Năm Nguyên Doanh Doanh bảy tuổi vẫn chưa trúng độc niết bàn. Lúc ấy là một ngày mùa đông lạnh giá. Nguyên Doanh Doanh mặc một bộ áo bông màu hồng nhạt, tóc kết song nha kế, trên đầu cài hai quả bông xù. Mặt nàng lúc này bị đông lạnh đến đỏ hồng, ngoan ngoãn đứng phía sau Nguyên Chinh.

Nghe phụ thân nói, bọn họ sẽ ở trong chùa vài ngày để cầu phúc cho mẫu thân đã biến thành ngôi sao trên bầu trời.

Khi còn nhỏ, Nguyên Doanh Doanh khá nghịch ngợm. Nhìn mọi thứ mới lạ xung quanh đều kiềm lòng không được. Nhân lúc Nguyên Chinh không ở đây đã chuồn ra ngoài cửa.

Nàng lén lút đi tới hậu viện, thấy cách đó không xa có một cây mai vàng đang nở rộ, bông tuyết trắng đọng trên cánh hoa nhỏ li ti trông càng thêm xinh đẹp.

Nàng ngay lập tức bị thu hút, tung tăng nhảy nhót chạy tới dưới gốc cây. Khổ nổi nàng không đủ cao để bẻ cành hoa đó.

Đang lúc buồn rầu, tầm mắt Nguyên Doanh Doanh chú ý tới tiểu hòa thượng đang quét tuyết ở cầu thang bên kia.

Tiểu hòa thượng thoạt nhìn hơi cao gầy, nhưng nàng nhìn thấy hắn hình như cao hơn nàng một chút. Chắc là có thể giúp nàng bẻ xuống một cành hoa.  

“ Này, tiểu hòa thượng! Ngươi lại đây giúp ta! ”

Tiểu Đường Trạch ngẩn người, nhìn về phía cô nương bên kia, lại nhìn quanh bốn phía. Ở chỗ này chỉ có mình hắn là hòa thượng. Hắn nhìn về phía tiểu cô nương xinh đẹp, duỗi tay chỉ vào mũi mình, “ Ngươi gọi ta sao? ”

“ Đúng vậy! Ngươi mau tới đây! ”

Đường Trạch ngây ngốc a một tiếng, đem chổi đặt sang một bên rồi đi qua.



“ Tiểu thí chủ có chuyện gì sao? ”. Đường Trạch học theo dáng vẻ lão sư phụ mà chào hỏi Nguyên Doanh Doanh.

Hắn vừa mới vào chùa không lâu, tất cả vẫn còn xa lạ. Nhưng đối với những gì lão sư phụ nói về luật giới, hắn nhớ rất rõ ràng.

“ Ngươi có thể giúp ta bẻ một cành hoa trên cây không? Ta với không tới ”

Tiểu hòa thượng quả thật cao hơn Nguyên Doanh Doanh nửa cái đầu. Lúc này trong lòng Nguyên Doanh Doanh tràn đầy hy vọng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tiểu hòa thượng trước mặt.

Ai biết ngay sau đó tiểu hòa thượng liền tạt cho nàng một gáo nước lạnh, “ Xin lỗi thí chủ, vạn vật đều có linh tính, hoa cũng có sinh mệnh. Ta không thể vì giúp ngươi mà làm tổn thương chúng nó ”

“ Quỷ hẹp hòi! Ngươi giúp ta bẻ một cành là được, nó sẽ không thấy đau đâu. Ngươi nhìn xem nó nở nhiều như vậy, khẳng định không ngại việc ta ngắt xuống một hai bông! ”

“ Xin lỗi thí chủ, ta phải về quét tuyết ”

Xem ra thái độ của tiểu hòa thượng trước mặt này khá kiên quyết. Nguyên Doanh Doanh nổi giận dậm chân, “ Ngươi không giúp thì để ta tự bẻ! ”

Nói xong Nguyên Doanh Doanh kéo váy áo, tay nhỏ bắt lấy thân cây trèo lên trên.

*

“ Tiểu hòa thượng! Ngươi xem ta bẻ được rồi nè, không có ngươi ta cũng làm được! Hừ, quỷ hẹp hòi! ”

Nguyên Doanh Doanh giơ cành đầy hoa mai vàng trong tay lên. Diễu võ dương oai lắc lắc cho tiểu hòa thượng ở bên kia nhìn.

Đường Trạch vì nghe thấy Nguyên Doanh Doanh nói sẽ tự mình bẻ cành hoa thì có chút rối rắm. Nếu hắn bẻ thì trong lòng khẳng định sẽ băn khoăn, nhưng nếu để tiểu thí chủ này tự mình hái hoa xuống, hắn nên làm gì bây giờ?

Vì thế hắn chỉ đi vài bước, định xem xét tình hình.

Hắn không nghĩ tới nữ tử này thật sự có thể leo cây, hoàn toàn không bận tâm tới hình tượng gì cả. Khác xa tưởng tượng của hắn về các cô nương nhà đại quan quý nhân.

Đang cảm thấy vô cùng hiếm lạ, hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét.

Nguyên Doanh Doanh leo xuống, nhưng vạt áo lại vướng vào nhánh cây. Nàng không kịp phản ứng khiến bàn chân bị trượt, cả người lao xuống dưới mặt đất.

“ Cẩn thận! ”. Đường Trạch không hề nghĩ ngợi, lao nhanh tới đỡ Nguyên Doanh Doanh, ôm nàng cùng nhau lăn xuống đất.

Cơ thể tiểu cô nương mềm mại hòa với mùi sữa và mùi hoa mai. Đường Trạch sợ nàng bị thương, cho nên tận lực bảo vệ nàng trong ngực.

Sau đó Nguyên Doanh Doanh ngây ngốc mà đứng dậy. Còn Đường Trạch thống khổ nằm trên mặt đất, máu từ chân không ngừng chảy ra.

Nguyên Doanh Doanh đứng tại chỗ không biết phải làm sao, may mà có người nghe thấy động tĩnh bên này nên đã chạy tới. Có vài tên hòa thượng đã nâng Đường Trạch đi rồi. Lão ma ma phủ tướng quân cũng ôm Nguyên Doanh Doanh rời đi.

Máu đỏ tươi trên nền tuyết trắng khiến Nguyên Doanh Doanh thất thần khá lâu. Sau khi phản ứng lại, nàng cầm chặt cành mai vàng trong tay rồi chạy ra khỏi phòng. Lão ma ma ngăn cản như nào cũng không được.

Nguyên Doanh Doanh nhỏ bé ở trong sân chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng tìm được phòng của Đường Trạch. Ống quần hắn lúc này đã rách, có người đang cuốn băng gạc lên đùi hắn.

“ Ta có thể giúp chứ? ”

Ánh mắt Nguyên Doanh Doanh trông mong nhìn hòa thượng. Trong lòng tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn làm theo cách người kia dạy, nhẹ nhàng cuốn từng lớp băng gạc cho Đường Trạch, cũng không quên thổi phù phù.

Trước kia ngón tay nàng có một vết thương nhỏ, phụ thân đã thổi phù phù vào miệng vết thương như vậy. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đau ơi là đau, phụ thân thổi một lúc liền không thấy đau nữa.

Chỉ là vết thương của tiểu hòa thượng này nặng như vậy, lại chảy nhiều máu nữa, nhất định là rất rất đau……

Quấn lấy quấn để, Nguyên Doanh Doanh liền bật khóc.

“ Ngươi khóc làm gì? ”. Chân Đường Trạch vốn dĩ rất đau, nhưng nhìn dáng vẻ tiểu cô nương này, ngược lại khiến hắn hoài nghi người bị thương chính là nàng.

“ Ta cảm thấy ta thật vô dụng, hu hu hu, thực xin lỗi, ta không bẻ cành hoa thì ngươi sẽ không bị thương ”. Nguyên Doanh Doanh khóc nức nở, vừa khóc vừa xin lỗi.

Nguyên Doanh Doanh ở đây khóc bù lu bù loa, Đường Trạch ở chỗ này nhìn vào cũng không biết nên làm sao bây giờ. Hắn không biết cách an ủi tiểu cô nương, nên chỉ có thể yên lặng nhìn Nguyên Doanh Doanh khóc. Vô cơ cảm thấy tiểu cô nương này khóc trông rất buồn cười, xấu ơi xấu xấu, chẳng hề giống đại tiểu thư thế gia gì cả. 

Vừa rồi sư huynh đã dạy bảo hắn, nói hắn đắc tội đại tiểu thư phủ tướng quân, đến lúc đó sẽ khiến hắn ăn không hết gói đem đi.

Về sau Đường Trạch mới hiểu được lời các sư huynh nói.

Mỗi ngày tiểu cô nương đều đúng giờ tới thay băng đổi thuốc cho hắn, còn giúp hắn quét dọn, thậm chí còn đút cơm cho hắn….. Rõ ràng hắn bị thương ở chân chứ không phải ở tay. Hơn nữa hắn chỉ bị thương ngoài da, không hề bị thương tới gân cốt.

Tiểu cô nương mỗi ngày đều quá mức cần mẫn, nói cái gì mà muốn báo ân, không cho nàng làm thì nàng sẽ khóc cho ngươi xem. Báo ân này khiến Đường Trạch có chút nuốt không trôi.

Ở đây hơn nửa tháng, Nguyên Doanh Doanh cũng dần dần quen biết Đường Trạch.

Tại ngày Nguyên Doanh Doanh phải rời đi, nàng vô cùng luyến tiếc tiểu hòa thượng. Nhìn thấy hắn là bật khóc, Đường Trạch phải đưa nàng tới cây nhân duyên.

Bởi vì hắn nhớ rõ các vị sư huynh nói, chỉ cần ở đây cầu nguyện, về sau mặc kệ bọn họ xa cách thì cuối cùng vẫn có thể gặp lại.

Hai con người nhỏ bé đứng trước cây nhân duyên thành khẩn cầu nguyện. 

Năm thứ hai, Nguyên Doanh Doanh trúng độc niết bàn, bởi vì bị bệnh nên nàng không có cách nào đi tới chùa.

Năm thứ ba, cơ thể Nguyên Doanh Doanh khá hơn một chút. Đi đến chùa hỏi thăm tiểu hòa thượng tên Chí Thanh, lại nghe được tin hắn đã hoàn tục, nói hắn hồng trần chưa dứt, người trong nhà đã đưa hắn về.

Từ đó về sau, năm nào Nguyên Doanh Doanh cũng tới chùa Linh Quang. Vẫn luôn nhớ tới tiểu hòa thượng kia, nhưng trước sau như một đều không thấy hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play