Bác gái cả đành thôi, chỉ trừng con gái một cái, nói: “ Khó lắm con mới về nhà một chuyến, bác có việc này muốn bàn bạc với con một chút. “
Đồng Kỳ nghe đến đây, ngước mắt nhìn Tiêu Ngọc Mai, bà trốn sang một bên nhún vai nhìn cô.
Đáy lòng Đồng Kỳ lặng đi, cô ngồi xuống, loay hoay với mấy tách trà trên bàn, pha trà rồi nói: “ Bác cả, có gì bác cứ nói thẳng ạ. “
Bác gái cả cười cười, nói: “ Cái này, Đồng Tương mới được điều từ đơn vị hành chính xuống, ban đầu nó học thiết kế thời trang, bác nghe nói con có bạn mở studio ở thành phố S. Là như vầy, bác muốn Đồng Kỳ lên đó học hỏi người ta một chút. Con nhìn chỗ này của chúng ta, luôn phát triển chậm chạp, có thể sẽ làm lở dở Đồng Tương, nó mới vừa tốt nghiệp đại học, cũng nên đến thành phố lớn để mở mang tầm mắt. “
“ Cái này … … “ – Đồng Kỳ nhìn Đồng Tương một cái, cười nói, “ Công việc hiện tại của Đồng Tương không phải đang rất tốt sao? Đơn vị hành chính này, con muốn thi cũng không thi vào được. “
Bác gái cả Đồng Kỳ nhíu mày, sau đó muốn nói lại thôi, một lúc sao, bà ngồi cạnh Đồng Kỳ thấp giọng nói: “ Đồng Kỳ, bác cả không ngại nói thật với con, lúc trước Đồng Tương làm ở đơn vị kia chỉ là tạm thời thôi. Công việc làm đã hai năm, vẫn không được người ta chuyển lên chính thức, con bé đã ở độ tuổi này, nếu vẫn không được tuyển làm nhân viên chính thức, con đường tương lai sau này thiệt không biết phải đi như thế nào. Mấy năm nay thỉnh thoảng nó cũng tham gia một số cuộc thi thiết kế trang phục, thành tích coi như cũng được, con có thể giới thiệu nó đến studio của bạn con học hỏi được không. “
Tay Đồng Kỳ cầm ly trà khựng lại.
Thực ra thì, con ngừoi bác cả cũng không tệ, mấy năm nay, đều là bác ấy kéo gần khoảng cách của hai nhà lại. Bác trai cả khá tốt, con người thật thà, sau khi làm ăn thất bại quay về rấy hiếu thuận với ông nội bà nội, chỉ có mấy năm nay quay về không kiếm được nhiều tiền, lại còn phải nuôi nấng hai đứa con nên sức lực cũng có hạn, không bỏ ra nhiều bằng nhà Đồng Kỳ. Dù không bỏ nhiều đi nữa nhưng vẫn là có bỏ ra.
Nhưng cô em gái Đồng Tương này.
Đồng Kỳ nghịch cái ly trong tay, dựa người vào sofa, nhìn Đồng Tương đang ngồi ở đầu bên kia. Hiện tại, phải đến nhờ vả Đồng Kỳ, cô ấy không tình nguyện, nhưng vẫn muốn đổi đời, thậm chí đến thành phố S rồi còn có thể có được một tầng cơ hội.
Tiếng cô ấy như muỗi kêu: “ Em, em cũng muốn đến thành phố S để thử một chút. “
Đồng Kỳ nghe vậy, cười cười, nói: “ Việc này tạm thời chị không thể làm chủ được, chị phải gọi điện hỏi thăm bạn chị trước đã, tối nay trả lời cho em. “
Bác gái cả vừa nghe vậy lập tức cười nói: “ Được được, tối nay cũng được, dù sao thì tối nay chúng ta cũng phải ăn bữa cơm mà. “
Đồng Kỳ nghe thấy, liền nhíu mày nhìn sang hướng Tiêu Ngọc Mai, Tiêu Ngọc Mai bất lực, trừng mắt nhìn cái miệng phong ba bão táp của bác gái cả, nói: “ Tối nay hả, ba con có mời một người bạn đến ăn cơm, chúng ta đặt bàn ở quán rượu ở đầu thôn, cùng nhau ăn cơm. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Trực giác Đồng Kỳ mách bảo đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Bác gái cả có lẽ phát hiện mình lỡ miệng, mau chóng gọi con trai với con gái rời khỏi.
Đồng Kỳ uống hớp trà, nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngọc Mai, bà đi qua ngồi cạnh cô nói ngọt: “ Trước đây mẹ nói với con rồi, sao cũng được, gặp mặt trước rồi nói, con thấy hợp ý thì tốt không hợp thì thôi, coi như là làm quen thêm một người bạn. Hơn nữa người đó là bạn nhiều năm của ba con, mở một nhà máy ở thành phố S đó giờ, con trai ông ấy cũng làm việc trong nhà máy đó, con người rất thật thà. “
“ Cho nên, cái này là định cho con đi xem mắt? “ – Đồng Kỳ đặt ly trà xuống, trong lòng một trận phiền não.
Tiêu Ngọc Mai không né tránh, hợp lý hợp tình nói thẳng: “ Không sai, con đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ, con nghĩ là bác cả con thật sự muốn Đồng Tương đi đến thành phố S làm việc ư? Nói cho cùng thì con bé cũng đến tuổi rồi, ở quê không cách nào tìm được đối tượng thích hợp với nó, nên muốn đến thành phố S xem sao. Con với mấy đứa Vu Hân tuổi tác cũng đâu cách biệt lắm, không phải cũng tìm được một người rồi sao? “
“ Vậy sao không để con trai bạn ba giới thiệu với Đồng Tương đi? “ – Đồng Kỳ nhíu mày, nhìn ông nội đang ngủ gật, nghĩ trong lòng nhịn xuống, không hút thuốc.
Tiêu Ngọc Mai cười nói: “ Con tưởng chưa à? Nhưng nhà người ta không nhìn trúng Đồng Tương đó, nhà người ta thấy ảnh của con liền nhìn trúng con! “
Trong lòng Đồng Kỳ chửi một tiếng “ mẹ nó. “
“ Được rồi, ăn một bữa cơm thôi đó. “ – Đồng Kỳ không muốn mất hứng, cô có thể ứng phó, không có gì phải sợ.
[ Bốn cô gái nhỏ ( 4) ]
[ Tử Đồng: Kỳ Kỳ tới chưa, sao không có tin tức gì? ]
[ Đồng Kỳ: Quên mất, ông nội tớ vui vẻ quá, tối qua kéo tớ nói truyện đến tờ mờ sáng. ]
[ Tử Đồng: Hahaha ông nội cậu giống ông nội tớ ghê, yêu cháu như mạng. ]
[ Mạn Mạn: Ngưỡng mộ các cậu, ông nội tớ mất sớm rồi, tớ bảy tuổi đã đi rồi, hức hức hức ]
[ Đồng Kỳ: Hôn cái nào. ]
[ Tử Đồng: Nói nghe xem, Kỳ Kỳ, ba mẹ cậu có bắt cậu đi xem măt không? ]
[ Đồng Kỳ: … … Sao đoán chuẩn vậy? ]
[ Tử Đồng: Lần trước nhìn thấy dáng vẻ của cô chú như vậy, liền biết được hai người hận không thể bắt cậu đi xem mắt, chậc, vậy cái tên Liêu Thành Xuyên nhà cậu biết chưa? ]
[ Đồng Kỳ: Không biết. ]
[ Mạn Mạn: Xem mắt nha!!! Hahaha!!! Chẳng lẽ nam thần Liêu không còn cơ hội sao? Chậc chậc chậc, không phải đang theo đuổi cậu á? Bây giờ phải làm sao đây? ]
[ Đồng Kỳ: Vẫn đang theo đuổi. (ngoan ngoãn) ]
[ Tử Đồng: Lợi hại đó. ]
[ Mạn Mạn: Lợi hại đó. ]
Đồng Kỳ tâm sự một hồi thì thoát ra, đứng dậy đắp chiếc chăn mỏng cho ông nội, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài sân, gọi điện thoại cho Vu Hân.
Chuông reo hồi lâu, Vu Hân vẫn không nghe máy.
Đang lúc Đồng Kỳ định cúp máy, đầu dây bên kia Vu Hân thở hồng hộc nhận máy, Đồng Kỳ trêu cô ấy: “ Gì đây? Ban ngày ban mặt tuyên dâm à?
“ Hừ, sao muốn nói gì với chị đây? Chị đây đang tham gia thi đấu, mẹ kiếp có một cô người mẫu đột nhiên cho tớ leo cây, bây giờ tớ phải đi cầu ông cầu bà tìm lại giúp tớ một ngừoi mẫu khác tới, cậu về tới nhà chưa? – Vu Hân hỏi cô.
“ Đúng vậy, về tới nhà rồi, không phải cậu nói mẹ chồng muốn đến đón Trung thu cùng các cậu sao? “
“ Đúng thế, đang ở nhà làm lão thái bà đó, đúng lúc hôm nay có một cuộc thi, lúc tớ đi còn thở hổn hển, càm ràm một hồi nói mãi không ngừng. “
Đồng Kỳ cười cười, thời gian từ từ trôi qua, lúc mười mấy tuổi vẫn là bốn cô gái vô ưu vô lo, bây giờ đã có một người chính thức đối mặt với cuộc sống gia đình, đối diện với vấn đề mẹ chồng con dâu ngàn đời khó giải quyết. Đồng Kỳ dựa vào tường, cúi đầu nhìn đám rau xanh đang trồng, hỏi: “ Vu Hân, chỗ cậu bây giờ có cần nhà thiết kế thời trang không? “
Vu Hân lập tức đáp: “ Nhà thiết kết thời trang? Trợ lý thiết kế thì cần, nếu như có tên tuổi thì càng tốt, còn người vẫn chưa có tiếng tăm gì, chúng tớ không có thời gian bồi dưỡng. “
“ Trợ lý thiết kế? “ – Đồng Kỳ hỏi ngược lại.
“ Đúng vậy, tốt nhất là có dáng người tốt chút, thỉnh thoảng có thể làm người mẫu cho studio. Cái này thu nhập gấp đôi đó, ngoài ra còn là do tớ dẫn dắt. “ – Vu Hân đắc ý nói.
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “ Đại thần dẫn dắt sao? Vậy tốt quá rồi. Là như thế này, tớ có một cô em họ, trước kia tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế thời trang, đã chậm trễ vài năm, bây giờ muốn quay về làm nhà thiết kế, cậu xem thử có thể thu nhận cô ấy không? “
“ Để cô ấy thêm Wechat tớ đi, nói chuyện trước đã, lúc trò chuyện tớ sẽ xem xét tình hình, ngày mai trả lời cậu. “ – Bên kia có người gọi chị Hân, Đồng Kỳ nghe thấy, vội vàng nói, “ Cậu có việc thì làm trước đi, tớ bảo nó thêm Wechat cậu. “
“ Baii. “
Bên kia liền cúp máy.
*** ***
Sau hôm Đồng Kỳ về chính là Trung thu, Liêu Thành Xuyên vẫn còn ở công ty xem báo cáo, La Tây gọi điện đến, Liêu Thành Xuyên đặt báo cáo xuống nghe máy, kêu: “ Mẹ. “
La Tây cười: “ Đang ở đâu? “
“ Công ty ạ. “
“ Sao còn ở công ty? Hôm nay Trung thu, con đến chỗ dì nhỏ con ăn cơm đi, mẹ nói với dì con rồi. ‘
“ Con bận việc xong sẽ qua. “
“ Aida, mẹ với ba con không thể ở cùng con. “
“ Không sao, mẹ với ba chơi vui vẻ một chút. “
“ Còn chơi cái gì, ba con bận muốn chết, mẹ sắp chán đến đần luôn rồi, may là chỗ này gần với tháo Effel, mẹ lúc nào cũng có thể đến đó đi dạo. “
“ Vâng ạ. “
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, nói Trung thui vui vẻ với nhau, Liêu Thành Xuyên mới cúp máy. Vừa cúp máy liền thấy hai tin nhắn Wechat hiện trên màn hình.
Liêu Thành Xuyên nhấn vào.
Là Lưu Tử Đồng gửi đến.
[ Tử Đồng: Ảnh ]
[ Tử Đồng: Đồng Kỳ muốn đi xem mắt kìa, châc chậc, thủ đoạn theo đuổi người ta của anh không được chút nào nha, Xuyên ca ca! ]
Liêu Thành Xuyên ấn mở to bức ảnh, ảnh chụp màn hình, Đồng Kỳ nói muốn đi xem mắt.
Mặt mày Liêu Thành Xuyên lạnh xuống.
Cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, sau đó anh đột nhiên ném điện thoại xuống, che mặt lại, một lát sau, Liêu Thành Xuyên mở mắt, khớp xương ngón tay rõ rang đang gõ trên bàn phím.
[ Liêu Thành Xuyên: Cô biết địa chỉ nhà của Đồng Kỳ không? ]
[ Tử Đồng: Nói với anh thì có lợi lộc gì không? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Tôi nghe nói gần đây cô rất thích một tiểu thịt tươi Lâm Đế đúng không, cậu ta vừa ký hợp đồng làm nghệ sĩ của Lưu Quang Tuế Nguyệt, tôi làm mối giúp cô! ]
[ Tử Đồng: Thành giao! ]
[ Tử Đồng: Địa chỉ than phố C XXXXXXXXXXX. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Cám ơn. ]
Thoát khỏi Wechat, Liêu Thành Xuyên gọi điện cho Lão Trần, nói: “ Mua đồ xong hết chưa? “
Lão Trần trả lời: “ Mua rồi mua rồi, bây giờ liền xuất phát đi thành Tây hay sao? “
“ Không đi nữa, chú giúp tôi đem quà đến tặng cho dì nhỏ là được, bây giờ tôi phải đi thành phố C một chuyến. “
“ Ồ, được rồi. “
Lão Trần không hiểu gì cả.
Liêu Thành Xuyên cầm điện thoại với ví tiền, vội vàng xuống lầu, từ bãi đỗ xe dứoi hầm lái chiếc Jeep Wrangler màu đen lao đi, đi thẳng đến đường cao tốc hướng thành phố C.
Từ thành phố S đến thành phố C mất khoảng năm tiếng chạy xe. Liêu Thành Xuyên lên đường, chạy một mach đến hơn năm giờ chiều rốt cuộc cũng đến thành phố C, vả lại muốn vào nhà Đồng Kỳ phải ngồi xe buýt đi qua con đường kia. Lúc năm giờ bốn mươi cũng đến được thôn nhà Đồng Kỳ.
Trời lúc này còn chưa tối, còn sáng lắm, hai bên đầu thôn có bán trái cây, Liêu Thành Xuyên nhìn lướt qua ghế sau chỉ có một ít tổ yến lẻ loi với vài loại bong bóng cá, anh ngừng xe, xuống xe, mua giỏ hoa quả ở quầy rồi đứng bên hông xem kéo cổ áo sau đó mới mở cửa lên xe. Nhưng mà trong chớp mắt anh nhìn thấy Đồng Kỳ đang đẩy xe lăn, trên xe lăn có một ông lão đang ngồi, còn có nhiều người ở xung quanh cô.
Liêu Thành Xuyên nhìn hướng mà bọn họ đang đi, là một quán rượu.
Liêu Thành Xuyên híp mắt, lên xe, khởi động, lái thẳng đến đó.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT