Chương 19: không thể nói vẻ đẹp
Thời Sở Yêu giống như cười mà không cười, ánh mắt rơi vào cằm Âm Mật Vi, rồi chậm rãi chuyển qua môi: "Bộ dạng của cô bây giờ chẳng khác gì mới đi săn từ Bắc Cực trở về, sao có thể cùng Đào tiểu thư đi bàn luận về chuyện tình yêu? Chỉ sợ sẽ tan rã trong không vui."
"Tự tôi biết điều chỉnh, không phiền Thời tiểu thư hao tâm tổn trí." Âm Mật Vi mang giày cao gót hơi đi về phía trước một chút, ý muốn thoát khỏi những ràng buộc của Thời Sở Yêu, lại không nghĩ tới Thời Sở Yêu đã giữ chặt từ trước căn bản không tha cho nàng.
"Cô biết tôi ở trước mặt Đào San Hô khen ngợi cô như thế nào sao?" Thời Sở Yêu mỉm cười, từ từ buông lỏng khuỷu tay đang ôm chặt chiếc eo nhỏ bé của Âm Mật Vi, "Âm tiểu thư tâm tư tinh tế, kinh nghiệm phong phú, đối với tình cảm lại có cách lý giải độc đáo, đặc biệt là..."
Thời Sở Yêu kề sát vào mặt Âm Mật Vi: "Đối với những vướng mắc giữa yêu hận của Nguyên Tuấn cùng Mỹ Miêu trong lúc đó càng hiểu biết tỉ mỉ, khiến người khác phải cảm động lây."
Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, khuôn mặt người phụ nữ này đang trong gang tấc, lời nói không ngoa không thực, lại từng chữ từng chữ làm cho nàng tiến cũng không được, lui cũng không xong.
"Cô không cần phải cảm thông quá sâu sắc đối với Nguyên Tuấn cùng Mỹ Miêu." Giọng nói Thời Sở Yêu vừa thấp lại nhỏ, "Chỉ cần làm theo trình tự của tôi là tốt rồi."
Thời Sở Yêu nói xong, chậm rãi tới gần Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi không biết trong lời nói của Thời Sở Yêu đến tột cùng có ma lực gì, ngay lúc Thời Sở Yêu nói "Đi theo tôi" xong thì Âm Mật Vi vốn có ý định bước giày cao gót đi thì cứ như vậy mà ngừng ngay tại chỗ, khẽ động cũng không có.
Lúc Âm Mật Vi rõ ràng nghe thấy được trên người Thời Sở Yêu có hương hoa Tulip, đi theo còn có môi Thời Sở Yêu.
Âm Mật Vi muốn chạy trốn, lại bị Thời Sở Yêu cường ngạnh mà ôm lấy eo nàng đem nàng kéo về hướng mình, cũng ngay tại lúc cơ thể nàng rơi vào ôm ấp của Thời Sở Yêu, thì môi của nàng cũng bị hương khí của Thời Sở Yêu vây lấy.
Lần này, Thời Sở Yêu dành cho nàng không phải là hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi lưu lại bên lỗ tai.
Thời Sở Yêu nhắm hai mắt lại, lau sạch sẽ bọt nước trên mặt, đứng dậy ở trước gương mặt lộ ra mỉm cười hoàn mỹ nhất, rồi lập tức ra cửa.
Thời Sở Yêu đi ra ngoài cửa, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc, đến gần mới phát hiện, quả nhiên là Thương Luật Viện, nàng dáng người thẳng tắp mà chỉnh tề mà thoả đáng giấu dưới lễ phục trắng đen vừa người, dáng vẻ vẫn là bộ dáng lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian.
"Cô sao lại ở chỗ này?" Thời Sở Yêu đưa tay sửa sang lại cái nơ trước ngực Thương Luật Viện, "Không phải ở trong quán bar làm thuê sao, thế nào lại đổi chỗ?"
"Cuối tuần trước khi đến quán bar đều sẽ đến đây kiêm chức làm nhân viên bày trí." Thương Luật Viện nhận ra là Thời Sở Yêu thì thoáng nở nụ cười một chút, "Vừa rồi thấy có người rất giống chị, không nghĩ tới lại thật sự là chị. Thời Sở Yêu, chị cũng sẽ khi dễ phụ nữ sao?"
Thời Sở Yêu bình tĩnh hỏi: "Em nhìn thấy gì?"
Thương Luật Viện hơi nghiên đầu hướng bên kia nói: "Vị tiểu thư kia sắc mặt nghiêm túc lại trắng bệch từ toilet đi ra đấy."
Thời Sở Yêu nhìn theo ánh mắt Thương Luật Viện, thấy Âm Mật Vi đã yên ổn ngồi trước mặt Đào San Hô, không biết lúc nào nàng đã sửa lại son môi rồi, vẫn là bộ dáng cao quý lại ưu nhã kia, trên mặt mỉm cười xinh đẹp hòa ái lại ôn nhu, môi cũng nhếch lên độ cong vừa vặn.
Vừa rồi ở bên trong xảy ra một chuyện linh tinh, dường như đã trở thành cảnh trong mơ rồi.
"Khuôn mặt nàng trắng hay không, thì có liên quan gì tới chị?" Thời Sở Yêu không để ý tới Thương Luật Viện, người phụ nữ Thi Mạn Nhu vừa ý, sao cũng bát quái như vậy?
Thương Luật Viện mỉm cười: "Nếu như vậy thì em an tâm rồi, miễn cho lại phát sinh chuyện bất trắc, em cũng không biết phải giúp ai."
Thời Sở Yêu khó hiểu: "Em muốn giúp cái gì?"
"Chị là chị em của Mạn Nhu, em không thể không quản, mà Âm Mật Vi bên kia ..." Thương Luật Viện giống như cố ý thừa nước đục thả câu.
"Âm Mật Vi như thế nào?" Thời Sở Yêu thật không ngờ Thương Luật Viện vậy mà lại biết Âm Mật Vi.
Thương Luật Viện bình tĩnh nói: "Nàng là hội trưởng trên danh nghĩa của hiệp hội Piano, mỗi tháng đều đến phòng hoà nhạc Mã Lợi Á đánh đàn miễn phí, không khéo, em là học trò trung thành của nàng."
"Tình cảm giữa thầy trò thật tốt." Thời Sở Yêu cười đến cứng ngắc, "Em đang ở trong trường học không phải có chương trình học Piano sao, thế nào còn muốn đi nghe khóa miễn phí."
Thương Luật Viện lắc đầu: "Ngoại trừ Âm Mật Vi, không có người có thể trôi chảy mà trọn vẹn diễn tấu tổ khúc thứ sáu Tchaikovsky như thế, nàng cự tuyệt lời mời của giáo sư học viện đến giảng dạy, chỉ ở phòng hoà nhạc Mã Lợi Á làm nghĩa vụ đánh đàn."
Dừng một chút, Thương Luật Viện lại tới gần Thời Sở Yêu nhỏ giọng nói: "Theo em được biết, chị đối với phụ nữ không có hứng thú..."
Thời Sở Yêu bất động thanh sắc mà nhấc giày cao gót dẫm lên mủi giày Thương Luật Viện: "Quản tốt chính mình là được rồi, Tiểu nha đầu."
Thời Sở Yêu nói xong liền trở lại chỗ ngồi, khí định thần nhàn mà ngồi xuống bên cạnh Đào San Hô, Đào San Hô nhìn nhìn Thời Sở Yêu, mỉm cười nói: "Cô trang điểm phai nhạt, bất quá vẫn rất thanh lệ."
"Đúng không?" Thời Sở Yêu vuốt ve gương mặt, cười rộ lên, lại nói với Âm Mật Vi ngồi ở đối diện, "Âm tiểu thư, là thế này phải không?"
Giọng điệu tự nhiên nhàn nhạt dường như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Âm Mật Vi nâng lên chung trà uống một ngụm, lộ ra mỉm cười lễ phép: "Vâng."
Thời Sở Yêu không có xem nhẹ lãnh đạm mà Âm Mật Vi tận lực che giấu trong ánh mắt, chỉ làm làm như không thấy, cười rộ lên nói với Đào San Hô: "Nói đến tiểu thuyết của cô, Âm tiểu thư có một chút tâm đắc đều muốn chia sẻ với cô."
Đào San Hô trên mặt lộ vẻ vui mừng, chuyển sang Âm Mật Vi: "Mời nói."
Âm Mật Vi đặt chén trà xuống, mỉm cười nói: "Nguyên Tuấn đối với Mỹ Miêu là có yêu, nhưng mà loại yêu này, đến cuối cùng là giới định đâu, đại khái là Đào tiểu thư muốn để cho độc giả có không gian suy nghĩ. Mỹ Miêu đối với Nguyên Tuấn gần như là phá huỷ tình yêu ban đầu, vừa không tiếp nhận, cũng không có phản kháng..."
Khi Âm Mật Vi nói xong, trong đầu đột nhiên xuất hiện Thời Sở Yêu, ở trong căn hộ của Thời Sở Yêu ngày đó, Thời Sở Yêu dùng phương thức khiến cho người ta cảm thấy thẹn để nàng thể hiểu rõ tình yêu của Nguyên Tuấn đối với Mỹ Miêu.
Thời Sở Yêu cắn ngón tay của nàng, đem nàng ấn lên cửa sổ, cho đến hôm nay Thời Sở Yêu đem nàng giam ở bên trong phòng, lại ôm chặt nàng cưỡng hôn, những thứ này, đều là nàng chưa từng trải qua.
Thời Sở Yêu tựa như một trận lốc xoáy nổi lên giữa đồng bằng, không lưu tình chút nào ở ở sâu trong nội tâm nàng tạo nên từng đạo khe rãnh, đối diện với mấy khe rãnh này, nàng lại chỉ có thể sử dụng mê hoặc cùng xấu hổ và thẹn thùng đi bổ sung.
Hết lần này tới lần khác cái tên đầu sỏ gây nên này, đang ngồi ở phía đối diện nàng, nâng má, trên mặt mang biểu tình tựa tiếu phi tiếu ở đằng kia bày ra vui sướng đến kinh người, vẫn ung dung mà chăm chú nghe nàng nói.
Không thể không nói, Thời Sở Yêu là xinh đẹp đến rung động lòng người a.
Ở trong nhà hàng, các tiểu thư ra vào, ngồi xuống vô số kể, mỗi người đều mang trang sức đắt đỏ, kiểu tóc phức tạp, trang điểm tinh xảo, chân thành vừa vặn, cho dù ở chỗ này lập tức bắt đầu lễ trao giải Oscar, các nàng cũng sẽ lập tức trở thành khách quý không thua kém chút nào.
Nhưng mà, Thời Sở Yêu chỉ chải kiểu tóc đơn giản, không uốn éo kiểu cách chút nào, lại giống như một viên bảo thạch sáng ngời, ở giữa mọi người chiếu sáng rạng rỡ.
Nàng mỉm cười càn rỡ giống như từng nốt nhạc có thể truyền đến chỗ sâu nhất nội tâm, ngươi có thể cũng không biết rõ nguyên nhân nàng làm càn, nhưng vẫn có thể ngừng chân vì âm nhạc mà cô ấy diễn tấu.
Giống như, ngươi rõ ràng gặp qua đủ loại thiên tiên hạ phàm, lại tự mình cho rằng vẻ đẹp của cô ấy, trên thế gian là hiếm có.
..................
Ta đã nói là Vi Vi đã say nắng Yêu Yêu ngay từ đầu rồi a, nên bị ăn đậu hủ cũng đâu có phản kháng đâu. Đây là hai bên tình nguyện nên hông được mắng Yêu Yêu nhà ta vô sỉ nữa!!!
Mọi người thật... thật là giỏi. Biết người ta sắp hôn luôn. *tung bông*