Không có khả năng, nếu Lăng Giang biết nàng giả bệnh thì sao có thể tiếp tục đối tốt với nàng.
Chả nhẽ là đang muốn chỉnh nàng?
Lại qua mấy ngày, Sở An Nhan cảm thấy thời gian nàng “hôn mê” cũng đủ để tỉnh lại rồi.
Hôm nay, Sở An Nhan để Hồng Tô ra ngoài nói với mọi người, Sở Quảng Văn cùng Ôn Xu đều chạy tới thăm.
Vì giấu tai mắt người khác, Sở An Nhan còn phết lên mặt mấy tầng phấn, làm cho sắc mặt tái nhợt chút.
Nhưng nhìn dáng vẻ hai người lo lắng, Sở An Nhan vẫn có chút không đành lòng.
Bọn họ tiều tụy đi không ít.
Ôn Xu ngồi ở mép giường, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Sở An Nhan.
“ An An cảm giác thế nào rồi, con hôn mê nhiều ngày như vậy, phụ hoàng mẫu hậu đều lo lắng vô cùng, nhưng Trần thần y nói con cần thanh tĩnh, chúng ta không dám tới đây quấy rầy con ”
“ Yên tâm đi mẫu hậu, con không có chuyện gì ”
Sở An Nhan tận lực khiến giọng nói của mình có vẻ suy yếu, ngay cả môi đều có chút tái nhợt.
Sở Quảng Văn nhìn Sở An Nhan, càng đau không thôi.
Ông không nghĩ rằng mình bảo vệ nữ nhi như vậy là vẫn chưa đủ, lúc này mới để kẻ khác thừa cơ làm càn.
“ An An con yên tâm, phái người tới ám sát con là Triệu gia, phụ hoàng đã hạ lệnh tru di cửu tộc ”
“ Phụ hoàng vất vả…. Từ từ! Tru di cửu tộc? ”
Sở An Nhan kinh ngạc đến thanh âm đều cao thêm một nấc, phấn trên mặt cũng bởi vì động tác quá lớn mà rơi xuống chút ít.
Sở An Nhan ý thức được không đúng, có chút chột dạ quay về dáng vẻ nhu nhược.
Nhìn hai người bị nàng dọa đến xuất thần, Sở An Nhan vì chữa cháy nên vội vàng ho khan mãnh liệt.
“ Thực xin lỗi, vừa rồi con, khụ khụ….. Cảm xúc quá kích động ”
“ An An không có việc gì chứ, tới tới tới, uống ngụm nước ”
Hai người luống cuống tay chân chăm sóc Sở An Nhan.
“ Phụ hoàng, thích khách kia thật sự là Triệu Đình Đình phái tới sao? Người đã tra cẩn thận chưa? ”
“ Người nọ đã chính miệng thừa nhận, hơn nữa ngay cả Triệu Đình Đình cũng đều nhận tội, việc này còn có gì để nói, nàng ta nếu dám thương tổn con, nên nghĩ tới hậu quả này ”. Sở Quảng Văn có chút phẫn nộ.
Sở An Nhan vẫn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhưng nàng cũng không biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Triệu Đình Đình lại không ngu, nào sẽ làm ra chuyện mưu hại nàng, chẳng lẽ làm đại tiểu thư chán rồi?
Hơn nữa việc này cũng chỉ là Triệu Đình Đình một người ôm hết, không nên liên luỵ đến cửu tộc, đây quả thực là không phân rõ phải trái, hoàn toàn không hợp lý.
“ Phụ hoàng, con hoặc nhiều hoặc ít vẫn hiểu biết Triệu Đình Đình, nàng ta không giống kiểu người sẽ làm ra chuyện này. Hơn nữa ngày đó tới ám sát không chỉ có một người, Triệu Đình Đình chẳng lẽ nhận tất cả đều là nàng ta phái tới? ”
“ Nàng ta quả thật thừa nhận ba người kia đều là nàng ta phái tới ”
Vậy càng không đúng rồi, chuyện này khẳng định có vấn đề, coi như hai tên kia đều là người của Triệu Đình Đình, nhưng ở đó còn có một người là Hành Nhất mà.
“ Chuyện của Triệu gia không vội, điểm đáng ngờ bên trong rất nhiều, huống chi chuyện này liên luỵ đến cửu tộc, phụ hoàng vẫn nên xử lý bọn hắn nhẹ chút, giáo huấn nho nhỏ là được ”
Sở An Nhan nhìn thần sắc Sở Quảng Văn, nhìn thấy ông có chút không vui, vội vàng làm bộ ho khan.
“ Được được được, con đừng kích động, chuyện này phụ hoàng đồng ý với con, chỉ là về sau nếu Triệu Đình Đình còn có tâm tư muốn hại con, ta nhất định phải tru di cửu tộc nàng ta ”
“ Phụ hoàng anh minh, đúng rồi, Hành Nhất đâu? ”
“ Hắn ấy à, bảo vệ con không tốt, ta kéo hắn về cải tạo một lần nữa ”
Từ giọng nói bình đạm phát ra câu này, Sở An Nhan cảm giác được ông nói đưa về cải tạo có vài phần làm cho người ta sợ hãi.
“ Phụ hoàng, việc này không thể trách Hành Nhất, hơn nữa nếu không phải hắn, con chỉ sợ hiện tại thật sự chính là một khối thi thể. Hắn khá tốt, phụ hoàng vẫn để hắn nhanh quay về hầu hạ con ”
“ Hắn không thất trách? ”
“ Thật sự không có ”
“ Được, nhưng ta sẽ sắp xếp thêm cho con mấy tên ám vệ nữa, chờ con khỏe lại thì đi nhìn bọn hắn chút, những người này do con sai bảo ”
“ Cảm ơn phụ hoàng, còn nữa, phụ hoàng có phải nên thưởng phạt công bằng không? Lần này ít nhiều là Lăng Giang bảo vệ con, về sau phụ hoàng vẫn nên để ý hắn chút, nói như thế nào đi nữa thì người ta cũng coi như có ơn cứu mạng ”
Sở An Nhan vẫn luôn rối rắm vấn đề Lăng Giang tới nơi này thì sự nghiệp cùng tình yêu đều phát triển song song.
Đây cũng là điều nàng chấp nhận nhảy vực.
Sự nghiệp của Lăng Giang hẳn là không thành vấn đề, nhưng tình yêu…. Cũng không biết Lăng Giang cùng Sở An Bình phát triển thế nào rồi, nàng bị bệnh nhiều ngày như vậy, hai người chắc là ngẫu nhiên gặp nhau rất nhiều lần rồi ấy nhỉ.
“ An An? ”
Ôn Xu gọi nàng mấy lần, Sở An Nhan mới lấy lại tinh thần.
“ Làm sao vậy mẫu hậu? ”
“ Phụ hoàng hỏi con muốn thưởng gì cho Lăng Giang ”
“ Cái này à, hắn là người có trí hướng, bị nhốt ở phủ công chúa quả thật có chút không công bằng với hắn, nữ nhi muốn phụ hoàng giao cho hắn chút việc ”
Sở Quảng Văn do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Lúc trước Thẩm thừa tướng cũng tìm ông nhắc qua việc này.
Nói Lăng Giang là nhân tài, nếu dạy dỗ thêm thì ngày sau tiền đồ vô lượng.
Hiện tại lại nhiều thêm một người nói.
Hơn nữa thông qua việc lần trước Lăng Giang cứu ông, ông cũng phát hiện ra tên tiểu tử này đích thực không tồi.
Vững vàng bình tĩnh, võ công cũng cao, hơn nữa có ý với An An.
Là nhân tài có thể khai quật.
Sở An Nhan lại nói chuyện với Sở Quảng Văn một lúc rồi lấy cớ mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Chờ bọn họ đi rồi, Sở An Nhan kêu Hồng Tô vào.
“ Gần đây Lăng Giang có hay qua lại với Sở An Bình không? ”
“ Công chúa yên tâm, Lăng công tử mỗi ngày đều ở Vân Nhai viện ”
Hồng Tô còn tưởng rằng Sở An Nhan tính bắt gian.
Nhưng nàng ta thấy Lăng công tử không phải nghiên cứu y thuật chính chính là sắc thuốc cho công chúa, rất quan tâm tới công chúa.
“ Hắn không ra ngoài đi dạo sao? ”
Non nửa tháng đều đã qua, không nói đến Lăng Giang, đến cả nàng cũng chưa thấy Sở An Bình đâu.
Nếu Lăng Giang vẫn luôn không ra ngoài, thì tình cảm của hắn cùng Sở An Bình biết đến năm nào tháng nào mới có thể thăng tiến?
“ Ngươi nói hắn mỗi ngày đều ở đây làm cái gì vậy? ”
Trừ bỏ Lăng Giang một ngày ba lần tới bôi thuốc cho nàng, còn những lúc khác Lăng Giang hẳn là nên rảnh rỗi chứ.
“ Ta nghe người khác nói, Lăng công tử hình như đang nghiên cứu thuốc mỡ đánh tan vết sẹo, mỗi ngày đều nghiên cứu y thư. Công chúa, Lăng công tử đã cảm nhận được người đối tốt với hắn rồi. Hắn nghiên cứu những thuốc mỡ đó cũng đều đưa tới cho công chúa dùng, có chút thuốc mỡ ngay cả Trần thần y thấy cũng đều phải khen. Không thể không nói, Lăng công tử thật đúng là thông minh, vết sẹo trên người công chúa gần như đều sắp không thấy nữa ”
“ …… ”. Ta chả nhẽ phải cảm ơn hắn!
Vết sẹo nhìn không thấy rõ đó là bởi vì nàng vừa rồi trát quá nhiều phấn.
Nàng dám khẳng định, Lăng Giang lấy nàng ra làm thí nghiệm.
Khó trách mỗi ngày nàng đều cảm giác mùi hương của thuốc mỡ không giống nhau.
Lăng Giang, cái tên thẳng nam lại lấy nàng ra làm thí nghiệm, cho nên mỗi ngày đều tới đây bôi thuốc cho nàng.
Được lắm đồ nam nhân độc ác.
Nam chính ngược ta trăm ngàn lần, trong khi ta coi nam chính như cái đùi.
“ Hồng Tô, ngươi nghĩ cách để Lăng Giang đi ra ngoài, sau đó tìm một cơ hội để hắn gặp mặt Sở An Bình. Tốt nhất là khiến cả hai người cùng nhau gặp nạn, hoặc là ở cùng một chỗ ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT