Editor: Mễ

Đồng Kỳ vừa nghe, theo bản năng dựa vào cửa tìm kiếm chỗ dựa, cô cười khẽ: “Liêu Tổng, đây là thật sự ăn bánh kem hay anh định báo mối thù sầu riêng?“

Liêu Thành Xuyên nhìn cô, nhìn ý cười trên đuôi mày cô, xem ra tặng sầu riêng lúc sáng là cô cố ý.

Anh cười khẽ: “Nếu thật là báo thù thì sao? Đóng cửa lần nữa à? Để đập vào sống mũi tôi?“

Đồng Kỳ lại cười:  “Không, tôi anh dũng chiến đấu.“

Liêu Thành Xuyên lẳng lặng nhìn cô hai giây, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đi thôi.“

Nói xong xoay người về nhà mình, Đồng Kỳ thò đầu ra nói: “Đợi tôi một phút.“

Tay Liêu Thành Xuyên đang đặt trên cửa buông ra, nghiêng đầu, chó con đứng dưới chân Đồng Kỳ cạnh cửa đang nhìn anh, bàn tay trắng nõn giơ ra ôm lấy cổ nó đi vào, không lâu sau, Đồng Kỳ khoác một chiếc áo khoác mỏng lên thuận tiện tháo tóc ra, đi ra ngoài, nhưng mà chó con cứ đi theo cô.

Đồng Kỳ nhìn về phía Liêu Thành Xuyên: “Liêu Tổng, anh sợ chó không?“

Liêu Thành Xuyên: “Không sợ.“

Đồng Kỳ khẽ nhíu mày: “Dẫn nó đi theo được không?“

“Ừ.“

Cửa bị Liêu Thành Xuyên kéo ra, Đồng Kỳ đóng cửa lại, Bạch tổng cọ cọ vào bắp đùi cô rồi đi cùng họ, cả ba đi vào nhà Liêu Thành Xuyên. Nhà Đồng Kỳ được trang trí theo phong cách châu Âu, giữ nguyên cách nét ban đầu, còn nhà Liêu Thành Xuyên thì theo phong cách hơi lạnh, màu sắc chủ đạo là trắng đen, đến cả tường nơi treo tivi cũng pha chút màu đen, cả căn hộ đều toát lên hơi thở cấm dục.

Cũng bởi anh trang trí phòng khách theo phong cách này nên có chút mênh mông trống trải.

Trên bàn thật sự có một cái bánh kem, Liêu Thành Xuyên kéo cổ áo chỉ vào sofa: “Ngồi đi.“

Đồng Kỳ không khách sáo, dẫn Bạch tổng qua ngồi xuống.

Trên ghế có đặt mấy cuốn sách, Liêu Thành Xuyên hơi xoay eo, đem sách chỉnh lại ngay ngắn rồi đặt lên kệ, sau đó đi vào phòng, đổi một bộ quần áo màu xám mặc ở nhà.

Đồng Kỳ ngồi trên ghế sofa, vuốt đầu Bạch tổng, Liêu Thành Xuyên ngồi bên cạnh cô, ghế sofa mềm mại hơi lún xuống, Đồng Kỳ chống tay ngồi vững, nhưng Liêu Thanh Xuyên cách cô gần như vậy, hơi thở ở ngay bên cạnh, Đồng Kỳ đỡ trán, nhìn bánh ngọt trên bàn, hỏi anh: “ Anh mua hả?“

Liêu Thành Xuyên vừa tháo hộp bánh vừa trả lời: “Không phải, mẹ tôi đặt trên mạng.“

“Dì đâu rồi? Lâu rồi tôi không thấy dì ấy.“ – Đồng Kỳ quay người ra sau, không thấy La Tây.

“Đi công tác với ba tôi rồi.“ – Tháo hộp bánh xong, Liêu Thành Xuyên lấy cái dĩa và dao định cắt bánh, Đồng Kỳ lập tức đưa tay ngăn anh lại, cánh tay hai người chạm vào nhau, nhiệt độ như nóng lên, Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn Đồng Kỳ, không lên tiếng nhưng có ý hỏi.

Đồng Kỳ hơi buông tay, lấy cây nến từ bên cạnh đến, giải thích: “Dù sao thì cũng nên ước nguyện đã, làm theo trình tự.“

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Không cần.“

Đồng Kỳ đẩy bàn tay đang muốn cắt bánh của anh, nói: “Cần, ước năm nay tìm được một ngừoi vợ tốt đi ——“

Liêu Thành Xuyên: “……“

Liêu Thành Xuyên nhìn gò má Đồng Kỳ, đèn trong nhà anh rất sáng, làn da bên má cô cũng bóng loáng, da cô trắng như tuyết vậy.

Đồng Kỳ cắm nến lên, mới phát hiện không có bật lửa, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh không hút thuốc sao?“

Liêu Thành Xuyên trả lời: “Rất ít.“

Anh quay đầu, kéo ngăn kéo bên cạnh sofa, từ bên trong lấy ra một cái bật lửa, ném sang cô, bàn tay mảnh khảnh của Đồng Kỳ bắt lấy, thuần thục châm lửa, ngón tay trắng nõn bị ánh lửa chiếu lên, tỏa ra một chút độ cong, làm Liêu Thành Xuyên nhớ đến buổi tối ở bên ngoài tiệm cà phê Hồng Trần, nhìn thấy cô châm thuốc lá.

Ngọn nến được thắp sáng, Đồng Kỳ để bật lửa xuống nói: “Tắt đèn đi.“

Liêu Thành Xuyên cười như không cười: “Thật sự phải làm sao?”

“Bánh sinh nhật không phải ăn như vậy à?“ – Đồng Kỳ nhướng mày.

Liêu Thành Xuyên đứng lên, tắt đèn phòng khách, chỉ còn lại cái đèn nhỏ ở cửa ra vào, anh quay lại ghế sofa, ngồi xuống.

Đồng Kỳ đưa bánh sinh nhật tới gần anh:  “Thọ tinh, ước đi.“

Liêu Thành Xuyên hơi nhíu mày, nhìn Đồng Kỳ trước mắt, anh từ trước đến giờ chưa từng ước điều gì, cho dù ba mẹ anh có tổ chức sinh nhật cho anh thì cũng vậy. Mấy năm nay anh cũng rất ít khi tổ chức sinh nhật, chứ đừng nói gì đến ước nguyện, gương mặt Đồng Kỳ ở trước ánh nến hiện ra mờ ảo mông lung, cô chống cằm: “Sao vậy? Không ước hả? Ngượng?“

Liêu Thành Xuyên đáp: “Nghĩ trong lòng là được.”

“Anh còn chưa nhắm mắt chắp hai tay lại nữa, làm đi.“ – Đồng Kỳ đưa bàn tay còn trống đẩy cánh tay anh, trong không khí tối tăm ái muội như vậy, da thịt lại lần nữa chạm vào nhau, sinh ra một chút mập mờ, Liêu Thành Xuyên bất đắc dĩ, nắm hai tay lại, khuỷu tay chống lên đầu gối.

Mắt cũng không nhắm, nhìn ánh nến đang nhảy nhót.

Đồng Kỳ chống gò má, nhìn sườn mặt gượng gạo kia, khuôn mặt hoàn mỹ, dưới ánh nến càng thêm sắc sảo càng anh tuấn, ánh sáng phản chiếu lên càng làm cho các đường nét trên gương mặt anh thêm góc cạnh, Đồng Kỳ nheo mắt lại, thiếu chút nữa cô đã đưa tay chạm lên mặt anh, nhưng cô dằn lòng lại.

Yêu thầm mười một năm, có một ngày cô có thể ngồi bên cạnh anh, còn gần như vậy, đây cũng xem như may mắn của cô.

Đồng Kỳ cười cười: “Ước nguyện thôi mà lâu thế? Anh đã ước gì vậy?“

Liêu Thành Xuyên đứng dậy, mở đèn, rồi lại ngồi xuống nhìn cô: “Công ty bỏ một lời mười.“

Đồng Kỳ: “……“

Mẹ nó. Không có gì hay.

Liêu Thành Xuyên cầm dao nĩa, cắt một miếng bánh, đưa cho Đồng Kỳ, Đồng Kỳ đặt xuống chân, vỗ vỗ đầu Bạch Tổng: “Bảo bối, của con.“

Bạch Tổng vùi đầu vào miếng bánh.

Liêu Thành Xuyên: “……“

Đồng Kỳ nhìn gương mặt một lời khó nói của anh, khẽ cười: “Đừng căng thẳng, Bạch Tổng nhà tôi không làm bẩn ghế sofa và sàn nhà của anh đâu.“

Liêu Thành Xuyên nhìn vết kem trên mặt nó, tin được không đây.

Bạch Tổng mờ mịt nhìn anh, sau đó lại vùi đầu tiếp tục ăn bánh.

Anh cắt nửa miếng bánh ngọt đưa cho cô: “Có ăn kem không?”

Đồng Kỳ nhận lấy, cười trả lời anh: “Tôi thích ăn kem nhất.“

“Không sợ mập à?“

“Không sợ.“

Liêu Thành Xuyên gật nhẹ, tự cắt cho mình một miếng nhỏ, anh không thích ăn ngọt cho lắm, ăn một chút thôi thì được, Đồng Kỳ cầm lấy cái nĩa, dựa vào thành sofa, xắn từng miếng từng miếng đưa lên miệng, sườn mặt người đàn ông sáng chói trước mặt cô, anh tập trung xử lý miếng bánh trên đĩa, đồng hồ trên cổ tay theo chuyển động của anh mà lóe lên, đàn ông đeo đồng hồ trông rất gợi cảm.

Anh không có đổi sang đeo cái đồng hồ mà cô mua, cái đồng hồ anh đang đeo so với cái kia của cô còn mắc hơn gấp mười lần.

Đồng Kỳ khẽ than một tiếng, cô không có khả năng mua được cái tốt hơn nữa.

Chân cô đá về phía trước, vừa hay trúng bắp chân anh, Liêu Thành Xuyên dừng lại quay đầu, Đồng Kỳ cười khẽ: “Bánh sinh nhật còn có cách ăn khác, anh biết không?“

Liêu Thành Xuyên nhướng mày.

Đồng Kỳ xắn một miếng bánh kem đút vào miệng, sau đó cầm cái đĩa đặt xuống bên cạnh, nghiêng người qua, khóe môi ngậm bánh ngọt, lấp kín lên cánh môi mỏng của anh.

Liêu Thành Xuyên giật mình, ánh mắt Đồng Kỳ mang theo ý cười, đầu lưỡi dính kem liếm lên môi anh, đôi mắt Liêu Thành Xuyên khẽ híp lại, cả người dựa ra sau, ôm eo cô nhấc lên, đổi khách thành chủ, cúi đầu hôn cô, môi lưỡi mang theo mùi sữa, tay Đồng Kỳ chống lên ngực anh, áo khoác từ bả vai cô trượt xuống đến bắp tay.

Đầu lưỡi anh xông thẳng vào khoang miệng cô, không chút khách khí, bàn tay to mang theo nhiệt độ xuyên qua áo khoác mỏng manh áp lên da thịt cô, nóng lên một mảng.

Đồng Kỳ nhịn không được tiến lại gần anh hơn, bàn tay từ ngực anh hướng lên trên, đầu ngón tay cô ở trên xương quai xanh khiêu khích anh.

Liêu Thành Xuyên cắn lên cánh môi cô, bàn tay theo đó đi lên đến vai cô, chạm lên nó. Từ khi cô mở cửa cho tới bây giờ, làn da ở nơi đó cứ lóe sáng dập dờn trong đầu anh.

Rất nhanh, cọ sát đến lúc súng sắp lên đạn.

Đồng Kỳ lập tức đẩy anh ra, khóe môi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước ngã ở một bên, cười khẽ: “Liêu Tổng, cô đơn sao?“

Liêu Thành Xuyên tựa vào tay vịn sofa, bình ổn hơi thở, bàn tay khớp xương rõ ràng lau khóe môi Đồng Kỳ, khàn giọng nói: “Cô trở về nghỉ ngơi đi.“

Đồng Kỳ nhướng mày: “Tôi không đấy.“

Ngón tay anh đè lên môi cô: “Cô mà không đi, thì đi cũng không nổi đâu.“

Đồng Kỳ nhìn anh chằm chằm, khoảnh khắc này, cô muốn anh hỏi, anh có nhớ cô không? Còn nhớ cô gái mười một năm trước bị anh từ chối không?

Đêm tối yên tĩnh, phòng khách trống trải, Bạch Tổng vẫn vùi đầu ăn bánh, Đồng Kỳ kéo áo khoác trên bắp tay lên, vỗ vỗ đầu Bạch Tổng: “Bảo bối, chúng ta đi thôi.“

Liêu Thành Xuyên đứng dậy, lịch sự tiễn bọn họ ra cửa.

Đồng Kỳ nhìn anh, sau cùng nở nụ cười: “Ngủ ngon.“

Liêu Thành Xuyên lẳng lặng nhìn cô, trả lời:  “Ngủ ngon.“

Bạch Tổng cọ bắp chân cô đi ra cửa, Đồng Kỳ cũng đi theo, cánh cửa sau lưng từ từ đóng lại, Đồng Kỳ đi đến trước cửa nhà mình, dựa đầu lên cửa.

Thật ra, đem chính mình tặng cho anh, cũng không phải là không được.

Chỉ là đối mặt với người khác thì là chuyện đơn giản, đối diện với Liêu Thành Xuyên lại là chuyện khác.

Bởi vì cô biết, Liêu Thành Xuyên đối với dục vọng của cô, chỉ là một loại nhu cầu của đàn ông, huống hồ loại nhu cầu này ngay cả bạn giường cũng không được tính.

Chính vì vậy, cuối cùng Đồng Kỳ đẩy anh ra.

Anh cũng mở rộng cửa, đối với sự rời khỏi của cô thở phào nhẹ nhõm.

Không nói mấy cái khác, hai người là hàng xóm mới của nhau, chưa đầy một tháng đã lăn giường thì cũng quá hỗn loạn đi.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play