Chương 10: Cẩn thận tỉ mỉ lại càng mê người
Một bước ngắn.
Là muốn rút ngắn khoảng cách này, hay là duy trì khoảng cách này để không thay đổi?
Tóc Âm Mật Vi bị gió biển thổi lên có chút tán loạn, gương mặt được trang điểm tinh xảo bị nước dính vào trở nên mông lung mờ mịt, vẻ mặt Âm Mật Vi dưới hơi nước rét lạnh vẫn là lạnh lùng mà ngạo nghễ, hai chân trượt ở trên boong thuyền vẫn thon dài lại ưu nhã, nhưng mà tới gần chỗ bắp chân lại dính chút dấu vết nước biển đọng lại, mép váy của lễ phục xa hoa cũng bởi vì gió mà biển trở nên mất trật tự không chịu nổi.
Thời Sở Yêu bỗng nhiên dừng tay lại.
Âm Mật Vi giờ phút này giống như một công chúa gặp nạn, mặc dù chưa từng phát ra tín hiệu cầu cứu, nhưng cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy điềm đạm đáng yêu.
Ít nhất là Thời Sở Yêu cảm thấy đáng thương.
Thời Sở Yêu cắn răng, cô muốn đánh bại hoàn toàn chính là cao quý, ưu nhã, khí chất phi phàm của người phụ nữ tên Âm Mật Vi, mà không phải đợi Âm Mật Vi rơi vào khó khăn rồi làm thịt.
(muốn làm thit người ta rồi. Cái này là Thiên để nguyên văn của Tg nha! )
Nếu như nhân lúc Âm Mật Vi gặp khó khăn mà xuống tay với Âm Mật Vi, vậy quả thực chính là đang vũ nhục lực chiến đấu của cô rồi.
Thời Sở Yêu hít sâu một hơi, hướng Âm Mật Vi lễ phép vươn tay: "Mau đứng lên, sóng gió sẽ càng lúc càng lớn."
Không thể không nói, nếu Thời Sở Yêu thay đổi thành khuôn mặt ngọt ngào, đánh ra chiêu bài người tốt, thì cho dù là tộc trưởng của bộ tộc ăn thịt người ở Châu Phi cũng sẽ tiếp đãi cô một cách long trọng.
Huống chi là Âm Mật Vi, một nữ nhân trời sinh đã có khí chất hồn nhiên lại được giáo dục siêu phàm.
"Cảm ơn." Âm Mật Vi đón lấy tay Thời Sở Yêu, trên tay nàng vốn còn có nước, khi lòng bàn tay áp vào Thời Sở Yêu chỉ cảm thấy đặc biệt trắng mịn, Âm Mật Vi bất động thanh sắc, nàng nhìn thoáng qua vẻ mặt không quan tâm của Thời Sở Yêu, lại nghĩ đến bộ dáng khi Thời Sở Yêu hôn nàng.
Không, không phải hôn, mà là ăn.
Nghĩ đến đủ loại biểu hiện sau khi Thời Sở Yêu lên thuyền, Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy Thời Sở Yêu căn bản chính là loại phụ nữ không thể đụng vào, bề ngoài như gió xuân ấm áp, cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng lúc ngươi buông lỏng cảnh giác lại đột nhiên vươn ra vây cánh của ác ma, không lưu tình chút nào mà đem dương quang của ngươi hút sạch.
Thật sự là, đã nguy hiểm, lại đáng sợ.
Sau khi Âm Mật Vi nói cám ơn, thì không nói một lời nào nữa, cũng lễ phép đề nghị Thời Sở Yêu theo nàng trở về phòng nghỉ, hơi vuốt lại tóc, liền xoay người giẫm giày cao gót, vững vàng rời khỏi.
Âm Mật Vi lúc này, mới thật sự là Âm Mật Vi cao ngạo lại không thể chiến thắng.
Chính là như vậy mới có lạc thú a.
Thời Sở Yêu đối với bóng lưng Âm Mật Vi lộ ra ánh mắt tán dương, chỉ cảm thấy sống lưng Âm Mật Vi thẳng tắp là cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa không nghĩ tới chính là, eo Âm Mật Vi lại mềm mại như vậy, tinh tế như vậy, giống như dùng lực thêm một chút là cả người Âm Mật Vi sẽ bị bẻ gãy.
Hơn nữa, tới trình độ nào mới có thể làm thay đổi bộ dáng hờ hững của Âm Mật Vi đây, đổi thành vẻ mặt kinh hãi mà liên tục cầu xin tha thứ với cô đây?
Thời Sở Yêu càng không thể đợi được nữa.
Bởi vì gặp gió lớn, du thuyền ở trước nửa đêm liền quay về điểm xuất phát, 40′ sau đã từ mặt biển chạy nhanh trở lại bến cảng, lúc hạ thuyền Thời Sở Yêu cố ý đợi thêm một lát nữa, quả nhiên lúc du khách sắp đi hết, cô liền thấy Âm Mật Vi từ trên khoang thuyền đi xuống, nàng khoác thêm một kiện áo khoác, chỉ lộ ra bắp chân trắng nõn cùng mắt cá chân thon gầy trên giày cao gót, lúc Âm Mật Vi rời đi hơi cúi đầu, một tay nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo, một tay cầm túi xách, gió biển thổi vào làm tóc nàng có chút hỗn loạn, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng đưa tay sửa sang lại tóc mai xoã bên tai.
Thời Sở Yêu từ xa xa nhìn đến, lại cảm thấy Âm Mật Vi chẳng cần phải cẩn thận tỉ mỉ sẽ càng mê người.
Như Âm Mật Vi cao cao tại thượng như vậy, người phụ nữ xinh đẹp lại ưu nhã, nếu như bị kéo lên giường, sẽ là quang cảnh như thế nào?
Thời Sở Yêu rất ngạc nhiên sao mình lại có loại ý tưởng hạ lưu như vậy, thế nhưng mới chỉ tưởng tượng như vậy đã cảm thấy vô cùng hưng phấn, bên cạnh cô từng vây quanh vô số nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ ưu nhã cao quý, nhưng mà không có người nào như Âm Mật Vi có thể khiêu khích thần kinh của cô như thế.
Có lẽ là Âm Mật Vi đặc biệt hơn tất cả mọi người, có lẽ Âm Mật Vi chính là mỹ vị ngon miệng như vậy, chỉ là người khác còn chưa phát giác ra.
Khi Âm Mật Vi đi đến cầu thang thì xa xa đã có một chiếc xe đang chờ sẵn rồi.
Thời Sở Yêu kiễng chân nhìn một chút, cửa xe đột nhiên mở ra, đi xuống đón tiếp Âm Mật Vi cũng không phải lái xe thông thường, mà là Quý Nguyên Tu.
Quý Nguyên Tu săn sóc mà che cửa xe cho Âm Mật Vi, Âm Mật Vi liền ưu nhã nghiêng thân trượt vào chỗ ghế phụ.
"Này, sao cậu lại ở chỗ này?"
Thời Sở Yêu bị âm thanh từ phía sau truyền đến làm cho hoảng sợ, lúc kịp phản ứng mới phát hiện Thi Mạn Nhu từ trong xe ló đầu ra gọi cô.
"Vừa tham gia xong buổi đấu giá." Thời Sở Yêu thoải mái nói xong, thuận thế ngồi lên xe Thi Mạn Nhu, "Tiện đường đưa mình về nhà a."
Thi Mạn Nhu một bên khởi động, một bên trêu chọc nói: "Quý Nguyên Tu đối với cậu không tốt sao?"
"Không tệ a." Thời Sở Yêu đầu tựa ở trên chỗ ngồi, nhìn qua gió đêm quét qua lá đa ngoài cửa sổ, thành phố này tươi mát lại xinh đẹp, địa phương có không khí hoà cùng lá đa thì gần bờ biển tùy ý đều có thể thấy được.
"Vậy cậu chạy đến chỗ đấu giá này làm gì, đừng nói là cậu vô cùng yêu thích rượu." Thi Mạn Nhu tiếp tục nói, thuận tiện giải thích, "Đêm nay Viện Viện chịu trách nhiệm phục vụ rượu trong quán bar, nàng ở đó, nếu không phải nàng bận tối mày tối mặt, mình cũng muốn đi đến tham gia náo nhiệt, bằng không thì cảm giác một mình ở trông phòng thật không dễ chịu."
Thời Sở Yêu nở nụ cười một chút: "Các cậu cho dù là cùng một chỗ cũng không có viên phòng..."
Đang nói thì phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe. Thời Sở Yêu đang nghiêng đầu, chợt thấy đối với bóng người chỗ phó lái có chút quen thuộc.
"Có thể giúp mình đi theo chiếc xe kia không?" Thời Sở Yêu hỏi Thi Mạn Nhu, tuy là hỏi, nhưng giọng điệu là không cho phép từ chối.
Thi Mạn Nhu bất đắc dĩ nói: "Lại thế nào á..., mình đưa cậu về xong còn muốn đi đón Viện Viện đây..."
Thời Sở Yêu nhẹ nhàng cười cười: "Đừng như vậy thấy sắc lại quên bạn, giúp mình một lần a."
Thi Mạn Nhu đành phải giẫm chân ga, theo lời Thời Sở Yêu nói đuổi theo phía trước.
Không sai, phía trước đúng là xe của Quý Nguyên Tu lái tới đón Âm Mật Vi, Thời Sở Yêu bỗng nhiên thấy rất ngạc nhiên, Âm Mật Vi sẽ đem việc gặp gỡ đêm nay kể với Quý Nguyên Tu như thế nào đây?
Là chỉ nói đến xem rượu sâm banh yêu thích, hay vẫn sẽ nói cho chồng biết, mình bị một người phụ nữ ăn luôn son môi trên khóe miệng?
Thời Sở Yêu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Quý Nguyên Tu.
Lần thứ nhất sau khi được kết nối Quý Nguyên Tu quả nhiên dập máy, Thời Sở Yêu hơi dương lên khóe miệng, lại tiếp tục bấm lần thứ hai.
"Alo, xin chào." Giọng nói Quý Nguyên Tu khách sáo mà lạnh như băng, tựa như vô tình nhận được điện thoại từ người lạ gọi tới.
Thời Sở Yêu càng khẳng định Quý Nguyên Tu quả thực đi đón Âm Mật Vi, mà lúc này, Âm Mật Vi cũng đang ngồi bên cạnh Quý Nguyên Tu.
"Đang ở nơi nào a?" thanh âm Thời Sở Yêu vẫn như cũ dễ nghe động lòng người.
"Đang lái xe." Quý Nguyên Tu tận lực đè thấp thanh âm, lại bổ sung, "Vợ của tôi đang nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Thời Sở Yêu khẽ cười: "Không có việc gì, chỉ là muốn nghe giọng nói của anh một chút."
Quý Nguyên Tu ừ một tiếng.
Thời Sở Yêu có hơi thất vọng, vốn tưởng rằng có thể nghe được âm thanh của Âm Mật Vi, nhưng mà Âm Mật Vi một chút động tĩnh cũng không có, trong xe kia yên tĩnh đến như thế, Âm Mật Vi chẳng lẽ đối với việc đêm khuya Quý Nguyên Tu có điện thoại gọi đến mà một chút cũng không nghi ngờ sao?
Ít nhất cũng phải hỏi một câu, là ai gọi tới mới đúng chứ.
Chỉ dựa vào việc hoàn toàn không nghe được giọng nói của Âm Mật Vi vậy cuộc gọi này , căn bản là chuyện vô bổ.
Thời Sở Yêu một bên thúc giục Thi Mạn Nhu mau hơn một chút nữa, một bên tiếp tục cùng Quý Nguyên Tu ở trong điện thoại nói chuyện, cho đến khi đến đèn xanh đèn đỏ chỗ ngã tư phía trước, Thi Mạn Nhu rút cuộc cũng như Thời Sở Yêu mong muốn, ở sát bên cạnh xe Quý Nguyên Tu.
"Cậu muốn mình đuổi theo chính là cái này sao?" Thi Mạn Nhu khó hiểu, muốn hạ cửa sổ xe xuống để nhìn rõ ràng.
Thời Sở Yêu nhanh chóng đưa tay ngăn Thi Mạn Nhu lại, dùng ánh mắt ý bảo nàng không nên cử động.
Từ chỗ Thời Sở Yêu có thể rõ ràng mà nhìn thấy tình huống trong xe bên cạnh, Quý Nguyên Tu đang nhàn nhã tựa trên ghế ngồi, thoáng đưa tay nhìn thời gian. Người ở bên cạnh hắn đang nghiêng đầu, tựa hồ như đã ngủ, chính là Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu hơi nghiêng thân thể, rõ ràng hơn mà trông thấy gương mặt Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi đang yên tĩnh ngủ, đầu hơi lệch tựa trên ghế ngồi, trên người Quý Nguyên Tu đang mặc âu phục.
Quý Nguyên Tu xoay người nhìn qua, vuốt vuốt tóc Âm Mật Vi đang rơi tán xuống bên tai.
"Vậy không làm phiền anh nữa, ngày mai liên lạc sau." Thời Sở Yêu ngắn gọn chấm dứt cuộc gọi, treo máy. Quý Nguyên Tu tuyệt đối nghĩ không đến Thời Sở Yêu chỉ ở chỗ cách hắn không đến năm mét.
Quý Nguyên Tu nói gặp lại sau, lần nữa nhìn về phía đèn xanh đèn đỏ.
Thời Sở Yêu nhếch miệng, đột nhiên thấy giày cao gót đặt ở chỗ ngồi phía sau. Vậy nhất định là do Âm Mật Vi cởi ra rồi, vừa rồi liên tục trượt chân trên boong thuyền, cổ chân nhất định là rất đau.
"Vuốt tóc cái gì." Thời Sở Yêu ghé vào trên cửa sổ xe lẩm bẩm, "Nên bóp chân cho nàng mới đúng chứ."
Thi Mạn Nhu đẩy cánh tay Thời Sở Yêu: "Mình không nhìn lầm a, cậu vậy mà lại theo dõi Quý Nguyên Tu?"
Thời Sở Yêu lấy lại tinh thần, ngồi ngay ngắn lại, nhàn nhạt nói ra: "Mình mới không có theo dõi hắn, chỉ có điều muốn nhìn Âm Mật Vi một chút xem có khóc lóc kể lể với Quý Nguyên Tu hay không."
Nhưng mà Thời Sở Yêu lại cực kỳ rõ ràng, Âm Mật Vi làm sao sẽ khóc đây, coi như là tất cả mọi người nằm bò ra mà khóc, thì Âm Mật Vi cũng tuyệt đối sẽ là người đứng đấy cười.