Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng khi An Vĩ muốn nhúc nhích lại phát hiện hình như mình đang di chuyển, bên tai chỉ có vô hạn tiếng rít của gió cùng như là sóng biển.

Từng đợt càn quét qua màng nhĩ của cô.

Cô thậm chí là nghe được một chút tiếng cười âm trầm nữ hài, còn có tiếng hát du dương thiếu nữ, nhưng là cái tiếng ca này lại cho người ta một loại cảm giác bi thương. Từng tiếng khấp huyết, trừ cái đó ra, còn có một loại nhạc khí cô không biết gõ ra âm nhạc, phụ họa tiếng ca nữ nhân này.

Đột nhiên, những thanh âm rất quỷ dị này lập tức biến mất, bốn phía lâm vào hoàn toàn tĩnh mịch.

"Đến rồi". Một giọng nói nữ nhân thành lãnh lại trong treo vang lên. An Vĩ hai tay cầm chặt lấy áo bào trước ngực mình, chậm rãi mở mắt.

Đột nhiên nắp quan tài bị người lật ra, An Vĩ cũng bật người một cái liền phóng thẳng ra ngoài cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng chưa kịp nhìn mặt người kia thì Cô đã bị cảnh sắc chung quanh làm tôi sợ ngây người, cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn từng màn trước mắt.

"Trời ạ." An Vĩ lẩm bẩm nói.

Cung điện hùng vĩ đứng sừng sững ở bên cạnh, mỗi cái đình viện đều có tường vây cách, tòa nhà không biết là dùng cái gì tạo dựng lên, toàn thân đen nhánh, ngay cả trong phòng đều điểm ánh lửa màu nâu xanh lờ mờ.

Cấu trúc và phong cách của ngôi nhà không giống như phong cách đơn giản của thời kỳ cổ đại, mà là một chút phong cách Tây Dương.

Không khỏi để cho ta nhớ tới một chút kiến trúc cung điện Châu Âu thời Trung cổ, mặc dù không phải giống nhau như đúc, nhưng đều có những điểm kì lạ tương đồng.

Trong đình viện mới trồng một chút màu trắng hoa, những hoa này nhìn gần chính là từng đoá từng đoá hoa dại cực kì phổ thông, nhưng là một khi nhìn từ xa, liên miên hoa trắng tựa như từng mảnh từng mảnh xương trắng um tùm.

Có chút giống cánh tay của người, có chút thì là giống người đùi, thậm chí từ một ít góc độ, An Vĩ có thể nhìn thấy mấy loại khô lâu đổ vào phiến màu đen trong đất bùn.

Màu đen cây cối cao lớn, không có một chiếc lá ở phía trên, cây đen nhánh nhánh tựa như bàn tay vu nữ, khô cạn lại vặn vẹo.

Ngẫu nhiên có hai con chim lớn màu đen với hốc mắt bốc lên ánh đỏ, đứng ở trên nhánh cây, miệng chim bén nhọn giống như là có thể chọc thủng tấm thép, miệng mở ra với hàm răng sắc nhọn.

Bọn chúng ngoẹo đầu nhìn chằm chằm vào An Vĩ, cũng không có cái hành động gì.

Thỉnh thoảng có gã sai vặt dẫn theo đèn lồng lục sắc từ trong hành lang đi qua, bọn hắn mặc áo vải màu xanh, trên đầu mang theo một đỉnh mũ, con mắt bị một đầu vải bịt kín.

So với người bình thường thì muốn thấp hơn một cái đầu, cong lưng, miệng thảo luận bằng quỷ ngữ. Trong đó hai cái đầu đem tụ cùng một chỗ, không biết thương lượng thứ gì.

Đột nhiên, bọn hắn quay đầu, nhìn về phía chúng tôi bên này.

Dát -- Đại nhân!

Bọn hắn tựa như là con thỏ thấy được lão hổ, dọa đến sợ hãi rụt rè, tay dẫn theo đèn lồng run giống cái sàng.

Lúc này An Vĩ mới nhìn người bên cạnh mình, một cái nhìn liền làm cô ngây người, người kia thấy ánh mắt của An Vĩ nhìn mình chỉ mỉm cười một cái cũng không nhìn bọn kia một chút, nắm tay cô trực tiếp hướng phía phòng ngủ chính đi đến.

Cô lại một vòng, âm phủ không hổ là chỗ ở chuyên môn cho quỷ, khắp nơi đều là âm trầm.

Thời điểm người ấy đưa cô đi vào tẩm cung, An Vĩ bị căn phòng trước mặt làm cho kinh ngạc.

Rõ ràng kiến trúc trước mắt cùng các ngôi nhà khác trong âm phủ, đều là dùng vật liệu kiến tạo màu đen không biết tên, nhưng trước mắt cái này, thật khiến cô cảm thấy chấn động không gì sánh nổi!

Công trình kiến trúc khoảng chừng ba tầng lầu hùng vĩ cao lớn, trong sân viện trồng đầy Bỉ Ngạn Hoa, chỉ lưu lại từng lôi đi thanh mãnh cho người đi bộ. Không nói tẩm cung vàng son lộng lẫy đến cỡ nào, nhưng từ kiến trúc to lớn thật là không thua gì cố cung đế đô.

Muốn cô nói, thậm chí so bên trong phim truyền hình những cái hoàng cung kia càng thêm xa hoa.

Chỉ là trước toà nhà này, cô liền có thể cảm nhận được một loại áp lực rất mạnh.

Một loại chỉ có sức mạnh hắc ám mới có thể có, nó vô hình vô sắc, lại có thể cho trong lòng của cô mang đến ảnh hưởng không nhỏ.

Xuyên thấu qua nóc nhà tẩm cung, cô còn có thể nhìn thấy hai cái tháp lâu cao cao đứng sừng sững ở kia, bên trên đỉnh nhọn, nhìn chằm chằm khỏa cầu màu đen. Thỉnh thoảng có từng sợi hắc khí từ bên trong hình cầu xoay tròn mà ra, phiêu tán trong không trung.

Một vài con chim lớn màu đen bay lượn và la hét, âm thanh khàn khàn và thô ráp, và chúng đặc biệt khó nghe.

Dát -- Dát --

An Vĩ bị những tiếng chim kêu này huyên náo nổi da gà từng trận.

Người kia nắm tay An Vĩ kéo đi vào, trước kia có thật sự muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhìn thấy trước mắt những cảnh sắc này trước đây chưa từng gặp qua, mỏi mệt dần dần quên đi.

Cô thậm chí có thể cảm giác được, một tia ấm áp chảy vào chỗ bụng của cô, ấm áp ấm áp.

Tại cửa tẩm cung, tuyển xuống tới mấy tầng màn tơ màu đen, gió không biết từ chỗ nào thổi đến, đem những màn tơ thật dài này thổi bay múa đến bốn phía, trong đó có mấy mành còn cọ cọ vào cánh tay của An Vĩ, nhẹ ngứa.

Trong chính điện chỉ có chỗ ngồi mười phần đơn giản, cũng giống như phòng khách tại Triệu gia cô thấy bố trí không sai khác lắm, khác biệt duy nhất, chính là phòng khách lớn nhỏ cùng trình độ xa hoa.

Người kia rất thành thạo đi đến bên trong phòng, trong đó còn trải qua một cái rèm châu rủ xuống hình vòm cửa nhỏ.

Lọt vào trong tầm mắt liền thấy một trương giường rộng, màu tím đen ga giường tại màu nâu xanh ánh nến, tản mát ra một loại nhan sắc quỷ dị.

Người kia gặp dáng vẻ sững sờ của cô, buồn cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ, hỏi: "Vĩ nhi, sợ hãi sao"?

An Vĩ lấy lại tinh thần, nghe được lời nàng hỏi, còn có ánh mắt ranh mãnh của nàng, cô nhanh chóng lấy lại sự lạnh nhạt ngày thường, hướng mặt về phía nàng sẵng giọng: "Chị...là Diêm Quân?"!

Tiếng cười khẽ êm tai từ bên tai của cô truyền đến, không có câu trả lời, nàng chậm rãi đi đến bên giường, đem An Vĩ đặt ở nệm mềm mại, thay cô đắp kín mền.

"Phải...chị sẽ giải thích với em sau, được rồi. Đến nhà, Vĩ nhi, em trước tiên ngủ đi, chị đi xử lý một ít chuyện,."

Cô nghe xong, nàng lại muốn đi bận bịu công việc, không biết sao, tay chưa kịp nghe đầu óc sai khiến đã làm ra hành động.

Cô kéo lại áo bào rộng của nàng, mí mắt rủ xuống, không được tự nhiên cúi đầu xuống, miệng bên trong lầm bầm một câu, thanh âm nhẹ giống muỗi kêu, cô cũng hoài nghi mình có thể hay không nghe rõ câu nói này.

"Đừng đi......"

Nàng thân thể trì trệ, về sau nàng xoay người lại, cô nghĩ nàng nghe thấy những gì cô nói, và nàng chọn ở lại. Trái tim cô tràn ngập niềm vui, và cô không có thời gian để thể hiện điều đó trên khuôn mặt, ai ngờ nàng nhanh chóng xoay người, đem mặt hướng về phía cô, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Vĩ nhi, em vừa mới nói cái gì"?

Con mắt của An Vĩ lập tức trừng lớn! Nàng không nghe thấy lời của tôi mới nói vừa rồi?

Thật coi tôi là đồ ngốc sao? Làm sao có thể? Lấy năng lực Mẫu Đơn, thính lực đó mà không nghe được hay sao?

Cô hoài nghi nhìn xem Mẫu Đơn, ngay lúc thất thần, nghĩ thầm Mẫu Đơn là thật không có nghe được hay là đang giả ngu, đúng lúc này, Mẫu Đơn vốn là cách An Vĩ rất gần mặt bỗng nhiên đè ép xuống.

"Tốt......"

Hai con mắt cô mở to như cái chuông đồng lớn, trên môi lạnh buốt xúc cảm khiến cho thân thể cô run lên bần bật.

Mẫu Đơn trong mắt lóe lên mỉm cười, một cái tay giữ lại sau gáy của cô, môi lưỡi hung hăng chế trụ, bá đạo ướt át trong nháy mắt xông vào trong miệng An Vĩ, không ngừng mà mời cô cùng nàng múa.

An Vĩ cảm giác mặt mình rất bỏng, rất đỏ, không biết là bởi vì ấm ức nghẹn, còn là bởi vì nguyên nhân thẹn thùng, kỹ thuật hôn của nàng tốt tới mức, mỗi một lần đều đem thân thể đầu óc cô làm cho choáng váng.

Cô rất muốn đem đầu rút lui về sau, ai ngờ nàng chế trụ tay sau ót cô mười phần dùng sức, làm cô một tơ một hào đều không thể động đậy.

Rốt cục, Mẫu Đơn mở ra hai mắt mê người, buông cô ra.

Khi nàng rời đi miệng của cô, cô thấy rõ một đầu tơ bạc từ ở giữa đôi môi chúng tôi kéo dài, cuối cùng đứt gãy.

Một màn này quả nhiên sâu hơn dục vọng trong mắt Mẫu Đơn, nhưng nàng rất nhanh ép xuống, lại tại trên trán của cô ấn xuống một cái hôn, ngữ khí vui vẻ nói: "Vĩ nhi đây là không thể rời ta đi nữa nha".

Bàn tay của nàng ôn nhu vuốt ve gương mặt của cô, sau đó cười đứng dậy, hướng một tủ sách phía phòng ngủ cách đó không xa đi đến, môi mỏng hơi câu, ngôn ngữ mang cười: "Ta cũng không có nói muốn đi, mà nói đi xử lý sự tình".

Cô cảm giác đầu óc của mình trống rỗng, nửa ngày mới phản ứng được tất cả tình trạng phát sinh vừa rồi, cô xấu hổ hận không thể vùi đầu vào trong đất!

Cô lập tức nhấc chăn mền lên, chui vào, đem mình từ đầu tới đuôi bao khỏa chặt chẽ như một con đà điểu!

Gương mặt còn đang không ngừng nóng lên.

Tên sắc quỷ! Hiện tại bắt đầu bắt tôi làm trò cười! Rõ ràng nghe được, còn nói không có, có chủ tâm muốn nhìn tôi bị trò mèo!

Trong lòng cô hờn dỗi, nhưng lại không biết cỗ khí này là từ đâu đến, liền nghe được một trận tiếng cười khẽ cách lớp chăn mền truyền vào.

"Phu quân ngoan, nhanh nghỉ ngơi đi, thiếp ở cùng nàng, sẽ không đi."

Nói xong lại là một tiếng tiếng cười êm tai, cô đỏ lên mặt, từ giường Nhảy dựng lên, thẹn quá thành giận kêu lên:"Nàng còn cười!"

Cô thở phì phò chui trở về chăn mền, có chủ tâm quay lưng lại, không muốn nhìn nàng, nhắm mắt lại.

Âm phủ nhiệt độ không khí ấm áp lạ thường, không lạnh cũng không nóng, chăn mền rất mỏng, thoạt nhìn như là làm từ dùng tơ lụa, thế nhưng lại không giống.

An Vĩ nhắm mắt lại, đã cảm thấy mình giống như là ngâm mình trong một mảnh nước biển ấm áp, chung quanh thân thể bị nước biển ôn nhu bình tĩnh vây quanh, cô ở phía trên theo sóng chập trùng, hài lòng thoải mái dễ chịu.

Chỉ chốc lát, cô liền cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh liền không có ý thức.

Lần nữa tỉnh dậy là bị đói cho tỉnh, cái bụng nhỏ của An Vĩ ọt ọt kêu không ngừng, đột nhiên cô cảm nhận được một tầm mắt dán lại đây không cần nhìn cũng biết, chủ nhân của đôi mắt đó là ai.

"Đói bụng rồi sao? Được rồi dậy đi ta đưa nàng đi ăn đồ ngon", Mẫu Đơn bước tới giường đưa tay kéo An Vĩ dậy, còn chưa kịp để An Vĩ kịp nói gì đã thấy một trận trời long đất lở, nhìn lại lần nữa cả hai đã lên đến nóc cung điện.

"Nàng thấy thế nào? Đẹp không?", Mẫu Đơn đưa mắt nhìn xa xa, An Vĩ thấy vậy cũng như theo, chỉ thấy lúc trước còn là ám ám trầm trầm một mảnh hiện giờ lại sáng sủa hơn rất nhiều, chẳng vì điều gì khác, xung quanh treo rất nhiều lồng đèn màu đỏ cùng chữ hỷ màu đỏ, không những thế loáng thoáng còn thấy người ngựa ra vào rất nhiều.

An Vĩ ngạc nhiên định quay lại hỏi Mẫu Đơn thì phát hiện đồ nàng ấy mặc không giống lúc nãy, An Vĩ tròn mắt một lúc mới biết được đây là y phục của tân nương thời cổ đại, trên đầu nàng đội mảo phượng chỉ thiếu khăn voan đội đầu mà thôi.

An Vĩ cũng nhìn lại mình một chút, trên người bộ lễ phục tân lang làm âm hôn đã được cởi ra, thay vào đó là một bộ hỷ phục tân lang đỏ chót, phía hai bên tay áo và ngực áo được thiêu hoa bỉ ngạn bằng chỉ vàng vô cùng đẹp mắt.

"Chuyện này?..."An Vĩ nghi hoặc nhìn Mẫu Đơn.

"Hôm nay không phải ngày đại hôn của chúng ta sao? Nàng quên rồi à?", Mẫu Đơn phụng phịu ôm lấy tay An Vĩ dựa vào vai cô, im lặng một lát nàng lại nói,"Đẹp không? Ta... trước giờ ta chưa thành thân cho nên những thứ này điều do Hắc, Bạch vô thường tự ý làm, họ nói nhân gian thành thân điều như thế cho nên ta...

"Mẫu Đơn! Em hiểu rồi, đừng nói nữa, nhưng.... nhưng cha mẹ em trên đó thì phải làm sao đây",An Vĩ rối rắm nhất vẫn là chuyện này.

"Em sẽ được trở về trên đó mà, nhưng thời gian sẽ hơi lâu một chút thôi.

"Hơi lâu là bao lâu?

"300 năm.

"Cái gì? 300 năm? Vậy thì em còn trở lại làm gì nữa chứ!"Nghe xong con số An Vĩ muốn nổ đom đóm mắt, đùa gì chứ 300 mới trở lại được vậy thì cô ở đây tốt hơn.

"Không phải như em nghĩ đâu, tuy nói "Dương gian Âm phủ đồng nhất lý" nhưng mà không phải vậy đâu, nói 300 thật sự rất dài nhưng ở dương gian chỉ có 3 năm thôi.

"Phù... vậy thì tốt rồi",An Vĩ thở phào một cái nhẹ nhõm, chỉ cần 3 năm thôi cô có thể lại báo hiếu cho cha mẹ kiếp này rồi.

Ọt ọt... cái bụng của An Vĩ quả thật không biết thời biết thế, đang cảnh đẹp ý vui nó lại kêu vang làm mất nhã hứng.

An Vĩ che bụng lại cười gượng mặt tiếng, Mẫu Đơn mỉm cười nhìn An Vĩ sau đó phất tay cả hai lại di chuyển đến một căn phòng, bên trong căn phòng có để sẵn một bàn thức ăn, món ăn quả thật rất phong phú, vừa thấy An Vĩ không cần nhiều lời vùi đầu ăn lắp bụng.

"Vương, đã đến giờ rồi ạ tất cả khách quan điều đã đến đầy đủ, người và Vương hậu cũng nên xuất hiện rồi ạ", Ngoài cửa một giọng nói nữ nhân vang lên, giọng nói đột ngột vang lên không đáng sợ, nhưng cái dáng sợ là hai chữ vương hậu kia kìa.

"Vương hậu?",An Vĩ nghi hoặc nhìn Mẫu Đơn.

"Phải nga", Ánh mắt Mẫu Đơn lóe lên tia sáng nhìn An Vĩ.

"Nếu là vương hậu vì sao em lại mặc đồ Tân lang chứ?",An Vĩ khó hiểu cực kỳ nha, não cô hơi bị văn vẹo rồi.

"Hả... như thế này đi chị nói thế này để em dễ hiểu hơn, bởi vì chị là Diêm Quân cho nên khi em lấy chị đương nhiên là Vương hậu, nhưng trên thực tế em lại là chồng chị, Vương hậu là vị trí dành cho em ở đây nhưng em là chồng chị, hiểu không?", Mẫu Đơn chớp chớp mắt hỏi lại An Vĩ.

"Hiểu",An Vĩ cũng chớp a chớp trả lời trở về.

"Được, đã hiểu vậy đi thôi", Mẫu Đơn nắm tay An Vĩ, lại một cái vung tay cả hai đã đến trước sảnh yến hội.

Chỉ nghe có người hô"Vương, Vương hậu tới", Mẫu Đơn nắm tay An Vĩ đi vào, lúc đầu cô nghĩ có khi nào trong yến tiệc toàn âm hồn quỷ quái hay không, nhưng sự thật chứng minh rằng không như cô nghĩ, mà ngoài dự liệu của cô chính là họ còn rất đẹp, diễn viên điện ảnh, cô sĩ người mẫu ảnh, kẻ cả người được mệnh danh đẹp nhất màn ảnh cô cũng thấy nhiều rồi nhưng khi đem so với những người ở đây, họ chỉ đẹp được một nửa.

An Vĩ với cái đầu loạn thất bát tao và khuôn mặt ngờ nghệch bị Mẫu Đơn kéo đi gặp hết tất cả khách nhân, uống rượu uống rượu, chào hỏi chào hỏi, sao đó là trở về tân phòng.

"Nghĩ gì mà luôn thất thần vậy?", Mẫu Đơn nhẹ nhéo lên mu bàn tay An Vĩ kéo lại sự chú ý của cô.

"Không có gì! Chỉ đang nghĩ suy nghĩ của ta và cảnh trước mắt không giống nhau mà thôi",An Vĩ mỉm cười ôm lấy Mẫu Đơn từ phía sau gát cầm lên vai nàng, kề mũi ngửi một hơi thật sâu mùi hương lạnh lạnh từ người nàng ấy.

"Hửm... vậy sao? Thật ra họ cũng không phải là quỷ, họ điều là những vị tướng quân phía dưới, có thần hoàng, có thổ địa, cùng những âm sai, bọn họ điều là tiên, không phải quỷ cho nên sẽ không có bộ dạng đáng sợ đó", Mẫu Đơn mỉm cười giải thích cho An Vĩ hiểu.

"Vậy chị là gì, là quỷ, là tiên hay là thần",An Vĩ triêu ghẹo hỏi.

"Ta? Ta là thần tiên, thần không phải thần tiên không phải tiên, hai bên bờ Thái Cực ta lại nằm ở giữa.

An Vĩ ngạc nhiên chớp chớp mắt sau đó cười hỏi tiếp"Mẫu Đơn, Tiền thân của chị là gì vậy?

"Sau này đừng gọi ta là mẫu đơn, ta có tên, ta tên là Diêm Cơ, còn tiền thân của ta...",Diêm cơ quay người lại nhìn thẳng vào mắt An Vĩ rồi nói",Tiền thân của ta là Hoả phượng hoàng.

"Hoả phượng? Vậy chẳng lẽ chị là.... là con gái của Ngọc Hoàng đại đế",An Vĩ trợn to mắt không thể tin mà nhìn Diêm Cơ.

"Ha ha ha... ngốc quá đâu phải là phượng hoàng liền là con gái Ngọc Đế", Nói đến đây đột nhiên nụ cười của nàng hơi biến sắc nhưng rất nhanh lại một lần nữa cười tươi trở lại.

Sự biến đổi này làm sao qua được mắt An Vĩ, mắt cô trầm xuống hỏi Diêm Cơ", Nếu đã như thế tu luyện khó khăn lắm nhỉ, chị có thể kể một chút cho em nghe không?.

Nàng đờ ra một chút, sau đó ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

" Trước kia chị cũng là người, được sinh ra trong một gia đình khá giả, là một tiểu thư khuê các đúng nghĩa, nhưng chị lại phát hiện một bí mật động trời về bản thân mình, chị yêu thích nữ nhân, đối với thời xa xưa sự yêu thương dị thường đó họ luôn cho là yêu ma quỷ quái. Bỗng một đêm bình thường như bao đêm, căn phòng của chị chợt bốc cháy, mọi lối ra đều bị khóa chặt lại. Không ai cứu chị cả! Cũng không ai nghe thấy chị kêu cả. Vì hôm ấy chị không thể mở mắt ra được, chỉ có thể nằm trên giường chờ đợi mà thôi!"

"Chị...", Cô thở dài muốn nói lại thôi, sau đó lại im lặng nghe nàng nói tiếp


Chợt nàng nói tiếp:"Lúc ấy có lão bà bà...đã vào cứu ta, bà ấy nói nếu muốn bà ấy cứu thì phải nghe lời bà ấy. Chờ đợi một người hữu duyên đến tìm chị. Lúc ấy thân xác chị đã cháy hết một nửa, thành một khúc củi khô rồi. Bà ấy nói hãy đợi một thời gian, sẽ trả xác về cho chị, nhưng mà phải xem bà ấy có còn sống đến lúc đó không. Chị đã chờ trong cái hũ đó đúng 500 năm, không thấy ánh sáng Mặt Trời, không nghe tiếng người, không được sưởi ấm. Lạnh lẽo cô đơn, chị sợ sau này chị sẽ quên đi tiếng người, nên ngày nào cũng hát một bài, hát đến hát lui, rồi tự nói chuyện một mình "


Nó nói xong thì chợt một giọt nước rơi xuống đầu nàng, nàng chợt nói:

"Mưa rồi, thôi không nói nữa, em ngồi gần vào đi, kẻo ướt", Nàng nói như đúng rồi, lại quên mất mình đang đứng trong nhà

Nàng ngẩn mặt lên, chợt thở dài."Thật là...cứ tưởng là mưa! Em khóc à?"


Nàng nói xong thì chợt thở dài, cô áp hai bàn tay ôm chặt lấy người nàng, nói:"Hiện tại chị đã có em đây. Sau này chị sẽ không phải nói chuyện một mình nữa! Nhất định em sẽ mang đến hạnh phúc cho chị"


Nàng im lặng một hồi, chợt gật nhẹ đầu. Nói", Chị nói chưa hết mà.

An Vĩ nhìn nàng chợt vòng tay ôm chặt hơn gật đầu ý bảo nàng nói tiếp.

Nàng nhìn An Vĩ cười sau đó tiếp tục kể",Sau đó quả thật có người hữu duyên đã thả chị ra ngoài, chị đúng lúc thoát ra ngoài thời điểm tam giới đang loạn cào cào, cơ duyên xảo hợp thế nào linh hồn của chị lại bị hút vào thân thể của một con Hoả phượng, sao đó chị quyết tâm tu hành, sau khi tự hành thành quả chị đến thiên giới chịu lôi kiếp và được xếp vào hàng tiên bang, đúng lúc ấy tam giới phân tranh vừa ổn định lại, Diêm Quân tiền nhiệm vì cấu kết với ma tộc đã bị thanh lý, cho nên chị mới có thể nhân cơ hội bắt lấy nó, chị nhận chức nhiệm Diêm Quân thấm thoáng đã hơn 1000 năm rồi.

Tiếng nói của Diêm Cơ im đi thì không gian cũng im lặng đi, chỉ có hai người lặng lẽ ôm nhau, không nói với nhau lời nào nhưng hai con tim lại đang đập cùng nhịp đập.

"Cho em cái này", Tiếng nói của Diêm Cơ phá tan không gian yên tĩnh, theo tiếng nói là một luồng ánh sáng từ trong tay Diêm Cơ bay ra, một viên ngọc lung linh phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, bên trong đó cô còn thấy rõ đường như có cái gì đó đang chuyển động, An kề mặt sát nhìn thì phát hiện đó là một con Thanh Long, và con thanh long kia cũng đưa đôi mắt rồng nhìn cô, đột nhiên từ trong viên ngọt phát ra một tiếng rồng ngâm chắn đến đau tai thì viên ngọc cũng bay thẳng vào người An Vĩ rồi từ từ hoà tan đi.

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì toàn cơ bắp bắt đầu căng chặt, từng cơn đau như xé rách thân thể đánh úp tới, từ người An Vĩ xuất ra một con Thanh Long lượn lờ, nó hưng phấn thét gào đầy vui sướng, cùng lúc An Vĩ hét thảm một tiếng liền ngất đi.

Diêm Cơ nhanh tay đỡ lấy An Vĩ sau đó đưa cô đến giường đắp chăn liền ngồi nơi đó canh chừng.

Không biết lại qua bao lâu An Vĩ lần nữa tỉnh lại, cô ngồi bật dậy hoạt động gân cốt phát hiện không đau không nhức, không những thế toàn bộ cơ thể còn tràn trề năng lượng, đúng lúc phía sau cô két một tiếng có tiếng cửa mở theo sau là hình ảnh một cô gái.

Người đó là Diêm Cơ, đường như nàng vừa tắm xong vì tóc còn ướt, và đặc biệt nàng chỉ mặc một bộ sa y mỏng ta lộ rõ từng tấc da tấc thịt trắng nõn đẹp không tỳ vết, điểm chết người hơn bên trong chỉ có một chiếc yếm và tiết khố, bộ sa y thấy rõ tất cả hết bên trong, An Vĩ nuốt nước miếng một cái ực.

Diêm Cơ nghe tiếng ngẫn đầu lên nhìn, thấy An Vĩ đã tỉnh vội chạy tới kiểm tra, chỉ là vừa chạy tới chưa kịp kiểm tra đã bị ai đó trảo một trảo lên trên giường rồi.

Nhân lúc Diêm Cơ ngẫn ra An Vĩ gấp gáp hôn lấy môi nàng" Cơ... em muốn chị",An Vĩ rời đôi môi ấy nói vài lời rồi tiếp tục làm tiếp công việc của mình.

Cô đặt Diêm Cơ nằm dưới rồi từ từ cởi bỏ chiếc sa y mỏng tang của nàng, bên trên của Diêm Cơ chỉ còn lại cái yếm mỏng che đi phần nhô lên mềm mại kia

An Vĩ lại tìm đến đôi môi kia mà hôn, vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi người kia, việc đó làm cho dục vọng trong người cả hai càng ngày càng lớn. Hai tay An Vĩ vuốt ve vùng eo người bên dưới rồi từ từ đưa lên cởi nút dây yếm, ném chiếc yếm trắng kia xuống giường.

Lúc này An Vĩ được một màn bỏng mắt, hai ngọn núi của Diêm Cơ trắng nõn nà và căng tròn. An Vĩ nuốt nước miếng rồi nhìn Diêm Cơ thấy nàng xấu hổ quay đi không dám nhìn thì buồn cười. An Vĩ áp tay lên má rồi hôn lấy Diêm Cơ từ môi rồi xuống cổ, nhưng điều quan trọng nhất là hai tay An Vĩ không chịu để yên, đưa tay xoa nắm hay quả đồi mềm mại kia.

"...Ưm..." Diêm Cơ được một trận kích thích liền không chịu được kêu lên vài tiếng, nó càng khiến dục vọng trong người An Vĩ lớn hơn.

Rời đi chiếc cổ trắng mịn An Vĩ liền di chuyển xuống phần ngực, cô hôn lên xương quai xanh quyến rũ của nàng sau đó nhìn Diêm Cơ rồi ngậm lấy viên ngọc trên đỉnh núi kia.

"..Aa..", Dục vọng trong người Diêm Cơ càng ngày càng lớn, nàng ôm lấy An Vĩ cả người run rẩy mà cảm nhận .

Cả người Diêm Cơ nóng bỏng, An Vĩ một bên ngậm lấy viên ngọc kia một bên tay xoa nắn trêu đùa ngọn đồi còn lại. Cơ thể rạo rực, đầu óc trống rỗng Diêm Cơ ngoài việc hưởng thụ ra thì chẳng còn nghĩ đến thứ gì nữa.

An Vĩ liếm mút xong liền mân mê xuống bên dưới, miệng hôn lên từng tấc da thịt trấn nõn nà của Diêm Cơ. Lướt qua chiếc bụng mịn màng, An Vĩ từ từ cởi nốt phần bên dưới của Diêm Cơ ra, cô cúi xuống điểm lên cơ thể Diêm Cơ hàng ngàn nụ hôn.

Đẩy nhẹ hai chân Diêm Cơ ra, An Vĩ nhìn xuống nơi tư mật xinh đẹp của Diêm Cơ, trong lòng An Vĩ tưởng như có tia điện chạy qua khiến cô run lên một nhịp sau đó hướng Diêm Cơ nhìn.

Diêm Cơ ngượng đỏ mặt quay sang hướng khác không nhìn An Vĩ, An Vĩ mỉm cười liền vui đầu vào công việc.

Cô gấp gáp muốn nếm thử mùi vị của đoá hoa này lần nữa, cô vùi đầu vào giữa hai chân hàng, hai cánh môi ngậm lấy hạt đậu đỏ ngậm vào rồi lại nhả ra, sau đó đưa đầu lưỡi chạm vào nó, thân thể Diêm Cơ run lên một cái phía dưới khe một dòng nước chảy ra.

An Vĩ không đùa giỡn nữa, đưa lưỡi thăm dò vào trong khe huyệt động, bên trong không lạnh như cô nghĩ, nó ấm ấm lạnh thêm chút lạnh lạnh, càng thâm dò lại càng thích.

"Vĩ nhi... sâu quá...trướng quá chị sắp không được rồi....á....a....a", Một dòng nước lạnh lạnh từ trong phun trào ra, An Vĩ vội rút đầu lưỡi ra dòng nước liền phun thẳng xuống niệm, Diêm Cơ sau khi lên đỉnh liền nằm xụi lơ.

An Vĩ đứng lên cởi đồ mình ra, cởi tất cả không chừa lại cái gì cả, lần nữa áp đến, hai ngón tay nhanh chóng chui vào, đường vào chặt hẹp hai ngón tay vào quả thật rất gian nan, An Vĩ đành để yên một chút đợi đến lúc mật dịch lại tràn ra hai ngón tay liền di chuyển.

"A...ân...a...Vĩ Nhi chậm thôi, không được sâu quá rồi....Vĩ...nhi", Mặc kệ lời nói Của nàng, hai ngón tay của An Vĩ vẫn ra vào theo nhịp, tiếng chộp chẹp do ngón tay va đập vào hoa nguyệt vô cùng ướt át, tiếng rên rỉ kèm tiếng thở dốc khiến khung cảnh càng thêm dâm mĩ.

"Á....."Diêm Cơ một lần nữa hét thảm lần nữa cao trào, nàng quả thật không còn một chút sức lực nào rồi.

Nhìn thấy Diêm Cơ nằm xụi lơ An Vĩ thương vô cùng, nhưng cô còn chưa được giải tỏa cho nên ngọn lửa chưa được đập tắt đâu.

Lần nữa tách ra hai chân Diêm Cơ, mặc kệ nàng cầu xin cô áp hoa huyệt đã ướt không còn hình tượng của mình vào hoa huyệt nàng ấy cọ sát.

Lần nữa vang lên tiếng chộp chẹp do An Vĩ thúc đẩy hai hoa huyệt vào nhau, tiếng rên rỉ của Diêm cơ hòa cùng với không khí âm u của địa phủ tạo thành một loại mỹ cảnh kỳ lạ.

"À....à....à", Hai tiếng rống trầm thấp vang lên, An Vĩ cùng Diêm Cơ điều đạt cao trào, An Vĩ buông xuống ôm lấy Diêm Cơ vùi đầu đi ngủ.

Ở Diêm cung một mảnh ấm áp thì phía trên dương gian lại một mảnh gà bay chó sủa, nhưng đó là của chap sau.😁😁😁😁

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play