Chương 31: Sóng tuyệt vời! (có lẽ là nói về giường nước rồi!)

Trên thực tế, cơ hội để Âm Mật Vi lựa chọn là rất thấp, cũng có thể nói căn bản là không có. Bởi vì Bentley bị ngắm nước mà không thể khởi động, trên thân xe phủ một tầng một băng mỏng, xe đậu bên bờ biển khẽ động cũng không có khả năng. Càng tệ hại hơn chính là túi xách của Âm Mật Vi cũng bị ngắm nước luôn rồi, mà điện thoại bên trong cũng bị nước biển 'rữa' qua một lần, nếu không làm khô trước sợ là không thể dùng nữa.

"Chị muốn dẫn tôi đi đâu?" Âm Mật Vi đi theo Thời Sở Yêu được một đoạn cũng không nhìn thấy bất cứ ánh sáng gì.

Thời Sở Yêu quay đầu lại khẽ cười: "Em không có kiên nhẫn vậy sao?"

Âm Mật Vi bình tĩnh: "Bởi vì tôi không biết chị suy nghĩ cái gì, cũng không biết chị chuẩn bị làm cái gì."


Thời Sở Yêu dừng lại, chờ Âm Mật Vi đi đến bên cạnh mình, liền nói: "Âm tiểu thư, không phải chuyện gì cũng phải có kế hoạch trước, cũng không bất cứ chuyện gì cũng đều dựa theo trình tự của em mà xảy ra."

Âm Mật Vi liếc nhìn Thời Sở Yêu: "Chị đây là muốn giảng đạo lí với tôi?" Âm Mật Vi thật không ngờ đến sẽ có lúc Thời Sở Yêu nói chuyện cũng sẽ dựa vào triết lí.

Thời Sở Yêu khinh thường: "Tôi cũng không phải chỉ là bình hoa di động."

Âm Mật Vi mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy hình tượng của Thời Sở Yêu trong lòng mình có chút thay đổi.

"Đến rồi." Thời Sở Yêu ở chỗ lối rẽ thì dừng lại, chỉ chỉ về phía trước nói, "Đây chính là nơi chúng ta sẽ ở lại."

Lúc Âm Mật Vi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đèn neon màu hồng nhạt kia thì ngay lập tức cảm thấy chút hảo cảm vừa nảy lên trong lòng đối với Thời Sở Yêu trong tức khắc liền tan thành mây khói, bởi vì trên bảng hiệu đèn neon loè loẹt kia xuất hiện vài chữ to...




Khách sạn tình yêu

Xung quanh còn trang trí đẹ đẽ khiến người yêu mến, ngọn nến, hình ảnh nữ nhân phía trên.

"Chị..." Âm Mật Vi không biết Thời Sở Yêu là giả ngu hay là do không nghĩ nhiều, lời nói đã đến bên miệng lại phỉa nuốt trở về. Loại địa phương sắc tình này ý tứ hàm súc trong đó không cần nói cũng biết.

"Làm sao vậy?" Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, vẻ mặt chân thành giải thích, "Vừa rồi trên đường đi em cũng thấy đấy khách sạn nào sáng đèn, mà không có đèn chiếu sáng chính là hết chỗ rồi. Chỉ còn duy nhất cái khách sạn này thôi, trừ khi là em muốn ngủ trên bãi biển. Tất nhiên ngủ ngoài trời cũng không phải là không thể, chẳng qua là rạng sáng lúc thủy triều xuống sẽ có cá lại gần bờ biển kiếm ăn."

"Đủ rồi." Âm Mật Vi mặt lạnh xuống, bước qua bên cạnh Thời Sở Yêu đi vào đại sảnh. So với bị Thời Sở Yêu ép buộc làm chuyện gì còn không bằng bình tĩnh tự nhiên chút, nếu không chẳng phải sẽ trở thành món đồ chơi để Thời Sở Yêu tùy ý sắp xếp?


Thời Sở Yêu thoáng mỉm cười một cái, đạp lên dấu chân Âm Mật Vi đi vào đại sảnh. Đối với loại phụ nữ luôn lãnh đạm như Âm Mật Vi không kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút là không được.

"Hoan nghênh quý khách!" lễ tân vẻ mặt tươi cười, "Chúng tôi còn phòng mộng ảo giường nước, kích – cay rừng rậm..." (bó tay!)

Nhưng khi nàng nhìn thấy đi vào là hai người phụ nữ tì đang giới thiệu đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thời Sở Yêu cùng Âm Mật Vi.

Ánh mắt của lễ tân quá mức nóng rực, Âm Mật Vi ừ đầu đã cảm thấy không ổn thì giờ phút này cũng chỉ có thể cố gắn giữ bình tĩnh.

Thời Sở Yêu cười cười, đi đến trước mặt lễ tân: "Mộng ảo giường nước không tệ, cái này đi."

Âm Mật Vi còn chưa kịp phản đối, lễ tân đã bị Thời Sở Yêu thúc giục làm thủ tục rồi.

Hơn mười giây sau, lễ tân đưa cho Thời Sở Yêu thẻ phòng, ấp úng nói: "Chúc... chúc quý khách tối nay trôi qua vui vẻ."

"Cảm ơn." Thời Sở Yêu xoay người thân mật kéo Âm Mật Vi rời khỏi trước khi đi còn quay đầu lại nháy mắt với lễ tân một cái.

Lễ tân sững sờ, sau đó cúi đầu thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú vào hai người. Đợi Thời Sở Yêu cùng Âm Mật Vi đi vào thang máy nàng liền cầm lấy bộ đàm, nhỏ giọng nói với bên kia: "Có hai người phụ nữ đặt phòng mộng ảo giường nước nha, hơn nữa đều rất xinh đẹp... Ân, chắc hẳn là người yêu rồi, hì hì..."

"Em nói xem nàng sẽ nghĩ chúng ta thế nào?" Thời Sở Yêu ở bên vách thang máy cười hỏi Âm Mật Vi, "Vừa rồi nàng nhìn chằm chằm vào em, Âm tiểu thư, em đúng là đẹp chẳng phân biệt giới tính."

Âm Mật Vi không để ý tới Thời Sở Yêu trêu chọc, chỉ nhìn chằm chằm vào dãu số đang hiển thị trong thang máy, lúc dãy số dừng lại Âm Mật Vi liền giẫm giày cao gót đi ra ngoài.

Thời Sở Yêu đi theo sau Âm Mật Vi lúc tìm thấy căn phòng thì sửng sốt một chút, bởi vì trên cửa phòng viết 520.

"Đúng là một con số tốt." Thời Sở Yêu cười liếc mắt nhìn Âm Mật Vi, cô tự nhiên biết rõ trong nội tâm Âm Mật Vi không hề giống như biểu hiện bĩnh tĩnh như vậy.

Từ lúc trên đường cho đến khi tới nơi ám muội như khách sạn tình yêu này, lại còn cố ý lên giọng chọn mộng ảo giường nước không rõ hàm ý như vậy. Mỗi một cái đều nằm trong tính toán của Thời Sở Yêu, cho đến Âm Mật Vi không thoải mái cũng nằm trong dự liệu.

Duy nhất ngoài ý muốn chính là, lễ tân cho các nàng căn phòng 520 này.

Đối với Thời Sở Yêu mà nói, con số này lại để cho đêm nay thoạt nhìn càng thuận lợi hơn, còn đối với Âm Mật Vi chỉ sợ là sẽ khiến nàng càng lo lắng a.

Nhưng mà cho dù Âm Mật Vi vô cùng lo lắng, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nàng không có hành động gì chỉ dựa vào đầu trên khung cửa lạnh lùng nhìn Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu tuyệt đối không sốt ruột, chỉ giương lên khóe miệng lấy ra thẻ phòng, đang sắp đặt thẻ mở cửa thì bỗng nhiên thu tay về, khẽ mỉm cười nói: "Vì không muốn phụ gian phòng có số tốt như vậy, chúng ta đặt một giao ước đi?"

"Giao ước gì?" Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu hỏi.

Thời Sở Yêu hơi dựa sát bên cạnh Âm Mật Vi, nghiêm mặt nói: "Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không thể rời khỏi căn phòng này."

Âm Mật Vi nhếch mày: "Có thể."

Thời Sở Yêu sửng sốt một chút, cô thật không ngờ đến Âm Mật Vi lại sảng khoái đáp ứng như vậy, nhưng Thời Sở Yêu rất nhanh liền khôi phục lại, cười cười nói: "Một lời đã định."

Mộng ảo giường nước phòng quả nhiên danh xứng với thực. Cả căn phòng tràn ngập màu xanh lam cùng màu sắc thủy tinh, ở vị trí trung tâm giường nước càng đặc biệt bắt mắt, tương liên cùng giường nước là rèm che hoa mỹ lại lộ ra mơ hồ yêu dị, Thời Sở Yêu hơi cúi người giường nước liền co dãn mà đung đưa.

"Quả nhiên rất có cảm giác gợn sóng ..." Thời Sở Yêu nhìn thuỷ phòng này, không khỏi cảm thán nói.

Nhưng mà lúc xoay người chỉ nghe được cửa phòng tắm BA~ một tiếng đóng lại, Âm Mật Vi đã không thấy.

Trong phòng tắm lập tức truyền đến tiếng nước, Thời Sở Yêu khi phản ứng lại thì Âm Mật Vi đã tự mình rửa tắm rồi.

"Làm gì vậy vội vã như vậy không thể chờ một chút sao." Thời Sở Yêu tự nhủ, nhìn thoáng qua phòng tắm.

Kính phòng tắm lờ mờ, mộng ảo nhưng mà xuyên qua kính thủy tinh lại có thể nhìn thấy bóng dáng như ẩn như hiện, tiếng nước chảy của vòi hoa sen thưa thớt lại dịu dàng, Thời Sở Yêu nhìn thân ảnh mơ hồ kia không tự chủ được nghĩ đến xuyên qua kính thủy tinh nhìn Âm Mật Vi một lần.

Giờ phút này, Âm Mật Vi nhất định là không mảnh vải đi, thỏa thích để cho dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống toàn thân, sau đó lăn xuống đến mắt cá chân.

Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy hơi nóng, vốn dĩ sau khi ngâm nước biển thân thể có chút lạnh, nhưng mà bây giờ lại mơ hồ toát mồ hôi.

Là vì nghĩ đến thân ảnh của Âm Mật Vi sao?

Thời Sở Yêu nhắm hai mắt. Bộ dạng Âm Mật Vi được nước ấm giọi vào gióng như đang ở trong đầu sống lại, tứ chi thon dài, da thịt trắng như tuyết, tựa hồ xuyên qua cửa kính thủy tinh mơ hồ kia là thật sự có thể chui vào trong nội tâm nàng.

Thời Sở Yêu ngồi trên giường nước, nhẹ nhàng lay động thân thể, phòng tắm cũng theo tiết tấu của cô mà đung đưa.

Thời Sở Yêu không khỏi nghĩ đến nếu như Âm Mật Vi cũng theo tiết tấu của mình mà lắc lư, vậy với bầu không khí trong phòng lúc này sẽ hiện ra quâng cảnh như thế nào?

Lúc Âm Mật Vi vừa lau tóc vừa đi ra cũng không nhìn thấy Thời Sở Yêu, nàng ngẩn người, lại nhìn nhà tắm công cộng ở đối diện, cửa nửa đóng nửa mở, còn có tiếng bọt nước.

Căn phòng này có hai phòng tắm, Âm Mật Vi nhanh chóng lựa chọn phòng tắm vòi sen, cho nên Thời Sở Yêu liền đi đến nhà tắm công cộng rồi.

Âm Mật Vi hướng khe cửa nhìn một cái, chợt phát hiện ở cạnh cửa để lại một cái váy, nhìn hình dạng của nó rõ ràng là đang nhắc nhở chủ nhân nó lúc cởϊ qυầи áo là để cho váy tự do trượt xuống đấy. (Câu dẫn!!! Đang câu dẫn đấy!!!!)

Âm Mật Vi không khỏi nghĩ đến bộ dáng Thời Sở Yêu lúc mở khoá kéo sau lưng sau đó lại để cho váy tự trượt xuống.

Lưng Thời Sở Yêu vừa trắng lại đẹp, giống như một khối ngọc thạch ở trong suối nước nóng, chỉ cần nhìn liếc qua sẽ không tự chủ mà sinh ra ý niệm chạm đến trong đầu.

Âm Mật Vi không tự kìm hãm được nắn vuốt đầu ngón tay, nàng từng ở trong lúc lơ đãng chạm qua lưng Thời Sở Yêu, lúc ấy mặc dù đang tức giận, nhưng cảm giác lưng Thời Sở Yêu trắng mịn cũng khiến cho nàng trong nhất thời khó có thể quên.

Cho dù là nàng ở trong công ty nhìn thấy làn da trắng nhuận của người mẫu đại diện nhãn hiệu GUI, cũng không có xúc cảm như Thời Sở Yêu.

Phải nói là căn bản không có người có thể sánh bằng xúc cảm mà Thời Sở Yêu tạo nên.

Không, không đúng, sao lại đối với người phụ nữ bình thường yêu nghiệt này lại đánh giá cao như vậy?

Coi như Thời Sở Yêu đẹp như Bao Tự chuyển thế thì cô ta vẫn là mặt Đắc Kỷ tâm hồ ly.

Âm Mật Vi nhắm hai mắt lại, quay người muốn rời khỏi, chợt nghe thấy nhà tắm công cộng bên kia truyền đến thanh âm: "Âm tiểu thư, tôi quên lấy áo tắm, có thể lấy giúp tôi không?"

..................

Ta thả thính!!!! Hôm nay tới đây thôi ha~ Mai ta up tiếp khà khà

vote cho ta đi~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play