“ Ngươi không sợ ta sao? ”
“ Ta cảm thấy, công chúa cũng không đáng sợ ”. Nguyên Doanh Doanh nở nụ cười dịu dàng nhìn Sở An Nhan.
“ Đúng rồi, ta còn chưa biết ngươi là ai? ”
Sở An Nhan vừa mới suy nghĩ, trong trí nhớ của nguyên chủ không có người này, hơn nữa lúc trước trong yến hội nàng hình như cũng chưa thấy qua nàng ta.
“ Xin lỗi, là ta thất lễ, ta là nữ nhi của tướng quân Nguyên Chinh, Nguyên Doanh Doanh ”
Lời Nguyên Doanh Doanh nói vẫn luôn ôn nhu, chỉ là cái tên Nguyên Chinh nàng quả thật đã nghe qua.
Nguyên Chinh chính là hộ quốc đại tướng quân Sở quốc, so với Diệp Họa còn được người người kính phục hơn.
Nếu nhắc tới nữ nhi vị đại tướng quân này, Sở An Nhan nghe được qua một ít lời đồn, nói vị nữ nhi đại tướng quân từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, không thích võ học chỉ thích thơ văn.
Cố tình Nguyên tướng quân cũng chỉ có mỗi nàng ta, càng là đem nàng ta đặt ở đầu quả tim mà sủng.
Nại Hà thái y nói nàng ta không sống được bao lâu, nhiều nhất chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi.
Tuy rằng như vậy, nhưng nàng ta còn thường xuyên mặc đồ nam trang, tham gia các loại thơ hội, cùng nam tử giao du, thanh danh cũng không được tốt.
Đang suy nghĩ mê man, một trận gió thổi qua, Nguyên Doanh Doanh ho khan, có nha hoàn nôn nóng lại đây phủ thêm áo choàng cho nàng ta, lại đeo đấu lạp cho nàng ta.
“ Khiến công chúa chê cười, thân thể ta vẫn luôn cứ như vậy, ta đây liền rời đi trước, hy vọng nguyện vọng của công chúa có thể thành hiện thực, cùng một người sống đến bạc đầu ”
Nguyên Doanh Doanh được nha hoàn đỡ chậm rãi rời khỏi chùa.
Tuy rằng có chút không rõ, nhưng Sở An Nhan vẫn là qua nhìn mộc bài của Nguyên Doanh Doanh.
“ Nguyện hắn có thể tìm được lương nhân ”
Xem ra là một nữ tử khổ vì tình.
Nhưng nàng ta vừa mới nói đây là cây cầu nhân duyên?
Nhiều người đều tới như vậy, hẳn là rất linh.
Sở An Nhan lặng lẽ đề bút viết mấy chữ, sau đó dùng sức ném lên nhánh cây cao, cao một chút càng có linh.
Theo sau lại chắp tay trước ngực, ngón tay chạm chóp mũi, làm giống Nguyên Doanh Doanh thành kính mặc niệm.
Hy vọng nam nữ chủ có thể thành công ở bên nhau a!
Vì không để Hồng Tô phát hiện nàng không ở đó mà lo lắng, Sở An Nhan không chậm trễ, cầu xong liền trở về sương phòng.
Mà lúc này Lăng Giang mới từ bên kia đi ra.
Lăng Giang mắt nhìn hướng Sở An Nhan vừa ném, một đống mộc bài, hắn không biết khối nào là của Sở An Nhan.
Chỉ là nhìn bộ dáng nghiêm túc vừa rồi của Sở An Nhan, chắc là hy vọng hắn có thể cùng nàng ở bên nhau đi?
Khó trách tối hôm qua Sở An Nhan nghe nói sẽ tới chùa Linh Quang lại kích động như vậy, hôm nay mới sáng sớm đã lén lút đi tới nơi này, chính là vì cầu nguyện.
Thanh Chí từng nói qua với hắn, trong chùa cây nhân duyên là linh nghiệm nhất.
Chỉ cần đem nguyện vọng viết lên mộc bài lại treo ở trên cây, tám chín phần mười đều có thể thành hiện thực.
Những ngày ấy, hắn quả thật thấy rất nhiều đôi đến đây lễ tạ.
Lăng Giang đứng ở dưới gốc câu cổ thụ một lát, lúc này hòa thượng bên kia nhiệt tình phát mộc bài cho hắn.
Cuộc đời này của hắn cầu không nhiều, chỉ nguyện có thể cùng một người tâm cộng bạc đầu.
Hy vọng Sở An Nhan sẽ không làm hắn thất vọng.
*
Trên đường vào thành, Sở An Nhan vẫn luôn ở tự hỏi Nguyệt lão bản đưa nàng hai biện pháp.
Làm thì làm rồi đấy, chỉ là nàng phải yêu cầu tìm một người đáng tin cậy giúp nàng.
Nàng hiện tại trì hoãn thêm một ngày nữa, thu nhập của tửu lâu sẽ không có.
Ngày hôm qua nàng hỏi qua Hạ Phúc, thực phẩm trong tửu lâu chỉ đủ dùng đến ngày mai.
Nàng phải nhanh lên.
Lăng Giang nhìn Sở An Nhan mặt ủ mày chau, trong lòng có chút không vui.
Hắn rõ ràng ngồi ở chỗ này, nàng thà rằng hỏi Hồng Tô, hỏi Nguyệt Vinh Hoa, hỏi Hạ Phúc lại cố tình không hỏi hắn.
Kỳ thật chuyện rất đơn giản, Triệu Đình Đình nhằm vào Sở An Nhan nàng, nếu nàng đổi người hoặc thay đổi danh tính, cho dù là giả danh người khác thì đã làm sao?
Thôi, để tự nàng nghĩ cách.
Sở An Nhan vừa về đến phủ công chúa, liền phát hiện có một người ngồi canh ở cửa.
Đang muốn dò hỏi tình huống, người nọ liền chạy lại, phía sau hắn còn có hộ vệ phủ công chúa theo sau.
Người này sao lại nhìn có chút quen mắt nhỉ?
“ Công chúa, hình như là tên hôm qua té xỉu ở trước xe ngựa ngài ”. Hồng Tô ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Đường Trạch hưng phấn đi tới trước mặt Sở An Nhan: “Ta nhớ rõ chiếc xe ngựa này, cho nên tỷ tỷ xinh đẹp, ngày hôm qua là ngươi đã cứu ta! ”
Ánh mắt Đường Trạch nhìn Sở An Nhan sáng lấp lánh, hôm nay hắn đợi đã lâu, lúc đó cũng có mấy tỷ tỷ thật xinh đẹp đến đây, nhưng mà đều là khách nhân tới bái phỏng.
Lần này hắn rốt cuộc chờ được rồi, tỷ tỷ xinh đẹp này so với mấy người lúc trước còn đẹp hơn.
“ Chí Thanh? ”
Sở An Nhan còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy được thanh âm Lăng Giang ở phía sau.
Đường Trạch nghe thấy tên gọi quen thuộc, kinh ngạc một lát, mới đưa mắt chuyển qua trên người Lăng Giang.
Chỉ liếc mắt một cái, mặt mày Đường Trạch đều cười như nở hoa, vòng qua Sở An Nhan lao thẳng tới cạnh Lăng Giang: “ A Lăng! Không nghĩ tới ta còn có thể gặp lại ngươi! ”
Sở An Nhan nhìn hai người ôn chuyện, đặc biệt là giờ phút này trên mặt Lăng Giang nở nụ cười thật lòng, đẹp đến lóa cả mắt.
Tên này gọi Lăng Giang là A Lăng, mà Lăng Giang gọi hắn Chí Thanh.
Trong nguyên tác hình như có nhắc tới nhân vật này.
Chí Thanh......
Hắn là Đường Trạch!
Về sau là trợ thủ đắc lực của Lăng Giang, không chỉ như thế, sau này ở Đại Lăng quốc, Đường Trạch có thể nói là giàu nhất một vùng, thủ đoạn kinh thương có thể thấy được một chút.
Nàng vậy mà trong lúc vô tình cứu được đại lão tương lai.
Chỉ là, cốt truyện trong nguyên tác không phải là nữ chủ cứu người sao, như thế nào lại biến thành nàng?
Trong nguyên tác, nữ chủ trong lúc vô tình ra ngoài, vừa vặn đụng phải Đường Trạch sắp ngất vì đói, Sở An Bình thấy vậy, cho hắn một cái bánh màn thầu liền rời đi.
Đường Trạch từ đó nhớ kỹ nàng ta, sau đó gặp lại Lăng Giang, phát hiện Sở An Bình ở bên cạnh Lăng Giang, nhận ra nàng ta chính là người lúc trước cứu mình, trở thành trợ lực lớn cho nàng ta.
“ Không biết tỷ tỷ xinh đẹp đã có hôn phối chưa? ”. Đường Trạch cùng Lăng Giang hàn huyên trong chốc lát, liền đem ánh mắt dừng ở trên người Sở An Nhan.
“ Không có, làm sao vậy? ”
Sở An Nhan thình lình bị hỏi câu này, cả người đều có chút không rõ, lại thấy Đường Trạch nghe được câu này, trong mắt càng thêm phát quang.
“ Tối hôm qua ta nghĩ tới nghĩ lui, tỷ tỷ xinh đẹp là công chúa, không thiếu thứ gì, ta đây đành phải lấy thân báo đáp, ngươi yên tâm, nhà ta có tiền...... Ưm ưm ưm! ”
Đường Trạch còn muốn nói điều gì đó, lại bị Lăng Giang bịp kín miệng.
Sở An Nhan chớp chớp mắt nhìn về phía Lăng Giang, hắn hình như có chút khẩn trương, Sở An Nhan đột nhiên liền hiểu nguyên do trong đó.
Lăng Giang đây là sợ họa từ miệng bằng hữu tốt mà ra, sau đó bị nàng loạn côn đánh chết.
Đổi lại là trước kia, quả thật sẽ như thế, dám nói ra câu đại nghịch bất đạo như vậy, Đường Trạch là người duy nhất.
Chỉ là nhìn Đường Trạch tính có chút trẻ con cùng ngây ngốc, Sở An Nhan như thế nào cũng không dám đem hắn cùng đại lão thương giới gộp lại với nhau.
Nhưng mà, có ít người trời sinh ở phương diện nào đó liền rất am hiểu.
Nàng tỏ vẻ đều hiểu rồi.
“ Không có việc gì, đều đừng đứng ở cửa, vào đi thôi ”
Rốt cuộc về sau là người của nam chủ, cho dì không phải, nàng cũng sẽ không làm gì Đường Trạch, Lăng Giang tóm lại là không yên tâm nàng.
Sở An Nhan dường như không có việc gì liền xoay người vào phủ công chúa.
Lăng Giang nhìn bóng dáng Sở An Nhan bình thản ung dung, cùng với giọng nói bình tĩnh vừa rồi của nàng, phảng phất như Đường Trạch nói muốn cưới người khác chứ không phải nàng.
Nàng vậy mà không tức giận?
Chẳng lẽ nàng ngầm đồng ý?