“ Nói là tìm ngài có chuyện quan trọng cần thương lượng, muốn đuổi nàng đi không? ”
“ Chuyện quan trọng? ”. Thẩm Tử Sâm nhướng mày, ánh mắt hơi dừng trên người Lăng Giang. Nhìn ra được tâm trạng hắn không tốt, nếu bản thân đuổi Sở An Nhan đi, Lăng Giang sợ rằng sẽ nghi ngờ, về sau muốn cộng sự cùng hắn cũng khó.
“ Để nàng vào ”
“ Lăng công tử phải tin tưởng ta cùng công chúa, nàng không có bất kỳ tâm tư gì ”
“ Hiện tại ta không nên ở đây, lúc này An An không thích hợp nhìn thấy ta, ta tránh đi một lát ”
Lăng Giang vội vàng rời đi.
Thẩm Tử Sâm cười khẽ thành tiếng, vừa rồi còn lạnh lùng nghiêm túc cùng hắn đàm luận chuyện quốc sự, hiện tại thấy người trong lòng tới lại hoảng loạn như vậy.
Thú vị, Thẩm Tử Sâm chú ý tới kệ sách chỗ Lăng Giang trốn, Lăng Giang căn bản không tin lời hắn nói, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy.
“ Thẩm thừa tướng, ngươi biết tin ở biên cương chứ? Có thể nói cụ thể cho ta không, ta hy vọng bản thân có thể giúp được chút ”
Sở An Nhan chạy vào thở hổn hển.
Nhìn thấy tấm bản đồ cùng xấp tư liệu trên bàn Thẩm Tử Sâm, Sở An Nhan biết mình tới đúng chỗ rồi.
“ Công chúa tới đây có chuyện gì sao? ”
“ Đúng vậy, ta không hy vọng biên quan đánh giặc, ta yêu thích hoà bình. Cho nên khi biết chuyện này thì ta nghĩ đến ngươi ngay, ta nghĩ ta có thể giúp được gì đó. Ấy, ngươi biết ta sẽ tới? Trà đều chuẩn bị xong hết rồi? ”
Sở An Nhan nhìn chén trà trước mặt, cũng không nghĩ nhiều ngửa đầu liền uống xong rồi.
“ Công chúa yên tâm, đã nghĩ được cách, những việc này cứ giao cho chúng ta là được ”
“ Đã có cách? Cách gì? Không phải là hòa thân chứ? ”
Sở An Nhan rất ghét cách này, trước nàng đọc lịch sử, chuyện công chúa đi hòa thân quá không đáng.
“ Không phải, người Mãn Nguyệt sinh sống ở sa mạc, sống dựa vào du mục, thứ bọn họ coi trọng chẳng qua là đất đai phì nhiêu của chúng ta, cho nên chúng ta định khai thông biên quan, cho phép bọn họ tự do giao dịch mua bán ”
“ Cách này được ”. Vấn đề về biên quan, cách này quả thật dùng được.
“ Chúng ta ta không những có thể tự do giao dịch theo nhu cầu, còn có thể dạy họ khai khẩn trồng trọt, để bọn họ cải tạo lại đất đai. Kèm theo đó chúng ta có thể học tập kỹ năng du mục. Hơn nữa chúng ta cần đưa một ít người tới biên quan, cổ vũ bọn người kia lao động, có thể ban hành chính sách miễn thuế lăm năm, như vậy sẽ càng có nhiều người tới, phòng thủ biên quan sẽ càng vững mạnh ”
Sở An Nhan tận lực đem hết toàn bộ những gì mình biết nói ra, mặc kệ có dùng được không, cuối cùng vẫn do Thẩm Tử Sâm quyết. Trong sách, nhân vật này cũng không phải dạng vừa.
“ Cách của công chúa rất tốt, có thể thử một lần ”. Trong mắt Thẩm Tử Sâm toát lên sự tán thưởng, hắn không nghĩ tới Sở An Nhan có thể nhắc tới được vấn đề mà hắn đang thảo luận với Lăng Giang.
“ Còn một chuyện nữa, gần đây Chu quốc ngo ngoe rục rịch, hình như muốn đối đầu với chúng ta. Hơn nữa không biết vì sao, tin tức ta thu được là đang có người xúi giục các quốc gia khác đối phó Sở quốc. Chỉ là chốc lát cũng không thể làm gì được Sở quốc ”
“ Chu quốc muốn mượn cơ hội nhi tử mộc thân vương làm cái cớ, chẳng qua đứa nhỏ hiện tại còn chưa chết, người cạnh ta đang dồn toàn lực cứu hắn. Việc này vẫn giải quyết được, đất nước hẳn là vẫn còn vài vị quan dùng được, rốt cuộc thì thực lực Sở quốc cũng không phải nói cho có. Hiện tại trước mắt là chúng ta phải bắt được kẻ đứng đằng sau việc này, phải biết được mục đích của hắn ”
“ Không tồi, kẻ sĩ ba ngày không gặp, công chúa quả thật khiến Thẩm mỗ phải lau mắt mà nhìn ”
“ Đa tạ đã khích lệ, chẳng qua là muốn bắt kẻ chủ mưu đứng sau màn này, Thẩm thừa tướng là thông qua cách nào biết được các quốc gia khác đang muốn hợp lực đối phó Sở quốc? ”. Sở An Nhan nghiêm túc nhìn Thẩm Tử Sâm, nếu hắn có cách để biết, vậy nàng cũng có thể lợi dụng nó để phản công.
Nhưng cách để đối phó Sở quốc này là cách mà Lăng Giang dùng khi ở Đại Lăng quốc, tại sao lại xuất hiện sớm như vậy? Chẳng lẽ Lăng Giang đã bắt đầu tính toán từng bước rồi sao?
“ Có quốc gia muốn thiết lập quan hệ tốt với Sở quốc ”
“ Vậy thì tốt, chúng ta có thể lợi dụng để đánh tiếng, kéo kẻ chủ mưu dắt mũi quốc gia khác ra ngoài. Hoặc là chúng ta có thể lợi dụng cách này để đánh đòn phủ đầu. Kiến thức của ta hạn hẹp, Thẩm đại nhân làm khẳng định sẽ càng tốt hơn, ta không quấy rầy đại nhân cùng những người khác thương lượng chính sự nữa ”
Lúc Sở An Nhan ngồi vào vị trí này mới phát hiện ra chỗ này đã có người ngồi. Vậy nghĩa là Thẩm Tử Sâm đang thảo luận cùng người khác.
Sở An Nhan chỉ đoán được là có người, chứ không đoán được người này là Lăng Giang.
“ Lăng công tử, công chúa đã đi rồi, ngươi có thể ra ngoài ”
“ Thẩm đại nhân, ta thấy chúng ta không cần thảo luận gì nữa, vừa rồi những lời công chúa nói đều là những cách rất tốt, hoàn toàn có thể dùng được ”. Lăng Giang hiện tại có chút tự hào.
Vừa rồi An An nhà hắn nói chuyện thật sự là không cần phải bàn cãi, những mưu trí này, đến cả hắn cũng theo không kịp.
Trở về phải khen thưởng nàng.
Sở An Nhan cảm thấy mình giải quyết được một chuyện vô cùng quan trọng, tâm tình thoải mái muốn đi mua vài thứ đưa qua cho Lăng Giang, ai biết đi không được bao xa liền gặp phải người quen.
“ Tỷ tỷ xinh đẹp! Ta đang muốn tìm ngươi đấy, không nghĩ tới ở bên ngoài lại có thể nhìn thấy ngươi ”
“ Ấy, Đường Trạch, đã lâu không gặp ”. Sở An Nhan hiện tại mới hiểu được giao thông cổ đại bất tiện như nào.
Lần trước tạm biệt Đường Trạch, nàng lại quên mất đây là cổ đại. Hai người muốn gặp lại sẽ rất khó khăn, hơn nữa nàng không biết Đường Trạch ở đâu, nếu không phải hắn tới tìm nàng, về sai muốn gặp mặt cũng phải do duyên phận.
Sở An Nhan không quên lúc trước muốn dính tí quan hệ với lão đại thương giới đâu, để về sau hắn che chở cho nàng.
“ Đi thôi tỷ tỷ xinh đẹp, vừa vặn đã đến giòa ăn trưa. Ta mời ngươi ăn cơm, thuận tiện nói chuyện hợp tác cùng ngươi ”
“ Được đó ”
Sở An Nhan đi theo Đường Trạch đến Túy Hương Lâu cùng Lăng Giang lâu, hắn đi tới đây thì dừng lại.
“ Vào đâu đây? ”
“ Này…. ”. Đường Trạch có chút khó xử, kinh thành to như vậy, chỉ có hai tửu lâu này nổi danh nhất.
Đi vào Lăng Giang lâu, đó là do tỷ tỷ xinh đẹp mở, đến lúc đó hắn mời cơm lại thành hắn ăn trực.
Vào Túy Hương Lâu, đây là đối thủ cạnh tranh của tỷ tỷ người, vào đây khẳng định sẽ khiến tỷ ấy không vui.
Sở An Nhan đột nhiên hiểu được vì sao Đường Trạch khó xử.
Nàng quên mất, Đường Trạch chưa biết hiện tại hai tửu lâu này đều là của nàng.
“ Vào Lăng Giang lâu, hai tửu lâu này hiện tại đều là của ta, ngươi yên tâm, ta làm chủ quán sẽ thu tiền của ngươi, sẽ không khách khí với ngươi ”
Sở An Nhan vẫn theo thói quen thích vào Lăng Giang lâu, rốt cuộc đây cũng là tâm huyết của nàng.
Trải qua sóng to gió lớn, nàng cũng đã lâu không tới Lăng Giang lâu, vừa lúc lại đây nhìn thử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT