Thời Sở Yêu khắp người tỏa ra bầu không khí nguy hiểm, Âm Mật Vi cảm thấy giờ phút này Thời Sở Yêu giống như người thợ săn lợi hại nhất, nhân cơ hội nàng không chú ý liền chui vào vùng an toàn của nàng, ở không gian nơi nàng không hề phòng ngự mà tàn sát bừa bãi.
Loại phụ nữ như Thời Sở Yêu, chuyên gia làm chuyện vô liêm sỉ nhưng lại khoác lên mình dáng vẻ chính trực, khiến cho Âm Mật Vi không khỏi cười lạnh: “Thời tiểu thư, từ khi chị nhập viện đến giờ tôi cảm thấy có lẽ chị không cần phải tiếc nuối sự yêu mến của người khác. Chẳng lẽ trong căn phòng này còn thiếu chút tâm ý nào sao?”
Âm Mật Vi nói, ánh mắt quét đến những bó hoa và quà cáp được bày khắp gian phòng. Mặc dù thời gian Thời Sở Yêu tái xuất mới chỉ là một tháng ngắn ngủi, thậm chí còn chưa có tác phẩm nào được công chiếu, fan hâm mộ của Thời Sở Yêu đã vội động thủ, ngay cả việc riêng tư như Thời Sở Yêu dưỡng bệnh ở bệnh viện Đỏ Sam này cũng có thể dò ra.
Mà ở trên bàn trà giữa căn phòng còn có một rổ trúc do Diệp Thanh Dục gửi tới, trong đó chứa đầy măng cụt. Trên cán tay cầm của rổ có một mẩu giấy viết:
Mong chị sớm trở về. Thanh Dục.
Dưới chữ ký là hình ảnh một mặt cười đáng yêu.
Ong bướm xung quanh Thời Sở Yêu cũng thật nhiều, đến nữ diễn viên chính còn lại cũng nhanh chóng bị cô thu phục.
Thật ra bình thường Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục cũng không tiếp xúc với nhau quá nhiều, dựa vào kịch bản hai người đã dựng sẵn, Thời Sở Yêu ở hậu trường cũng chỉ làm một số hành động thân mật với Diệp Thanh Dục.
Thời Sở Yêu tốt số mà hưởng thụ tất cả.
Âm Mật Vi nhíu nhíu mày. Nàng cảm thấy cồn đang dâng lên não mình, bởi vì hiện tại trong đầu nàng chỉ toàn suy nghĩ những chuyện kì quái, thật giống như nàng cảm thấy bất mãn với tất cả những việc mà Thời Sở Yêu đã làm.
Mà nàng tại sao lại cảm thấy bất mãn với Thời Sở Yêu?
Mỗi nghệ sĩ đều có chất riêng của mình, chỉ cần không dùng thủ đoạn mà vẫn có thể bảo trì nhân khí cao, đối với nghệ sĩ, thậm chí đối với công ty của nghệ sĩ đó chỉ có lợi chứ không có hại.
Huống hồ Thời Sở Yêu từ trước đến giờ chưa từng làm ra bất kì hành động nào vi phạm hợp đồng đã quy ước.
Cho nên cảm giác khác thường này của nàng đối với Thời Sở Yêu là sao đây?
“Cứ coi như toàn thành phố này yêu thích tôi, tôi cũng không quan tâm.” Thời Sở Yêu nhíu mày, nhìn qua gương mặt có thoáng mông lung của Âm Mật Vi, đột nhiên thấy có cảm giác ngon miệng. “Bọn họ chỉ là thích hình ảnh của tôi trên video, mặt của tôi, miệng của tôi, ngực của tôi, chân của tôi, đủ để tôi trở thành tiêu đề bài báo của họ, tôi đối với loại yêu thích này có cảm nhận được chút tình cảm gì đâu?”
Từ khi Âm Mật Vi bước chân vào cửa, khi bóng đêm bao phủ nàng, Thời Sở Yêu liền phát hiện Âm Mật Vi vốn dĩ đã tự mình dâng cho cô một bữa tiệc cực kì phong phú rồi.
Chẳng lẽ Âm Mật Vi không ý thức được việc nàng chủ động tới bệnh viện Đỏ Sam thăm cô, trong đúng thời khắc đó lại mất điện như vậy là có ý gì sao?
Thời Sở Yêu không chút kiêng nể, cúi người trầm thấp nói vào tai Âm Mật Vi. Ở khoảng cách gần với Thời Sở Yêu như vậy, mỗi một câu nói của cô, mỗi một hơi thở của cô, Âm Mật Vi đều có thể cảm nhận được dấu vết của chúng phả trên da thịt mình.
Âm Mật Vi bị loại dấu vết này làm cho nàng cảm thấy phiền muộn.
Cho dù ngoài mặt luôn tỏ ra không có chuyện gì xảy ra nhưng nàng vẫn không quên hôm đó ở phòng đạo cụ Thời Sở Yêu đã làm gì với mình.
Thời Sở Yêu cứ như vậy mà dùng sức, trong bầu không khí nóng hổi cùng những ý đồ đen tối chạm vào được chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, để cho vành mắt nàng không kiềm được mà trở nên ướŧ áŧ.
Đây là lần đầu tiên nàng và một nghệ sĩ khác có quan hệ vượt qua mức bình thường.
Âm Mật Vi từ khi nhận chức đến nay đều miễn nhiễm với đủ loại lấy lòng của các nghệ sĩ, thậm chí những bữa ăn xã giao vì công việc cũng rất ít, trường hợp ngoại lệ duy nhất đó là sẽ uống rượu cùng nghệ sĩ tại buổi tiệc cuối năm của công ty.
Nàng luôn giữ mình trong sạch như vậy, thậm chí còn có tin tức về một danh sách được liệt kê ra tên của những nghệ sĩ đã từng bị Âm Mật Vi từ chối, bất kể là muốn lấy lòng Âm Mật Vi để phát triển sự nghiệp hay là mềm lòng quỳ gối trước sự xinh đẹp của nàng, loại này đối với cả nam lẫn nữ đều nhiều vô kể.
Nhưng mà nhiều năm qua mọi chuyện vẫn cứ diễn ra tự nhiên như thế, cách Âm Mật Vi đối xử với nghệ sĩ dưới trướng vẫn luôn là nho nhã lễ độ, lúc cương lúc nhu.
Làm những chuyện như thế cùng với Thời Sở Yêu, là lần đầu tiên.
"Bản thân chị là một nghệ sĩ, hẳn phải biết cái gì cần chấp nhận, cái gì phải hi sinh.” Âm Mật Vi nhàn nhạt nói. Mùi hương của Thời Sở Yêu khiến nàng cảm thấy hoảng hốt, cô có mùi thơm rất đặc biệt, cũng rất dễ chịu. Mặc dù người phụ nữ này vô cùng tà ác, thế nhưng mùi hương của cô lại mang đến sự tĩnh mịch khó nói.
“Vậy những điều tôi phải hi sinh, em có thể đền bù cho tôi không?” Thời Sở Yêu đột nhiên thốt lên. Âm Mật Vi cho đến bây giờ vẫn không hiểu điều Thời Sở Yêu phải hi sinh đến cuối cùng là cái gì, mà Thời Sở Yêu đương nhiên cũng sẽ không nói cho nàng biết, nhưng Thời Sở Yêu biết, Âm Mật Vi chính là có nghĩa vụ đền bù tổn thất cho cô.
Mặc dù Âm Mật Vi kịp thời xuất hiện tại bệnh viện đúng lúc mất điện khiến cô rất cảm động, nhưng sự cảm động này so với những mất mát Âm Mật Vi mang đến cho cô thì có tính là cái gì?
Cô vẫn còn muốn Âm Mật Vi đền bù thật nhiều, càng nhiều càng tốt. Bản thân cô cũng không biết khát vọng này đến bao giờ sẽ biến mất, cũng không biết lúc nào Âm Mật Vi mới có thể dừng lại, vậy nên chỉ có thể phó thác việc này để nàng nói cho cô biết rồi.
"Đền bù như thế nào? Tiền cát-xê của chị không đủ sao?” Giọng nói Âm Mật Vi vẫn nhạt nhẽo như vậy, lùi về phía sau một chút. Nàng cật lực muốn tránh khỏi đụng chạm với Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu lại xõa mái tóc dài rũ xuống chiếc cổ mịn màng của nàng, khiến nàng không tự chủ nghĩ đến ngày hôm đó Thời Sở Yêu đã làm nàng đau nhức như thế nào, nàng lại cứ thuận tay túm lấy mái tóc Thời Sở Yêu, mấy ngón tay thon thả xen kẽ những sợi tóc cô, tại thời điểm tìm kiếm một chút an ủi trong đó, nàng lại phát hiện bản thân có chút hưng phấn.
Giống như cơ thể nàng không còn dưới sự kiểm soát của nàng, đang tìm kiếm sự an ủi của Thời Sở Yêu từ cảm giác đau đớn kia.
Loại cảm giác này nàng không có cách nào kiểm soát, cũng không thể bài trừ, cho nên nàng cảm thấy vô cùng bất an. Mà cách duy nhất để bài trừ cảm giác này mà nàng biết, đó chính là cách xa Thời Sở Yêu ra một chút.
“Tôi không nói đến cát-xê.” Thời Sở Yêu thấp giọng nói, miễn cưỡng buông lỏng cơ thể nghiêng trên người Âm Mật Vi, kéo tay Âm Mật Vi qua nói: “Em đã từng đọc qua nhiều tiểu thuyết tình yêu nam nữ như vậy, chắc hẳn phải biết những gì con gái muốn được đền bù đều xuất phát từ nơi này.”
Thời Sở Yêu đặt bàn tay Âm Mật Vi lên ngực mình, nghiêng đầu nói.
“Chị...” Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu đang cười xấu xa, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy Thời Sở Yêu xấu xa đến cực điểm, lòng bàn tay bị cô ấn xuống trước ngực, lại cảm nhận được từng nhịp tim của cô khiến Âm Mật Vi cảm thấy mềm nhũn.
"Có như vậy mà em cũng không hiểu sao?” Thời Sở Yêu nghiêng người về phía trước, làm cho Âm Mật Vi không ngừng lùi về phía sau, nhưng bàn tay nàng vẫn luôn bị Thời Sở Yêu ấn xuống trước ngực cô.
Bàn tay Âm Mật Vi có chút lạnh, cho dù cô ủ ấm như vậy cũng không có ấm hơn bao nhiêu.
Phải làm như thế nào mới có thể khiến Âm Mật Vi ấm áp hơn một chút đây?
Thời Sở Yêu nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi cởi bỏ nút áo.
“Chị muốn làm gì?” Âm Mật Vi vẫn như cũ đầu óc choáng váng, nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ động tác của Thời Sở Yêu. Thời Sở Yêu mặc dù đang mặc quần áo bệnh nhân đơn giản nhưng vẫn toát ra khí chất quyến rũ phong tình, giống như sắp ăn thịt đối phương, từng chút một xâm nhập các tế bào thần kinh của họ.
Nàng chỉ có thể trốn đi.
Âm Mật Vi liên tục lùi về phía sau, nhưng ghế sofa sau lưng lại nhắc nhở nàng rằng nàng đã trốn đến chỗ xa nhất có thể.
Thời Sở Yêu nắm tay Âm Mật Vi, trực tiếp luồn vào cổ áo dán vào da thịt trần trụi dưới cổ cô.
Da thịt mềm mại ấm áp kia giống như hút người, tham lam hút lấy nhiệt độ lạnh lẽo của Âm Mật Vi.
“Em không biết sao?” Giọng nói Thời Sở Yêu mềm mại mỏng manh đánh thẳng vào dây thần kinh của nàng, giống như đã từng diễn tập qua, khéo léo mà len lỏi vào từng điểm nhỏ trong đầu óc nàng, cùng dòng điện chạy xẹt qua toàn cơ thể.
Loại cảm giác này đối với Âm Mật Vi mà nói, so với cảm giác hôn người con gái khác còn xa lạ hơn.
Nàng có thể cảm thấy đầu ngón tay mình run rẩy, lại bị Thời Sở Yêu nắm chặt tại chỗ không cách nào động đậy. Mà cho dù Thời Sở Yêu có buông ra nàng cũng không biết nên di chuyển đến chỗ nào.
Nàng đột nhiên có một loại kích động muốn thăm dò nơi mềm mại kia, xem xem rốt cuộc nơi nàng chưa từng khám phá đó rốt cuộc là như thế nào.
Còn nữa, Thời Sở Yêu không thể nào cho nàng một câu đố mà không có lời giải thích như vậy, có lẽ ở nơi đó sẽ có đáp án thỏa đáng.
Âm Mật Vi hít một hơi thật sâu, bàn tay di chuyển xuống dưới eo Thời Sở Yêu, hơi nắm một chút vòng eo săn chắc của cô đã nằm gọn trong bàn tay nàng.
“Em...” Thời Sở Yêu sững sờ. Âm Mật Vi đang làm cái gì vậy?
Âm Mật Vi nhìn thật sâu vào mắt Thời Sở Yêu: “Không phải muốn tôi đền bù cho chị sao?”
Thời Sở Yêu còn chưa kịp phản ứng đột nhiên cảm thấy bờ môi mình bị một vật mềm mại ấm áp bao phủ, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Âm Mật Vi sát bên cạnh mình, cô thậm chí có thể cảm thấy lông mi rung động của Âm Mật Vi quẹt vào chóp mũi mình.
Đến khi hơi thở của Âm Mật Vi tràn ngập khoang miệng, Thời Sở Yêu mới ý thức được Âm Mật Vi đang hôn cô.
Không có sự đồng ý của cô, cũng không có lợi dụng lúc cô không để ý, mà là trực tiếp giữ chặt vòng eo cưỡng hôn cô.
Thời Sở Yêu bỗng nhiên cảm thấy nội tâm bùng lên mãnh liệt, tựa như một đầm nước ngủ say trăm năm đột nhiên một ngày bị ánh mặt trời chiếu đến làm xáo trộn những chiếc lá tối tăm vốn đã rụng xuống, rồi mặt đất thoáng chốc nổi lên những cơn cuồng phong, những chiếc lá yên tĩnh bị thổi bay, mặt nước tĩnh lặng như hồ băng bỗng nổi sóng bởi những mong chờ phấn khích.
Từng cơn sóng liên tiếp mạnh mẽ đánh vào lớp phòng ngự trong lòng cô với cường độ đều đặn, khiến cho trái tim cô nhói lên có chút đau đớn.
Mà muốn xoa dịu sự đau đớn này, chỉ có thể dùng sự mềm mại của đôi môi nàng chế ngự.
Âm Mật Vi chủ động hôn cô, mềm mại như vậy, nhưng lại chỉ có thể nhẹ nhàng sờ mà không thể manh động. Thời Sở Yêu không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở mạnh. Cô sợ sẽ đột nhiên kinh động đến Âm Mật Vi, sợ nếu Âm Mật Vi đột nhiên nhận ra mình đang làm những việc đáng lẽ không nên làm, nàng sẽ lập tức dừng lại.
Thời Sở Yêu không muốn Âm Mật Vi tỉnh ngộ sớm như vậy, cô muốn Âm Mật Vi tiếp tục như vậy, khiến nhịp tim cô đập nhanh như thế, tiếp tục lắng nghe cái âm thanh cổ vũ cô vượt qua mọi chông gai kia, tiếp tục cảm nhận sự ma sát cơ thể của hai người đến phát đau.
Âm Mật Vi từ khi nào lại biết cách khiến cô tức giận đến vậy?