Âm Mật Vi sau khi kết thúc cuộc họp lập tức gửi tin nhắn, tối nay nàng muốn đến hội thiện nguyện biểu diễn dương cầm, tin tức ban nãy gửi đến không khỏi khiến nàng thở dài một hơi, hiện tại nàng cần lực phân tán sự chú ý của mình.
Hội thiện nguyện nuôi dưỡng trẻ mồ côi thánh Maria như thường lệ đông đúc, màn biểu diễn dương cầm của Âm Mật Vi từ trước đến nay đều chật kín không còn chỗ ngồi. Hôm nay nàng chọn một ca khúc ấm áp, đàn được ba phần tư bài đột nhiên cánh cửa mở ra, Âm Mật Vi thoáng nhìn thấy người mới vào chính là người kiểu-gì-cũng-ngồi-hàng-đầu, Thương Luật Viện.
Thương Luật Viện từ phía xa làm động tác xin lỗi nàng, sau đó yên tĩnh ngồi xuống hàng ghế dưới cùng.
Nhận ra Thương Luật Viện là bạn của Thời Sở Yêu, trong nháy mắt Âm Mật Vi liền đánh sai một nốt, ngón áp út không hiểu sao lại đặt tại vị trí của ngón út.
Một bầu không khí lặng như tờ bỗng dưng xuất hiện, tất cả mọi người trong khán phòng đều để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Từ khi Âm Mật Vi đến hội thiện nguyện đánh đàn đến nay chưa từng xuất hiện loại tình huống như vậy.
“Thật xin lỗi, chúng ta nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục.” Ý thức được bản thân không thể điều chỉnh cảm xúc ổn định trong thời gian ngắn, Âm Mật Vi đứng dậy cáo lui, mỉm cười nói xin lỗi.
“Âm lão sư, chị không sao chứ?” Thương Luật Viện xuyên qua đám người đến trước mặt Âm Mật Vi, hỏi.
Âm Mật Vi lắc đầu, nhìn thấy trong tay Thương Luật Viện còn cầm một hộp đồ, hỏi: “Em hôm nay là có việc gấp?”
Thương Luật Viện cười cười: “Là bạn thân của Thi Mạn Nhu... của bạn tôi bị thương, nhờ tôi mua chút măng cụt mang đến bệnh viện.”
Trong lòng Âm Mật Vi run lên, người bạn bị thương mà Thương Luật Viện không thể nào là Thời Sở Yêu đi. Rốt cuộc Thời Sở Yêu là bị thương cái gì mà cả thế giới dường như đều biết điều này?
"Vậy sao, bị thương chỗ nào mà lại muốn ăn măng cụt?” Âm Mật Vi tỏ vẻ thoải mái, nàng không muốn Thương Luật Viện đem nàng liên hệ với Thời Sở Yêu.
“Tôi cũng không rõ.” Thương Luật Viện lắc đầu. "Chỉ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi đầy đủ, ở trường quay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Trong đầu Âm Mật Vi đột nhiên xuất hiện dáng vẻ Thời Sở Yêu ngồi gục vào vách tường ở cửa căn hộ chung cư nàng, nói tiều tụy thì cũng không phải, bất quá nghỉ ngơi không đủ thì thật sự có thể nhìn ra.
Thương Luật Viện dừng một chút: “Lại nói đến, cô ấy thực ra là nhân viên của công ty Âm tổng, chị không biết sao?”
Âm Mật Vi mỉm cười, từ chối cho ý kiến, đương nhiên không thể để cho Thương Luật Viện biết sự thật cùng lí do nàng không để ý đến Thời Sở Yêu.
“Thế giới diễn viên bọn họ thật sự rất nhiều chuyện, áp lực rất lớn.” Thương Luật Viện tự lẩm bẩm. “Âm lão sư, nhìn chị cũng không giống như đã nghỉ ngơi đầy đủ. Đi thôi, đêm nay tôi mời khách, chỉ cần uống một ly anh đào Martini tôi pha chế, đảm bảo chị sẽ ổn hơn nhiều.”
Âm Mật Vi suy nghĩ tối nay cũng không có lịch trình gì liền đồng ý.
Không biết tại sao, bình thường âm nhạc trong quán bar đều rất ồn ào khó thích ứng, nhưng hiện tại Âm Mật Vi cảm thấy có thể càng ồn càng tốt, chỉ khi dồn toàn lực chú ý của nàng vào âm thanh huyên náo xung quanh mới có thể khiến nôn nóng trong lòng nàng dịu xuống.
Chẳng qua loại cảm giác nôn nóng này đối với Âm Mật Vi cũng như bao loại cảm xúc khác, đều bị nàng hoàn hảo đè lại một góc trong lòng. Trước mặt người khác, Âm Mật Vi vẫn vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, tại nơi xa hoa trụy lạc như quán bar quả thật khác biệt làm người ta chú ý đến.
"Đầu tiên ăn trước một nửa quả anh đào, sau đó uống một ngụm rượu, lại tiếp tục ăn nốt nửa quả còn lại.” Thương Luật Viện nâng cốc giơ lên trước mặt Âm Mật Vi, kiên nhẫn giảng giải.
Âm Mật Vi nhàn nhạt cười một tiếng, chú ý đến chiếc nhẫn trên tay trái Thương Luật Viện. “Em có bạn trai rồi?”
Thương Luật Viện kịp phản ứng, động tác lấy rượu từ trên cao xuống dừng một chút, nhếch miệng: “Là bạn gái.”
Âm Mật Vi ngạc nhiên: “Bạn gái?”
Thương Luật Viện tự rót cho mình một ly nước đá, uống một hớp nói: “Ngạc nhiên đến vậy sao?”
“Không, chỉ là...” Âm Mật Vi lắc đầu, uống một ngụm rượu, cảm thấy có hơi choáng váng, nàng mới nhớ ra từ sáng đến giờ nàng mới chỉ uống một ly cafe.
Thương Luật Viện cười cười, vừa vặn có khách đến chào cô, cô liền hướng Âm Mật Vi nở nụ cười áy náy, đi đến một quầy bar khác.
Âm Mật Vi lại cầm chén rượu lên, đang muốn uống thêm, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, lịch sự cùng Âm Mật Vi chạm cốc. “Cô đi một mình?”
Âm Mật Vi ngẩng đầu lên, cô gái trước mắt cực kì xinh đẹp, ánh sáng chiếu lên mặt nàng hình thành nên phản quang đủ loại màu sắc rực rỡ, trang phục bó sát đường cong cơ thể để lộ ra vẻ yêu nghiệt động lòng người.
Vẻ ngoài giống Thời Sở Yêu đến lạ lùng.
Âm Mật Vi không nói chuyện, người phụ nữ vừa đi đến trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, nhếch khóe môi tạo thành đường cong đẹp mắt: “Tôi là Bạch Anh Lạc.”
Âm Mật Vi mỉm cười. “Chào.”
Bạch Anh Lạc nhìn ly rượu của Âm Mật Vi: “Cô cùng người pha chế rất thân nhau sau? Loại rượu này tôi đã muốn uống từ lâu nhưng nàng vẫn chưa từng cho tôi thử qua.”
Bạch Anh Lạc nói xong liền gọi Thương Luật Viện tới. “Tiểu Luật, em thật bất công, em cho cô gái xinh đẹp kia loại rượu này, có phải là chê tôi không đủ xinh đẹp hay không?”
Thương Luật Viện bất đắc dĩ pha chế thêm một ly cho Bạch Anh Lạc. “Bạch tiểu thư, chị đến không đúng lúc, nguyên liệu làm anh đào Martini một tuần mới có một lần.”
“Được rồi, là mị lực của tôi không đủ lớn.” Bạch Anh Lạc cười cười, đồng thời hướng Âm Mật Vi nháy mắt.
Âm Mật Vi sững sờ, trước mắt vậy mà xuất hiện hình ảnh của Thời Sở Yêu.
Âm Mật Vi ấn ấn huyệt thái dương, cảm thấy hơi choáng váng, là tác dụng của cồn?
Nàng cúi đầu nhìn chén rượu, trên thành ly in dấu vết son môi nhàn nhạt. Âm Mật Vi nhớ đến Thời Sở Yêu đã từng không chút kiêng kị mà ấn môi mình lên dấu vết son môi trên thành ly giống như vậy, cùng với bộ dáng mập mờ mà mê ly, thật giống như thiên sứ đến từ địa ngục.
Cho dù đôi cánh bị bẻ gãy, Thời Sở Yêu vẫn có thể cười đến ma mị như vậy.
Thời Sở Yêu rốt cuộc là đã thu mua cả thế giới hay sao, vì sao đi đến chỗ nào nàng cũng nghĩ đến cô vậy?
Âm Mật Vi đặt tiền ở dưới đáy ly, sau đó đứng dậy đi ra cửa, vừa mới đi tới ven đường nơi nàng vừa đậu xe thì có người níu tay nàng lại. Âm Mật Vi ngẩng mặt lên nhìn, là cô gái Bạch Anh Lạc ban nãy.
“Có chuyện gì vậy?” Âm Mật Vi lịch sự hỏi.
Bạch Anh Lạc cười cười. “Cô vừa mới uống rượu, vậy mà muốn lái xe sao?”
Âm Mật Vi mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ gọi tài xế tới.”
“Ở đây đã có sẵn tài xế.” Bạch Anh Lạc cười một tiếng, một lần nữa ngăn cản Âm Mật Vi. “Muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”
Nụ cười của Bạch Anh Lạc rất thuần khiết, Âm Mật Vi nghĩ nghĩ, đáp ứng đề nghị của Bạch Anh Lạc.
"Cô rất dũng cảm nha~” Bạch Anh Lạc vặn chìa khóa xe, không quên hướng Âm Mật Vi cười.
Âm Mật Vi thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Bạch Anh Lạc một chút. “Cái gì?”
“Tôi thích những cô gái xinh đẹp.” Bạch Anh Lạc không chút ngại ngùng nói. “Cô không sợ tôi làm gì cô sao?”*
*Trong bản QT thì câu này là “Ngươi không sợ ta bên trên xe nhường đường a?” Mình thật sự ko hiểu câu này nghĩa là gì (@´_`@) “Cô không sợ tôi làm gì cô sao?” có vẻ hợp lý nên mình để vậy nhé
Âm Mật Vi giương khóe miệng cười một tiếng. “Đây là xe của tôi, người nên sợ hãi hẳn là cô mới đúng.”
"Nhìn dáng vẻ của cô không giống như loại người sẽ đến quán bar, làm sao, chuyện tình cảm có vấn đề à?” Bạch Anh Lạc vừa cầm lái vừa nói.
Âm Mật Vi nghiêng người theo vị trí ghế phụ lái, lạnh lùng nói: “Cô rất thích quan tâm đến chuyện của người khác?”
Bạch Anh Lạc cười nói: “Cô cũng không nói là không thể quan tâm.”
Âm Mật Vi nhìn Bạch Anh Lạc một chút. “Trời tối đường trơn trượt, chú ý nhìn đường.”
Bạch Anh Lạc cười cười. “Được rồi, cô muốn đi đâu còn chưa có nói cho tôi biết.”
“Thúy...” Âm Mật Vi đang định nói mình muốn đến chung cư, nhưng lời nói vừa đến miệng lại đột nhiên sửa lại: “Đi bệnh viện Đỏ Sam.”
Bạch Anh Lạc ồ một tiếng, quay đầu xe.
Bệnh viện Đỏ Sam là bệnh viện tư nhân đắt đỏ nhất nằm ở trung tâm thành phố, một ngày 24 giờ đều trong trạng thái hoạt động. Âm Mật Vi ở cách bệnh viện một khoảng đã muốn xuống xe, nhìn trái nhìn phải không thấy phóng viên mới cúi người xuống Bạch Anh Lạc vẫn đang ngồi ở vị trí ghế lái nói: “Cảm ơn.”
Bạch Anh Lạc hỏi: “Có cần tôi chờ cô không?”
Âm Mật Vi thở ra một hơi. “Không cần, cô lái xe trở về đi, ngày mai tôi sẽ tìm cô lấy lại xe.”
"Cô không sợ tôi sẽ lấy luôn xe của cô à?” Bạch Anh Lạc nghiêng người sang, cười hì hì.
Âm Mật Vi cười nhạt một tiếng: “Xe của tôi có định vị, còn nữa, tôi nghĩ đại tiểu thư Bạch thị sẽ cần đến xe cũ của người khác.”
“Làm sao cô biết...”
Còn chưa đợi Bạch Anh Lạc đang kinh ngạc kịp phản ứng lại, Âm Mật Vi đã đóng cửa xe đi thẳng vào đại sảnh.
Anh Lan nhiều năm nay đã thuê phòng bệnh ở tầng cao nhất tại bệnh viện Đỏ Sam, chỉ cần có nhân viên bị thương vì công việc đều sẽ đến đây chạy chữa.
Đến tận lúc cô y tá dẫn Âm Mật Vi tiến đến thang máy dẫn đến tầng cao nhất, Âm Mật Vi vẫn không hiểu tại sao mình lại đến bệnh viện thăm Thời Sở Yêu.
Rõ ràng đã quyết định sẽ không để ý đến Thời Sở Yêu, cũng biết chuyện của cô từ lớn đến nhỏ đều có Khương Phàm lo lắng, nhưng nàng chính là ma xui quỷ khiến, vô thức tiến vào địa phương có Thời Sở Yêu.
Âm Mật Vi hít một hơi thật sâu, dừng lại giữa hành lang một chút, nhìn thấy phía xa có một y tá trông nom đang đứng dựa vào gian phòng bên trái.
Âm Mật Vi đi qua, đôi giày bóng loáng tạo nên âm thanh cộc cộc, nàng dừng lại tại cửa phòng. Cô y tá nhận ra Âm Mật Vi, đứng dậy: “Âm tổng, chị là đến thăm...”
“Suỵt.” Âm Mật Vi làm động tác im lặng, cô y tá hiểu ý mà lui ra, trước khi đi còn nói: “Thời tiểu thư đã ngủ.”
Âm Mật Vi đứng cạnh cửa nhìn vào, cạnh giường ngủ có một chiếc bàn, xung quanh bày đầy hoa quả tươi cùng các loại vật phẩm khác, chẳng qua nhìn sơ qua có vẻ Thời Sở Yêu chưa từng đụng đến.
Trên ghế sofa có vắt mấy bộ quần áo, thoạt nhìn có lẽ là của Khương Phàm. Mặc dù là trợ lý của Thời Sở Yêu nhưng Khương Phàm sẽ không ở lại qua đêm để trông coi cô. Căn phòng này được bệnh viện tư nhân đầu tư vô cùng kĩ lưỡng, nếu Thời Sở Yêu có bất kì yêu cầu gì đều cũng có thể được thỏa mãn.
Âm Mật Vi nghĩ vậy, thu hồi ánh mắt đối với chiếc bàn kia, hướng ánh mắt nhìn bảng ghi chú bệnh nhân được treo trên cửa, bác sĩ ghi chú: Dạ dày co thắt đột ngột cùng với tụt huyết áp, nhiều phần mềm trên cơ thể bị tổn thương.
Là Thời Sở Yêu ở phim trường đột ngột bị đau dạ dày rồi va chạm phải thứ khác sao?
Âm Mật Vi đang mải mê suy nghĩ, ánh đèn sáng trưng trong phòng đột nhiên vụt tắt, phòng bệnh đột nhiên rơi vào bóng đêm tối tăm.
Mất điện rồi?
Âm Mật Vi còn chưa kịp gọi y tá, liền nghe thấy trong phòng bệnh phát ra tiếng kêu: “Tống tiểu thư?”
Là giọng của Thời Sở Yêu?
Cô tỉnh rồi?
Âm Mật Vi ngừng thở, Thời Sở Yêu nhắc đến Tống tiểu thư, lại chính là cô y tá vừa rồi mới rời đi. Hiện tại bên cả bên trong lẫn bên ngoài phòng bệnh chỉ có nàng thôi.
Thời Sở Yêu vừa gọi vừa chịu đựng cơn đau bước xuống giường, mò mẫm bước đến níu lấy Âm Mật Vi đang đứng ở cửa, hỏi: "Tống tiểu thư, tại sao lại tối như vậy?”
Tay Thời Sở Yêu thật lạnh, Âm Mật Vi thậm chí còn có thể tưởng tượng được bàn chân trần của Thời Sở Yêu đang giẫm trên mặt đất. Âm Mật Vi dừng một chút, trầm giọng nói: “Là tôi.”
Thời Sở Yêu trong bóng tối sững sờ vài giây, phản ứng được là Âm Mật Vi, không thèm hỏi tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, Thời Sở Yêu lập tức ôm lấy Âm Mật Vi, dụi đầu vào trong ngực nàng. (Biếи ŧɦái~)
Thời Sở Yêu nghe được nhịp tim của Âm Mật Vi, cũng nghe được âm thanh của trái tim mình.
Đợi đến khi mùi hương quen thuộc thanh nhã của Âm Mật Vi bao trùm hơi thở, sợ hãi trong lòng Thời Sở Yêu mới chậm rãi buông lỏng.
Âm Mật Vi nhất thời sửng sốt. Nàng không ngờ Thời Sở Yêu lại có lúc như vậy, giống như con nai con bị hoảng sợ vô thức tiến vào lồng ngực nàng. Giờ phút này Thời Sở Yêu không chút yêu nghiệt, cũng không quyến rũ mà lại giống như một cô gái thanh thuần ngây thơ, mang theo sự sợ hãi không biết nên giải quyết thế nào, sà vào ngực nàng tìm cảm giác an toàn.
Âm Mật Vi cảm thấy toàn bộ trọng lượng cơ thể của Thời Sở Yêu đều ép sát lên người mình, không tránh khỏi đưa tay lên vuốt ve mái tóc rối bung của Thời Sở Yêu, nói: “Chỉ là mất điện, chị sợ đến vậy sao?”
Thời Sở Yêu ôm Âm Mật Vi thật chặt, trầm mặc lắc đầu.
“Trên mặt đất lạnh, chị trở về giường đi.” Âm Mật Vi đỡ Thời Sở Yêu dậy, nói.
Thời Sở Yêu vẫn nắm chặt góc áo Âm Mật Vi, ngửa đầu lên: “Em đi với tôi được không?”
Âm Mật Vi ngẩn người, Thời Sở Yêu không nghe thấy câu trả lời liền kéo tay nàng vào trong phòng, đi đến bên cạnh giường ngủ. Thời Sở Yêu ngồi lên giường, sau đó dịch vào trong để thừa ra một khoảng trống, dùng giọng điệu không chút nghi ngờ đối với Âm Mật Vi: “Ngủ với tôi.”
Âm Mật Vi nghiêm túc nói: “Đây là bệnh viện.”
Thời Sở Yêu vẫn kéo Âm Mật Vi ngồi xuống mép giường, nói: “Đây không phải là căn phòng em đặt với bệnh viện sao, lại xem nghệ sĩ chúng tôi như động vật mà nhốt lại, bản thân cũng nên trải nghiệm cảm giác này một chút.”
Âm Mật Vi nói: “Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho nghệ sĩ của tôi thôi.”
Thời Sở Yêu vẫn nắm lấy tay Âm Mật Vi không tha: "Nếu là lựa chọn của em, em càng phải chịu trách nhiệm.”
Âm Mật Vi không để ý đến lời nói của Thời Sở Yêu, định đứng lên, lại nghe thấy Thời Sở Yêu kêu lên một tiếng, âm thanh có chút đau đớn.
“Chị sao vậy?” Âm Mật Vi móc điện thoại trong tay Thời Sở Yêu ra muốn mở đèn pin, Thời Sở Yêu lại ấn nàng xuống: “Đừng đi. Em không thể ở lại với tôi một chút sao?”
___________________________________________
Không biết mấy bạn có để ý không mỗi lần hai mẻ này gặp nhau là y như rằng mất điện ¯_( ͠° ͟ʖ °͠ )_/¯ Đến ông trời còn tác thành cho Yêu Yêu làm chuyện xấu, tội nghiệp Vi Vi suốt ngày bị Yêu Yêu dùng khổ nhục kế (;;;・_・)
À, trong chương trước có thể nhiều bạn sẽ để ý chi tiết Vi Vi nói với Yêu Yêu "Dùng tuổi của chị, thật sự không nên phán xét tôi như vậy." Câu này có hai ý, một là Yêu Yêu già hơn Vi Vi nên ý là Yêu Yêu không nên xen vào chuyện của người trẻ. Nhưng cũng có thể nó có ý là Yêu Yêu nhỏ tuổi hơn Vi Vi nên chưa có kinh nghiệm, không nên phán xét Vi Vi như vậy. Xưng hô chị-tôi và em-tôi là mình làm theo editor cũ, chứ nói thật mình cũng không biết hai mẻ này ai lớn tuổi ai nhỏ tuổi hơn đâu (๑•﹏•) Thú thật là mình còn chưa đọc hết bộ này nữa, chỉ là edit đến đâu đọc đến đấy thôi (;ŏ﹏ŏ)