Bên kia, Sở Thần vội vàng đem chuyện Sở An Nhan bị ám sát cùng mất tích nói cho hoàng thượng hoàng hậu.
Sau khi hạ lệnh phái người đi tìm kiếm, cũng không bắt được thích khách, nhưng thi thể người chết trên thuyền lại phát hiện có ấn ký đặc thù.
Mà Lăng Giang cùng Sở An Nhan còn đang ở trong rừng tìm đường ra.
Hiện tại Sở An Nhan cũng không sốt ruột.
Nàng biết khẳng định sẽ có người tìm nàng, những tên thích khách kia cũng không dám lớn mật tiếp tục đuổi giết bọn họ.
Trong rừng truyền đến một hai tiếng chim điểu kêu, ánh nắng chiếu xuống, thoải mái thích ý, bỏ qua một thân y phục ướt át.
Đi được hai bước, Sở An Nhan liền hung hăng hắt xì hai cái.
Sở An Nhan xoa xoa cái mũi, đuổi kịp bước chân Lăng Giang.
Tình cảnh này, vì cái gì không phải nữ chủ với Lăng Giang cùng nhau trải qua, cùng chung hoạn nạn, bồi dưỡng tình cảm.
" Đúng rồi Lăng Giang, ngươi cảm thấy là kẻ nào muốn giết ta? "
" Công chúa ngày thường đắc tội nhiều người, có khả năng là bị người ta trả thù, nhưng nhìn thân thủ đám người kia, hình như là kẻ thù của Sở quốc "
Thanh âm Lăng Giang lộ ra yếu ớt nhưng Sở An Nhan cũng không để ý tới.
Sở An Nhan rầu rĩ ồ một tiếng, nghe tới như vậy, người muốn giết nàng rất nhiều, xem ra cần mang theo bên cạnh mấy tên cao thủ.
Chỉ là Lăng Giang này, trong nguyên tác võ công hắn rất cao cường, cho dù lúc mới đầu hắn cũng chỉ thiếu một người dẫn dắt hắn thôi.
Quá hợp lý.
Vừa rồi nhiều người như vậy, nếu Lăng Giang liều một lần, làm sao có thể đánh không lại bọn họ.
Lại đi lựa chọn mang nàng nhảy sông?
Vừa vặn lúc này Sở Thần mang theo một đội nhân mã lại đây, đánh gãy suy nghĩ của Sở An Nhan.
Sở An Nhan kích động đi hai bước về phía Sở Thần, mà Lăng Giang bên cạnh đúng lúc này ngã xuống, vừa lúc được Sở An Nhan ôm trong ngực.
" Lăng Giang! "
*
Mới vừa trở về phủ công chúa , Sở An Nhan phát hiện hoàng thượng cùng hoàng hậu nôn nóng chờ nàng hồi lâu.
" An An, con rốt cuộc đã trở lại, có bị thương không? ". Hoàng hậu khẩn trương đi đến nhìn quanh người Sở An Nhan một lần.
" Con không có việc gì, lần này ít nhiều là Lăng Giang cứu con. Đúng rồi mẫu hậu, con muốn tìm sư phụ cho Lăng Giang. Hôm nay hắn ứng phó không kịp, nếu sau này còn có loại chuyện này xảy ra hắn cũng có thể bảo hộ con thật tốt "
Sở An Nhan muốn nhân cơ hội này vừa vặn giải quyết chuyện này, bằng không vẫn cứ để đó cũng không phải biện pháp tốt, rốt cuộc trong nguyên tác Lăng Giang đã ở trong tay Diệp Hoạ vài ngày rồi.
" Được, đều theo ý con "
" Đúng rồi mẫu hậu, con cảm thấy Diệp Họa không tồi "
" Con đứa nhỏ này thật sự biết chọn người, đến bây giờ còn vì tên tiểu tử kia mà suy tính "
" Đúng rồi An An, chúng ta lúc lục soát đám thi thể phát hiện có ký hoạ, con nhìn xem con đã thấy qua bao giờ chưa ". Sở Quảng Văn đem ký hoạ trong tay đưa cho Sở An Nhan.
Chỉ nhìn thoáng qua, Sở An Nhan liền áp chế hoảng sợ xuống đáy lòng.
" Nữ nhi chưa thấy qua, nói không chừng nhìn thấy qua rồi nhưng đã quên mất, để con từ từ nhớ lại xem "
Sở An Nhan nhận lấy ký hoạ kia, lại nói chuyện phiếm một lúc, tiếp nhận lời quan tâm của phụ mẫu rồi trở về phòng.
Vào phòng, Sở An Nhan lại đem tờ giấy kia mở ra.
Hình thù giống hoa đào, đuôi hơi nhọn ở cánh hoa thứ ba.
Được lắm tên khốn, đây không phải là đám người tử sĩ mà Lăng Giang đã từng sử dụng trong nguyên tác sao?
Hơn nữa đám người này đóng vai trò cực quan trọng, Lăng Giang nắm được Sở quốc thống nhất thiên hạ, đều không thể thiếu sự trợ giúp của những người này.
Đây chính là người đến từ Đại Lăng quốc.
Ngọc bội trên người Lăng Giang cũng là ký hoạ này, không vì cái gì khác, chỉ vì mẫu phi Lăng Giang từng là phi tử được hoàng đế sủng ái nhất.
Khối ngọc bội kia có thể hạ lệnh cho đám người vừa rồi.
Sau đó, mẫu phi Lăng Giang bị người khác hãm hại mà lưu lạc nhân gian, mà lúc đó Lăng Giang còn nhỏ, lúc mẫu phi hắn qua đời, đem khối ngọc bội này đưa cho hắn.
Khó trách Lăng Giang lại không đánh nữa, hóa ra là nhìn tháy kí hoạ quen thuộc.
Xem ra cốt truyện vẫn phát triển đúng hướng.
Chỉ là, những người này tại sao lại ám sát nàng?
Nàng chỉ là nhân vật đỡ đạn thôi mà!
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Lăng Giang, hắn cũng chỉ là đối với kí hoạ này sinh ra hoài nghi, còn chưa biết được thân phận của mình.
Nếu đám tử sĩ muốn ám sát nàng, bằng vào năng lực của nàng căn bản không có khả năng chạy thoát khỏi tay bọn họ.
Xem ra bọn họ hẳn là phát hiện ra gì đó.
" Hành Nhất, giúp ta đi nhìn Lăng Giang, xem hắn còn ở Thấm Trúc viện không "
Sở An Nhan vừa nói xong liền có người lặng lẽ rời Ly An viện.
Người này là ám vệ hoàng thượng đưa cho nàng, trải qua việc vừa rồi, bọn họ để hắn lại đây bảo hộ an toàn cho nàng.
Không bao lâu, Hành Nhất liền trở về.
" Bẩm công chúa, không thấy người "
" Được, ta đã biết, nơi này không chuyện của ngươi, đúng rồi, chuyện vừa rồi không được nói cho bất luận kẻ nào, về sau chuyện của ta, cũng không cho phép ngươi nói cho phụ hoàng mẫu hậu "
" Tuân lệnh! "
Sở An Nhan yên tâm, nàng đại khái có thể đoán được Lăng Giang đi đâu, chuyện này không thể để người khác biết.
*
Lăng Giang giả bộ bất tỉnh trở về phòng, thừa dịp không có ai liền trèo tường ra khỏi sân.
Không đi được bao xa quả nhiên thấy mấy tên lén lút.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lăng Giang, nháy mắt liền vây lại, cầm đao đề phòng hắn.
Lăng Giang từ trong ngực lấy ra khối ngọc bội, những người đó thấy ngọc bội trong tay Lăng Giang lập tức quỳ xuống, cùng kêu lên:
" Tham kiến chủ tử! "
Chẳng qua trong thanh âm lộ ra vài phần không muốn.
" Các ngươi quen biết mẫu thân ta? ". Lăng Giang cầm ngọc bội trong tay có chút run rẩy.
Nhiều năm như vậy, mẫu thân chỉ để lại cho hắn khối ngọc bội này, nói rằng không thể để người ngoài thấy được ký hoạ, còn lại một câu cũng không nói với hắn.
Nếu không phải tại lúc cứu Sở An Nhan ngẫu nhiên giết được gã sai vặt kia, thoáng nhìn ký hoạ trên cổ người nọ, chỉ sợ hắn cả đời này cũng không biết ngọc bội này còn có tác dụng này.
" Thuộc hạ chỉ nhận ngọc bội, ai có được ngọc bội này thì đó là chủ nhân của chúng ta "
" Được, hỏi các ngươi mấy vấn đề, các ngươi đến từ đâu? "
" Thuộc hạ là người Đại Lăng quốc "
" Vì sao ám sát Sở An Nhan? "
" Là...... Đại hoàng tử mệnh lệnh "
" Hử? Không phải các ngươi nói chỉ nhận chủ tử của miếng ngọc bội sao? "
Nghe thấy tên đại hoàng tử, Lăng Giang đại khái đã biết thân thế của hắn, rốt cuộc thì hắn cũng họ Lăng.
Không nghĩ tới hắn lại là người hoàng thất.
" Ngọc bội mất tích mười mấy năm, chúng ta cho rằng cuộc đời này sẽ vô chủ, cho nên vào cung chọn chủ mới "
" À, các ngươi sợ không phải đã quên, lúc trước là Vân gia bồi dưỡng các ngươi "
Lăng Giang nói ra những lời này, đơn giản là hắn nhớ rõ, mẫu thân họ Vân.
Mà ở Đại Lăng quốc, người có năng lực bồi dưỡng một đám tử sĩ này, trừ bỏ hoàng đế, chính là Vân gia.
Lăng Giang không biết mẫu thân hắn có phải người Vân gia không, trực giác để hắn đánh cuộc một lần.
" Người...... Chẳng lẽ là thiếu chủ? ". Thiếu chủ không phải đã chết theo chủ tử rồi sao?
Ngụy Khánh hoảng sợ, hắn vừa rồi chỉ nghĩ tên tiểu tử này vận khí tốt nhặt được tín vật, tính toán lừa hắn rồi một đao đoạt mạng.
Mấy người khác nghe thấy người cầm đầu nói lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên tinh tế đánh giá Lăng Giang.
" Ngụy ca, người này quả thật có vài phần giống với thiếu chủ năm đó. Ta năm đó may mắn gặp qua thiếu chủ một lần, không sai được "
" Tham kiến thiếu chủ! "