hầu phủ phú quý đến cực điểm, nếu không được, cơ nghiệp tổ tông toàn bộ đều chôn trong tay hắn.Nhưng mẫu thân bên kia một bộ dạng khuyên bảo không nghe, hắn cũng không tiện khuyên can nhiều, chỉ có thể véo mũi đồng ý.Ngọc Yên lau nước mắt khóc nói: "Phụ thân đi hỏi đại tỷ tỷ đi, hỏi hôm nay tỷ ấy nói chúng ta như thế nào".Lâm thị quát nàng: "Đó là trưởng tỷ của con, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy!”.Thị nữ của Ngọc Yên thay tiểu thư nhà mình bất bình, cáo trạng nói: "Hầu gia thay tiểu thư nhà con làm chủ đi! Hôm nay đại cô nương nói lời ngạo mạn, mắng tiểu thư nhà con thì thôi, ngay cả phu nhân cũng mắng, thậm chí ngay cả lão phu nhân bên kia nàng ấy cũng dám bắt bẻ".Thành Hầu nghe xong lông mày càng nhíu chặt, hắn cũng không phải là người không phân biệt được tốt xấu, một đôi mắt nhìn về phía Lâm thị, hỏi bà: "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?".Thành Hầu Thành Kiệu, khi còn trẻ là mỹ nam tử nổi danh của Đại Tề, lời nói cử chỉ đều có thể khiến nam tử quý tộc tương đồng muốn cạnh tranh, vong thê Giang Đô quận chúa kia, còn có công chúa, quận chúa huyện chủ đều chạy theo nhiều không kể xiết.Ngay cả khi Thành Hầu đã ở tuổi này, vẫn không chút nào lộ ra dáng dấp sa sút của tuổi trung niên, ngược lại phong nhã càng thịnh.Lúc trước Lâm thị chính là nhìn trúng dáng vẻ này của hắn.Lâm thị nói: "Lần trước Ngụy Quốc Công thái phu nhân qua phủ, thiếp lập tức sai người đi tìm đại cô nương đến, lại không khéo đại cô nương đã đi đạo quán.
Hầu gia cũng biết Cố thái phu nhân xưa nay thích Ngọc Yên, bà ấy là khách quý, thiếp cũng chỉ có thể gọi Ngọc Yên đi cùng, mới không tính là thất lễ, ai ngờ đúng lúc Ngụy Quốc Công đến, nên cùng Ngọc Yên nói mấy câu.
Có lẽ là đại cô nương nghe người bên ngoài nói linh tinh, hiểu lầm Ngọc Yên, cảm thấy nó...".Thành Hầu tuần tra hai vòng trên mặt Lâm thị, nhìn không ra cái gì, mang theo vài phần trấn an: "Đứa nhỏ kia càng lớn càng không biết chừng mực, nàng là mẫu thân của nó, chỉ cần giáo huấn nó là được, không cần cố kỵ những chuyện khác”.Sau đó lại nói, "Mấy ngày trước mẫu thân còn nói với ta chuyện Ngụy Quốc Công, bà là hồ đồ, lúc này chuyện Ngọc Chiếu vào cung không được, các người cũng thu hồi tâm tư đi.
Hôn sự của Ngọc Chiếu là nhạc phụ lúc còn sống định ra, chỉ cần còn Ngọc Chiếu thì tuyệt đối không có khả năng đổi thành Ngọc Yên”.Lâm thị nghe hắn nói đến nhạc phụ, biết được ý nói lão Giang Đô Vương, trong lòng khó chịu một trận, cứng nhắc gật đầu cười: "Cái này làm sao cần Hầu gia nhắc nhở? Thiếp tất nhiên là biết rõ, nào có đạo lý muội muội chiếm hôn sự của tỷ tỷ? Ban đầu ý tứ lão phu nhân cũng là vì suy nghĩ cho Hầu phủ, thiếp cũng không thể công khai cự tuyệt, ngài thật sự là hiểu lầm thiếp rồi"..