Trận tuyết lớn rất nhanh che mất vết máu, chỉ lưu lại trên thế gian này một mảnh tuyết trắng thuần.

Mùa đông Đại Sở năm thứ ba mươi mốt, Lạc An công chúa hoằng, hưởng thọ mười bảy tuổi.

Nghe thấy tin tức này, trên mặt Lăng Giang không đề thấy hỉ nộ bi thương, chỉ đem mình nhốt ở Trường An điện cả ngày, uống rất nhiều rượu.

*

Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, khắp núi đồi nở đầy hoa tươi, đua nhau khoe sắc.

Dưới gốc cây đào giữa sườn núi, thiếu nữ thân mặc bạch y lười nhác nằm trên ghế, cánh hoa lẳng lặng rơi xuống người nàng. Khiến nàng nhìn trông không khác gì tiên tử hạ phàm. Cánh hoa đào màu hồng xinh đẹp, nhưng trước dung mạo xinh đẹp của thiếu nữ cũng phải làm ra vẻ tự biết xấu hổ.

“ An An, ngươi thật sự không muốn nghe tin tức có liên quan tới Lăng Giang sao? ”

Nghe thấy lời này thiếu nữ rốt cuộc mở mắt, thoáng nghiêng người, cánh ho rơi xuống rất nhiều.

“ Lại là tin tức gì của hắn? Nếu không phải tin tốt thì đừng nói với ta ”

Sở An Nhan liếc mắt nhìn Hồng Tô một cái, lại nằm xuống lần nữa.

Hồng Tô cầm thư trong tay có chút khó xử, nàng ta biết Sở An Nhan chỉ không nghe chuyện xấu, trên tay nàng ta chính là chuyện xấu mà Sở An Nhan khônh muốn nghe.

Hồng Tô do dự một hồi, không biết có nói hay không, rốt cuộc trước đây Sở An Nhan cũng nói như vậy với nàng ta. Nhưng về sau vẫn để nàng ta nói, đều không có ngoại lệ.

Quả nhiên, nàng ta đợi một lúc sau thì nghe thấy Sở An Nhan mở miệng, “ Thôi vậy, nói ra cho ta nghe một chút ”

“ À thì An An này, tin bên trong nói, Lăng công tử lại muốn cưới một vị cô nương, lần này là công chúa hòa thân của quốc gia khác ”

Hồng Tô chú ý thần sắc Sở An Nhan, thấy nàng không đáp lại, thức thời chủ động lui xuống trước. 

Mới đi được vài bước đã nghênh đón hai người đi tới.

“ Nguyên cô nương, Đường công tử, các ngươi đã tới! Công chúa ở bên trong ”

“ Được, đa tạ Hồng Tô cô nương ”

Đường Trạch đỡ Nguyên Doanh Doanh, sợ nàng ấy va chạm linh tinh, dẫn nàng ấy chậm rãi đi vào trong viện.

Sở An Nhan ở bên trong đã nghe thấy thanh âm nói chuyện bên ngoài. Biết là đám người Nguyên Doanh Doanh tới, trong lòng ngừng mắng Lăng Giang, đứng dậy khỏi ghế bập bênh đi đón người.

“ Sao lại tới nữa rồi, ngộ nhỡ động thai khí thì sao! ”. Sở An Nhan tiến lên nâng một tay khác của Nguyên Doanh Doanh, vô cùng vui sướng thủ thỉ bên tai nàng ấy, “ Được năm tháng rồi nhỉ? ”

Nguyên Doanh Doanh cười cong mắt, “ Ừ, đến lúc đó ngươi chính là nghĩa mẫu nó, nhưng đừng chiều hư nó ”

“ Yên tâm, nhất định sẽ không ”

Sở An Nhan đứng dậy, vội vàng đem mềm đã chuẩn bị tốt ra, kê vào ghê cho nàng ấy, nghiêng đầu ra bên ngoài gọi to:

“ Bất Ngữ thúc, thúc chạy nhanh lại đây bắt mạch hộ Doanh Doanh, xem thai khí nàng ấy ổn không! ”

“ Ổn, vô cùng ổn, không có việc gì đừng có gọi ta, ta còn phải nghiên cứu chế ra thuốc mới! ”. Bất Ngữ thúc hùng hùng hổ hổ, mỗi lần Nguyên Doanh Doanh tới là y như rằng Sở An Nhan sẽ thúc giục ông tới khám thai.

Ổn kia là kiểu như con trâu ấy.

Tại lúc Sở An Nhan gọi người, Nguyên Doanh Doanh nhẹ nhàng kéo ống tay áo Đường Trạch, ý bảo hắn mở miệng nói, nhưng hai người đều có chút khó xử.

“ Sao vậy? ”

Thấy dáng vẻ hai người, Sở An Nhan có thể đoán được đôi chút.

“ Tỷ tỷ xinh đẹp, lần này A Lăng muốn cưới công chúa tộc Mãn Nguyệt. Đầu tháng chín, hắn đã gửi thiệp mời cho chúng ta, nhưng ta có lại việc nên không thể đi được. Nương tử muốn dưỡng thai, không tiện đi xa…..”

“ Không đi ”

Thái độ Sở An Nhan nháy mắt thay đổi, đứng dậy đi đến chỗ cây đào.

Lúc trước Lăng Giang rước hai tiểu thư thế gia Đại Lăng quốc, hiện tại còn muốn cưới công chúa hòa thân. Trước kia sao lại không phát hiện ra bộ mặt này của hắn?

Chẳng lẽ đây là cốt truyện đại nam chủ?

Khổ thân nàng còn…..

Hai người kia ấp a ấp úng chốc lát, lại nghe thấy Nguyên Doanh Doanh nói, “ Thiệp mời ta để ở đây, ngươi đi thì đi, có lẽ Lăng Giang bị ép. An An, giữa hai ngươi sớm nên cởi bỏ khúc mắc. Hiện tại đã giải được độc niết bàn, vậy nên càng phải quý trọng người trước mắt. Ta cùng A Thanh đi trước ”

Sở An Nhan đứng yên nhìn cây đào thật lâu, còn Nguyên Doanh Doanh cùng Đường Trạch đã rời đi từ lâu rồi.

Lúc này nàng mới xoay người, thấy trên ghế mềm có một tấm thiệp màu đỏ hình chữ nhật.

Đi qua cầm lấy nó, Sở An Nhan lưỡng lự không dám mở ra.

Hai lần trước đó, bị thế gia cường ngạnh nhé người vào. Mà lần hòa thân này, nàng cũng nghe ngóng qua, có hoàng tử chủ động yêu cầu, chỉ không nghĩ tới người đó là Lăng Giang.

Nàng may mắn thoát chết, tại lúc bệnh tình nguy kịch, Bất Ngữ thúc chế ra giải dược độc niết bàn. Tuy không trị được tận gốc, nhưng kéo dài được hơi tàn.

Sau đó đi theo Bất Ngữ thúc tới nơi này, từ từ điều dưỡng cơ thể, độc này mới được giải hoàn toàn.

Tính toán thời gian cũng không lâu, nhưng đối với Sở An Nhan mà nói, giống như trải qua một lần sinh tử. Hơn nữa nàng đã hơn một năm không gặp Lăng Giang.

Sở An Nhan siết chặt tấm thiệp đến run rẩy.

*

Nửa tháng sau ở ngoại thành Đại Lăng quốc, Sở An Nhan ôm tay nải ngồi trong xe ngựa, mắt nhìn trời đất, nàng cảm thấy mình bị điên rồi.

Ngồi xe ngựa tham dự hộ lễ của bạn trai cũ cùng người khác?

Thôi, tới đây nhìn Lăng Giang một lần, một lần là đủ.

Sở An Nhan tự an ủi chính mình. Xe ngựa cuối cùng dừng ở giữa đường phố, Sở An Nhan thanh toán tiền, mang theo tay nải bước xuống xe ngựa, tìm một khách điếm.

Tuy rằng nàng có thể dựa thiệp mời mà tới hẳn hoàng cung Đại Lăng quốc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, đến lúc đó Lăng Giang chạy tới tìm Đường Trạch, phát hiện không thấy người đâu sẽ rất xấu hổ.

Sở An Nhan muốn một phòng đơn, lúc muốn dùng bữa, bởi vì người tới xem hôn lễ thật sự quá nhiều. Sở An Nhan chỉ có thể ghép bàn cùng người khác. May mắn thay, Bất Ngữ thúc đã dịch dung cho nàng, hiện tại cũng chỉ có đôi mắt là không đổi.

Vừa mới ngồi không được bao lâu, có nữ tử từ cửa đi vào, hoảng loạn như đang tìm người.

Sở An Nhan ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy phục sức quen thuộc trên người người nọ.

“ Sao ngươi lại tới đây? ”

Hồng Tô cũng dịch dung, chẳng qua nàng chỉ định nhìn Lăng Giang một lần, cho nên không dẫn theo Hồng Tô.

Hồng Tô là bám theo Sở An Nhan tới, lại sợ Sở An Nhan đuổi về, cho nên không dám tìm nàng.

“ Ta lo cho công… Tiểu thư  nên mới đi theo ngài tới đây ”

“ Được rồi, lần sau đừng như vậy, về sau ta sẽ dẫn ngươi theo ”

Sở An Nhan vỗ bả vai Hồng Tô, trong lòng cảm động.

“ Bất Ngữ thúc dịch dung cho ngươi rất xinh đẹp, còn đẹp hơn khuôn mặt này nhiều ”. Sở An Nhan kéo Hồng Tô qua chỗ nàng ngồi, lại gọi thêm vài món.

Hiện tại dung mạo Sở An Nhan hết sức bình thường. Trừ bỏ đôi mắt, đặt ở trong đám người đều không hề có cảm giác tồn tại, vô cùng an toàn. Mà hiện tại Hồng Tô còn đẹp hơn nàng vài phần, nhưng cũng không quá chói mắt.

Sở An Nhan bỗng nhiên hiểu được dụng ý của Bất Ngữ thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play