(tên chương do ed đặt! hehe)

Chương 33:

Giờ phút này Âm Mật Vi chỉ cảm thấy mỗi một câu mỗi một chữ mà Thời Sở Yêu nói ra đều có ẩn ý, nhất là lúc cô ấy còn mặt dày mà nói ra lời này, Âm Mật Vi càng thêm xác định ý nghĩ của mình.

Nhưng mà với sóng ngầm trong nội tâm mà Thời Sở Yêu khơi dậy nàng khó mà ức chế được, bất giác liền cắn môi dưới, đối với vấn đề lớn mật mà Thời Sở Yêu đưa ra Âm Mật Vi thật sự không có cách nào trả lời.

Có lẽ, Thời Sở Yêu chính là muốn xem nàng thành cái dạng gì thôi.

Thời Sở Yêu luôn miệng nói về biện pháp giải quyết, cho dù là thảo luận về một vấn đề bởi vì gặp phải khó khăn mà phải tạm thời đình chỉ thì nàng vẫn sẽ bình tĩnh chân thành mà cùng thảo luận. Nhưng mà trên thực tế cái vấn đề này căn bản không phải là một vấn đề nghiêm túc, Thời Sở Yêu muốn cùng nàng thảo luận chính là một vẫn đề một mập mờ, thậm chí là một vấn đề thật 'sắc'.


Từ trước đến nay, Âm Mật Vi đối với những chuyện như thế không hề có hứng thú, hằng ngày lúc cùng bạn bè tụ hội, đám tiểu thư quý bà cũng thường rất tự nhiên mà nói về mấy việc tiêu khiển như cách nhìn sắc mặt nam nhân mà thôi, hay bàn về tập chí lá cải để tiêu khiển, ngôn ngữ sắc bén mà kịch liệt, mỗi lúc như thế Âm Mật Vi đều không lên tiếng, cũng không đếm xỉa đến.

Âm Mật Vi cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao mấy cô nàng đó có thể nói đến hào hứng bừng như vậy nhưng đến lượt nàng sao lại cảm thấy tẻ nhạt.

Trên thực tế, Âm Mật Vi cảm thấy đối với việc này đúng là không hứng thú tí nào.

Lúc làm việc, nàng tiếp xúc đủ loại nam diễn viên, có đẹp trai như vua màn ảnh Oscar, có tính cách dịu dàng, có cá tính mười phần. Ở Anh Lan, bất kỳ cô gái nào cũng có thể tìm được dạng nam nhân mà mình mong muốn, nhưng mà Âm Mật Vi lại đối với những người này không hề có ánh mắt dư thừa nào.


Mà lạnh lùng như vậy cũng không hề liên quan đến lão công nàng Quý Nguyên Tu.

"Thật xin lỗi" Âm Mật Vi cảm thấy nếu trầm mặc không nói bầu không khí càng trở nên quỷ dị hơn, liền mở miệng, "Vấn đề của chị tôi không có cách nào trả lời."

Thời Sở Yêu thoáng cười, nghiêng đầu hỏi: "Cho nên vậy có thể thỏa thích cùng em qua lại sao?"

Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, lạnh lùng nói: "Chỉ cần chị không làm trái với hợp đồng, làm cái gì cũng có thể."

Âm Mật Vi nói xong, từ từ đứng dậy rời khỏi phòng tắm, nhưng mà chân vừa bước khỏi chỗ cạnh bồn tắm, Thời Sở Yêu liền nắm lấy mắt cá chân Âm Mật Vi, khiến nàng cả kinh quay đầu lại nhìn Thời Sở Yêu, thì cô đã ở trên mu bàn chân Âm Mật Vi hôn một cái.

Đột nhiên tiếp xúc với nhiệt độ còn thấp hơn độ ấm trong không khí như vậy khiến mu bàn chân Âm Mật Vi vào lúc này vô cùng mẫn cảm. Coi như Thời Sở Yêu chỉ dùng đầu ngón tay khẽ nắm lấy bàn chân mình thì Âm Mật Vi cũng là không thể nào thờ ơ được.


"Chị làm cái gì vậy, mau buông ra." Âm Mật Vi cảm thấy hành động lúc này của Thời Sở Yêu vô cùng nguy hiểm, bởi vì nàng đối với nụ hôn này mức độ mẫn cảm vượt qua bất kỳ loại tiếp xúc thân mật nào rồi.

Sau khi Thời Sở Yêu rong chơi một lát, ngửa đầu nhìn Âm Mật Vi, liền thấy nàng khẽ thở phì phò, nắm chặt vạt áo, dường như chỉ cần nới lỏng tay thì Thời Sở Yêu sẽ dùng lực mà mãnh liệt đánh vào rồi đem nàng cắn nuốt vậy.

"Em rất mẫn cảm nha, Âm tiểu thư." Thời Sở Yêu nhìn sắc mặt Âm Mật Vi thì biết rõ nàng tuyệt đối không có khả năng thờ ơ rồi. Bộ dáng lạnh lùng nhàn nhạt vừa rồi của Âm Mật Vi bên cạnh bồn tắm khiến trong đầu cô nảy sinh ý muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, vừa nãy khi cô đưa ra vẫn đề ám muội như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được nội tâm Âm Mật Vi chấn động, nhưng mà Âm Mật Vi đã quen với lãnh ngạo tự kiềm chế, cho dù trong nội tâm nổi lên rung động cũng nhất định sẽ không lưu lại để Thời Sở Yêu tiếp tục xâm nhập mà nhìn trộm.
Bản thân Âm Mật Vi giống như khối mỹ ngọc trong băng tuyết bị phủ đầy bụi, không nhanh chóng hòa tan sao có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp mà trân quý ở trong đó?

Nhưng mà lớp phòng bị mà Âm Mật Vi tạo nên so với trong tưởng tượng của Thời Sở Yêu mạnh hơn nhiều, ngay lúc cô hơi không chú ý thì Âm Mật Vi đã tránh khỏi trói buộc, mặc áo tắm ướt sũng mà đóng sập cửa rời khỏi.

Lúc đi tới cạnh cửa, Âm Mật Vi cực kỳ cẩn thận cởi ra áo tắm, nhưng vẫn đề phòng nhìn về phía cửa giống như là khinh miệt nhìn Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu khẽ thở dài, xoay người dựa vào cạnh bồn tắm, ngửa đầu nhìn trần nhà, cô chợt phát hiện, bộ dạng Âm Mật Vi lúc tức giận rời đi thật mê người, cô thậm chí nhịn không được muốn vì phần mê người này mà tính toán.

Ngay tại luc này, Thời Sở Yêu tự nhận mình là một người phụ nữ có phẩm đức cao thượng.
Âm Mật Vi đối với đồ vật trong phòng này không... hài lòng nhất là thứ gì? Ngoại trừ Thời Sở Yêu xếp đầu tiên thì kế tiếp chính là cái gọi là giường nước này rồi.

Chỉ cần ngồi xuống, cả người lập tức liền biến thành kẹo đường mặc người bài bố đùa giỡn, tế bào toàn thân đều run rẩy theo. Nếu như muốn trở mình, chỉ cần đem thân thể hơi nghiêng chừng mười lăm độ là có thể hoàn toàn lật một trăm tám mươi độ.

Thời Sở Yêu sao lại yêu thích thứ như vậy?

Âm Mật Vi chọt nghĩ đến bộ dạng Thời Sở Yêu lúc khẳng định nói với lễ tân là muốn căn phòng giường nước này đã cảm thấy đáy lòng hơi giận rồi.

Hơn nữa, quân trọng nhất chính là, Thời Sở Yêu muốn gian phòng chỉ có một giường lớn này.

Ý này là đêm nay nàng sắp phải cùng ngủ cùng giường với Thời Sở Yêu sao?
Âm Mật Vi đứng trong phòng, sau khi lẳng lặng đánh giá cấu tạo cách bố trí cú gian phòng này liền đi đến bên cạnh ghế sô pha, lấy thảm mỏng phủ lên thân thể, thôi thì cứ như vậy đi ngủ.

Bối rối ở trước mắt từng chút từng chút kéo tới, thân thể nàng vừa đặt lên ghế sa lon liền nhắm hai mắt lại.

Kỳ quái, hôm nay không có tăng ca, cũng không phải ứng phó với chuyện khó khăn gì, sao có thể bị vây khốn như vậy đây?

Âm Mật Vi không ngẫm nghĩ nữa, để đầu óc dần dần bình tĩnh lại.

Khi Thời Sở Yêu từ phòng tắm đi ra đã phát hiện trong phòng không có người, trong vô thức cô liền cảm thấy rằng Âm Mật Vi đã sớm rời khỏi rồi. Nhưng mà cô nhớ tới lúc cùng Âm Mật Vi đặt ra giao ước, bất kể như thế nào cũng không thể ra khỏi căn phòng này.

Âm Mật Vi sẽ không nhỏ mọn như vậy, cũng sẽ không không tín dụng như vậy a.
Thời Sở Yêu nghĩ như vậy, ánh mắt xẹt qua gian phòng dừng lại trên ghế sa lon, Âm Mật Vi vẫn cứ nhẹ nhàng linh hoạt như vậy ngủ trên ghế sa lon, không hề đề phòng mà nhắm mắt lại.

Thời Sở Yêu đến gần Âm Mật Vi, cúi người nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy biểu cảm bây giờ của Âm Mật Vi so với lúc tỉnh dậy càng thêm ưu nhã mê người. Thời Sở Yêu đưa tay sờ sờ khuôn mặt Âm Mật Vi, mà Âm Mật Vi dù là lông mi hơi run rẩy hay hành động phản kháng nào cũng không có.

Âm Mật Vi sao có thể cứ như vậy mà ngủ đây?

Thời Sở Yêu đưa tay chạm vào cánh tay nàng, chợt phát hiện tay nàng lành lạnh. Tuy rằng trong phòng đã mở mấy sưởi nhưng mà trên người Âm Mật Vi chỉ che một tầng mỏng thảm như vậy, sao đủ đây.

Hơn nữa...

Thời Sở Yêu bỗng nhiên nghĩ đến, Âm Mật Vi là tạm thời cùng mình ở trong khách sạn, căn bản là không có chuẩn bị áo ngủ, như vậy thật ra Âm Mật Vi bây giờ ...
Thời Sở Yêu dừng một chút, xốc lên một góc tấm thảm trên người Âm Mật Vi, quả nhiên giống như suy đoán.

Thời Sở Yêu nhìn gương mặt yên tĩnh lúc ngủ của Âm Mật Vi, không khỏi dương khóe miệng cười cười.

Âm Mật Vi tựa như gặp phải giấc mộng kì quái, hình như là đang lạc đường, nàng quẹo trái quẹo phải, lại phát hiện xung quanh đều là lối rẽ, mà nàng căn bản là không nhớ rõ lúc đến là đi hướng nào.

"A..." Âm Mật Vi sợ hãi kêu một tiếng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh li li, muốn ngồi dậy nhưng mà lại cảm thấy tứ chi không thể nhúc nhích.

Âm Mật Vi lấy lại tinh thần thì phát hiện mình nằm ở trên giường, tứ chi khéo léo bị cột lại, căn bản không có biện pháp cử động.

Mà nàng ở trên cái giường nước này, chỉ cần nhẹ nhàng động một cái là cả người sẽ như lò xo chuyển động bốn phía. Âm Mật Vi miễn cưỡng dùng mới có thể dừng tay chống đỡ một chút, lại thẳng mũi chân, lúc này mới ổn định lại.
Âm Mật Vi dùng sức giãy giụa, tựa ở đầu giường, thở hổn hển mấy hơi để mình bình tĩnh lại, giương mắt liền nhìn thấy Thời Sở Yêu đi tới.

"Mau thả tôi ra!" Âm Mật Vi nhìn bộ dáng ung dung như không có chuyện gì của Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, ngồi ở bên giường, nghiêm túc nói: "Đêm qua em cũng không phải là nói như vậy."

"Chị nói cái gì?" Âm Mật Vi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thời Sở Yêu lại khiến người ta tức giận, thật muốn ở trên mặt cô ấy véo một chút, lại để cho gương mặt không biết trời cao đất rộng này che kín vệt nước mắt.

Thời Sở Yêu vén tóc đang rủ xuống bên tai nàng, săn sóc nói: "Tối hôm qua em không mặc áo ngủ, nửa đêm liền leo lên giường nói muốn ngủ cùng tôi, tôi không chịu nổi bị lầm phiền nên đành phải đem em trói lại rồi."
Âm Mật Vi sững sờ, nhanh chóng nhớ lại tối hôm qua mình trải qua chuyện gì, rõ ràng sau khi từ nhà tắm đi ra thì đã gục ở trên ghế sa lon mà ngủ.

Làm sao có thể như Thời Sở Yêu nói, chui vào trên giường cùng cô ấy ngủ đây?

Thời Sở Yêu nhìn ra Âm Mật Vi nghi hoặc, có lòng tốt mà thích: "Âm tổng, tuy rằng thân thể em rất nhẹ, nhưng mà khí lực của tôi cũng rất nhỏ, tôi không thể nào ôm em lên được."

Âm Mật Vi ngước mắt nhìn Thời Sở Yêu, phẫn hận đến nói: "Chị muốn nói cái gì?"

Thời Sở Yêu cười hì hì nói: "Muốn nói chính là tự em đi tới a."

..........................

Chúc các nàng 20-10 vui vẻ nha!

Ta có nhóm toàn gái xinh công mạnh mẽ đây! Có ai muốn vô tham qua hôn~ 😄😄

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play