Chương 5: Không thể tha thứ
Giờ phút này Quý Nguyên Tu tựa như một con chuột bị bại lộ dưới ánh sáng, Thời Sở Yêu âm thầm cảm thấy buồn cười.
Cô cảm thấy nếu như Âm Mật Vi phát hiện Quý Nguyên Tu đang trộm ở đây thì cảnh tượng kia nhất định nhìn rất đẹp mắt.
Âm Mật Vi sẽ không khóc rống, thậm chí có thể ngay cả chất vấn cũng không có mà phán Quý Nguyên Tu tử hình. Như vậy xem ra, Quý Nguyên Tu vẫn là rất đáng thương.
Bất quá, cô cũng rất tò mò mị lực của Âm Mật Vi đến tột cùng là ở đâu. Dáng dấp xinh đẹp, rất có khí chất, có tu dưỡng, là người phụ nữ có địa vị, coi như là không nhiều lắm, nhưng là tuyệt đối Âm Mật Vi không phải duy nhất. Quý Nguyên Tu cần gì ở trên người Âm Mật Vi mà quấn chặt lấy đây?
Thời Sở Yêu cố ý nhìn thoáng qua hướng cạnh cửa, bên cạnh Âm Mật V còn vài nữ nhân diện mạo xinh đẹp, mấy người chậm rãi đi đến cửa hàng đồ trang sức, mà trong hàng chỉ có một cửa ra vào, nếu như Âm Mật Vi càng đi về phía trước thêm 100m, khẳng định sẽ thấy cô cùng Quý Nguyên Tu rồi.
Thời Sở Yêu không nghĩ nhanh như vậy liền kết thúc, vì vậy nhìn Quý Nguyên Tu, ngửa đầu nói: "Hôn em."
Quý Nguyên Tu có chút gấp, nhíu mày: "Đừng làm rộn, em..."
Thời Sở Yêu lại khập khiễng đi đến, ôm lấy cổ Quý Nguyên Tu hôn lên. Thuận tiện ôm Quý Nguyên Tu xoay một vòng, làm cho mình đối diện với cửa, từ chỗ Âm Mật Vi cũng chỉ có thể thấy được bóng lưng mơ hồ của một người đàn ông rồi.
Âm Mật Vi thấy cách đó không xa có hai người đang hôn môi, cảm thấy không khỏe, nháy mắt ý bảo Triển Nhan đổi cửa hàng khác, còn chưa vào cửa hàng đã đi ra ngoài.
"Quý khách, không phải cố ý quấy rầy ngài, nhưng mà..." Nhân viên vẻ mặt lúng túng nhắc nhở.
Thời Sở Yêu lúc này mới buông Quý Nguyên Tu ra, nhìn lại cạnh cửa một chút, đã không có ai rồi.
Quý Nguyên Tu thở dài một hơi, lấy lại bình tĩnh, lúc này Thời Sở Yêu mới cười nói: "Được rồi, anh cũng đi cùng em sửa xong dây chuyền rồi, anh đi về trước đi, em còn muốn sang siêu thị Y gia mua một chút đò dùng sinh hoạt. Em sẽ tự mình bắt xe về."
Thời Sở Yêu nhớ tới tình cảnh vừa rồi, mặc dù không thấy rõ biểu cảm của Âm Mật Vi, nhưng mà chỉ dùng một chiêu này đã có thể ngăn chặn nàng đi đến cửa hàng đồ trang sức, thì đã nói rõ Âm Mật Vi là một nữ nhân vô cùng sạch sẽ hơn nữa có tu dưỡng.
Làm gì có người phụ nữ nào sau khi kết hôn mà nam nữ hôn môi còn có thể cảm thấy lúng túng a?
Hiện tại Thời Sở Yêu có thể dự đoán được, đại khái cũng chỉ có mình Âm Mật Vi rồi.
Thời Sở Yêu tự mình từ cửa hàng đồ trang sức đi ra, chờ xe Quý Nguyên Tu biến mất ở trên đường lớn, lúc này mới từ từ đi đến cửa ra vào siêu thị Y gia.
Âm Mật Vi vừa rồi nhìn thấy một màn nam nữ vô cùng thân mật mà rời khỏi, như vậy sẽ đi sang cửa hàng khác.
Từ cửa hàng đồ trang sức tập trung rực rỡ ánh kim trở lại tập đoàn Anh Lan, thì đây là con đường tất nhiên phải đi qua.
Quả nhiên không bao lâu sau, Âm Mật Vi một lần nữa xuất hiện ở trên đường, Thời Sở Yêu chăm chú nhìn Âm Mật Vi, nàng hôm nay ăn mặc váy màu trắng, tóc quăn mềm mại gợn sóng lớn tùy ý mà rối tung trên vai, trong tay cầm xách tay vẩy cá màu sáng tro, tất chân màu đen bao vây lấy chân dài mảnh khảnh, vững vàng mà giẫm lên giày cao gót màu trắng tinh tế, nhìn qua ưu nhã cực kỳ.
Ngay cả người qua đường cũng liên tiếp quay đầu tinh tế nhìn chăm chú hướng Âm Mật Vi đi.
Thời Sở Yêu cầm lấy phiếu tuyên truyền của siêu thị, bước hai bước về hướng Âm Mật Vi sắp rời đi, đột nhiên vấp phải cái gì bị trượt chân một cái, lập tức ngã sấp xuống.
Lúc miễn cưỡng ngồi xuống lần nữa mới phát hiện gót giầy rơi vào bên trong lỗ rãnh bên cạnh nắp giếng (hình dạng giống cái giếng) a, mắt cá chân đau nhức.
Thời Sở Yêu đang muốn ngẩng đầu tìm người cản chân cô, lại nhìn thấy một khuôn mặt mỹ lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, hỏi: "Tiểu thư cô bị thương?"
Là Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu nhất thời sửng sốt, Âm Mật Vi cũng nhìn Thời Sở Yêu một chút, nhận ra nói: "Cô ngày đó ở ..."
"Dom Pérignon?" Hai người thốt ra.
Thời Sở Yêu không muốn làm cho Âm Mật Vi cho rằng cô đối với Âm Mật Vi có nhiều chú ý, cho nên liền giống Âm Mật Vi lộ ra vẻ mặt thoáng khinh ngạc, giống như hai người thật sự là vô thình cùng chạm mặt.
Ánh mắt Âm Mật Vi rơi trên mắt cá chân của Thời Sở Yêu, còn chưa kịp mở miệng, nữ nhân đi bên cạnh liền cười nói: "Thời Sở Yêu, không nghĩ tới có thể gặp cô ở nơi này."
Thời Sở Yêu cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, nâng mắt liên liền thấy, dĩ nhiên là Yến Tuyết Trì đồng học đã lâu không thấy.
Yến Tuyết Trì ôm khuỷu tay, tự tiếu phi tiếu nhìn Thời Sở Yêu, khóe mắt lộ ra ý cười khinh miệt.
Trên thực tế, Thời Sở Yêu cùng Yến Tuyết Trì, không chỉ không phải bạn tốt cùng trường, mà hai người căn bản là thủy hỏa bất dung.
Trước kia Thời Sở Yêu là học sinh đồng cấp tốt nghiệp trong phong quang nhất, lúc cô nổi tiếng nhất thậm chí trường học còn mời cô chụp ảnh tuyên truyền chiêu sinh cho trường.
Nhưng mà thời thế thay đổi, hôm nay đúng là đối thủ một mất một còn của cô thời còn học sinh "Trà xanh tiểu thư" Yến Tuyết Trì đã thành nhất tỷ trong ngành giải trí.
Thời Sở Yêu bất kể như thế nào cũng không quên được giải thưởng nghệ sĩ xuất sắc nhất hằng năm vào năm trước, lúc Yến Tuyết Trì nghe được Thời Sở Yêu bị huỷ tư cách, không che giấu chút nào mà cười đến run rẩy cả người.
Cười giả tạo đến suýt chút nữa cầm cũng rơi ra, một màn này còn bị truyền thông chụp được.
Bị truyền thông chụp được cũng coi như rồi đi, Yến Tuyết Trì đang tiếp nhận phỏng vấn còn không biết xấu hổ mà tỏ vẻ, giải thưởng lớn đúng là công bằng đấy, công bằng đến nhân tâm, hơn nữa còn ám chỉ Thời Sở Yêu là xứng đáng hết thời.
Chỉ bằng loại quan hệ này của hai người, hiện tại Yến Tuyết Trì mở miệng nói đã tính ôn hòa rồi.
"Âm tổng, ngài cũng đừng quan tâm đến cô ta." Yến Tuyết Trì chóp lấy cơ hội mà tiếp tục nói, "Chúng ta không phải còn chưa mua được đồ trang sức sao?"
Âm Mật Vi cũng để ý đến Yến Tuyết Trì, chỉ nhìn Thời Sở Yêu, chăm chú hỏi: "Cần gọi xe cứu thương không? Đứng lên được chứ?"
Vốn dĩ Thời Sở Yêu muốn nói chỉ cần đỡ cô đứng lên là được, nhưng thấy vẻ mặt tiện nhân của Yến Tuyết Trì, Thời Sở Yêu khẽ cong khóe miệng, nắm nhẹ cổ tay Âm Mật Vi, nhỏ giọng nói: "Tôi hiện tại cảm thấy rất đau, không biết có phải gãy xương hay không, nếu như thuận tiện, làm phiền giúp tôi gọi bác sĩ, có thể chứ?"
Ngày thường Thời Sở Yêu vốn là mềm mại đáng yêu nhiều vẻ, hôm nay thả chậm giọng nói, lại điềm đạm đáng yêu mà ôm lấy mắt cá chân, là người tức nhiên sẽ động lòng trắc ẩn, hơn nữa chỉ bằng Âm Mật Vi có khí chất cùng tu dưỡng như vậy, nàng sao lại có thể không cứu giúp đây.
Quả nhiên, Âm Mật Vi trấn an cô một chút, sau đó lập tức đứng dậy gọi điện thoại.
Yến Tuyết Trì giận đến dậm chân, nhân lúc Âm Mật Vi rời khỏi mà ngồi xổm xuống, sát bên tai Thời Sở Yêu nói: "Cô đừng nghĩ giở mánh lới gì, hiện tại nhất tỷ là tôi, cô đã sớm qua tức giận, cho dù cô nghĩ hết biện pháp tiếp cận Âm tổng, cô cũng đừng nghĩ từ chỗ nàng đạt được cơ hội!"
Thời Sở Yêu mỉm cười: "Cảm ơn nhắc nhở của cô, tôi căn bản cũng không biết có thể từ chỗ Âm tổng đạt được cơ hội. Bất quá nếu như cô thật sự tự tin nói như vậy, hẳn là xuất ra ngôn hành cử chỉ đối mình xứng đôi a."
Yến Tuyết Trì oán hận đến trừng mắt liếc Thời Sở Yêu, thấy Âm Mật Vi nói chuyện điện thoại xong đi tới, lập tức bày ra bộ dáng quan tâm, nói với Âm Mật Vi: "Âm tổng, chân của cô ấy giống như bị trật không nhẹ."
Âm Mật Vi gật đầu, suy nghĩ một chút nói với Yến Tuyết Trì: "Cô còn muốn chọn trang, thời gian không thể trì hoãn, tôi để cho Triển Nhan tiếp tục cùng cô đi chọn đồ trang sức."
Yến Tuyết Trì sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Triển Nhan cũng đã đi tới ôn hòa mà mời nàng tiếp tục đi dạo phố rồi.
Thời Sở Yêu âm thầm trợn mắt liếc Yến Tuyết Trì, khẽ cười nói với Âm Mật Vi: "Cảm ơn cô, cô giúp tôi như vậy, tôi cũng không biết cám ơn cô như thế nào."
Nói xong, liền đưa tay về phía trước, lại tự giới thiệu mình: "Tôi là Thời Sở Yêu, cô thì sao?"
Âm Mật Vi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục thần sắc trấn tĩnh tự nhiên, mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Thời Sở Yêu: "Tôi là Âm Mật Vi."
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt Âm Mật Vi mặc dù không cười, cũng không có dịu dàng, nhưng lại lễ phép mà lịch sự nho nhã như vậy, cho người ta cảm thấy có khoảng cách nhưng cũng không có khoảng cách, cảm giác sâu sắc lãnh đạm, lại cũng không lạnh lùng.
Thời Sở Yêu bỗng nhiên trong đầu sinh ra ý niệm muốn, đều muốn...
Vấy bẩn nàng.
.....
[Yêu Yêu quá đen tối]