Câu nói này như tiếng sét ngang tai, khiến tôi mất tập trung!

Cái gì mà "Tôi là truyền nhân của Lê gia"?

Còn điều gì sốc hơn khi nghe câu này?!

Dương Ý không phải là mang họ Dương sao? Tại sao lại là hậu duệ của Lê gia? Anh ta thấy họ của mình không hay hay sao? Trò đùa này không dễ chịu một chút nào

Tôi cười và có chút không thể tin được, bèn hỏi:

"Đừng mang thứ đó ra làm trò đùa, anh không thể mang họ Lê trong khi anh không phải người châu á. Anh là người da đen cơ mà!"

Dương Ý khẽ lắc đầu, mìm cười và nhìn tôi nghiêm túc nói:

" Cô thấy tôi giống như đang nói dối cô hay sao? "

Tôi nhận ra ánh mắt kiên định của anh ta nhưng đối với tôi mà nói đó là một điều không thể tin được.

"Vì tộc nhân của anh đều đã chết, anh như thế nào lại sống sót? Tôi trực tiếp hỏi anh ta, Dương Ý liếc nhìn tôi rồi chậm rãi nói:

"Thực ra tôi không phải dòng máu chính thống của Lê Gia. Thời gian đó ông bà của tôi là những người có niềm tin vào Chúa trời. Ông bà tôi nói vì một số lý do mà họ bị trục xuất ra khỏi gia tộc nhưng lại được cứu vì thế nên mới tránh được tai hoạ"

Dương Ý bất giác thở dài, hồi tưởng lại quá khứ, có lẽ điều đó làm anh ta cảm thấy xấu hổ. Tôi nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy thương hại, hình như anh ta vô tình nhìn thấy ánh mắt của tôi bèn nói

" Làm ơn! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi ghét sự thương hại của người khác"

"Xin lỗi"

Đôi vai anh ta trùng xuống và nói

" Ông tôi là người Lê Gia. Bà tôi là người nhà họ Dương. Ông tôi vì không muốn bỏ mặc Lê gia cho những hậu bối cho nên cho tôi và bà cùng một họ, cho nên tôi mang họ Dương"

"Đến một ngày, tôi nghe được cuộc nói chuyện của ông và bà ở trong phòng. Tôi biết có một chuyện gì đấy đã xảy ra trong gia tộc"

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt áy náy

Dương Ý tiếp tục nói:

"Không biết có phải tạo hóa đã trêu chọc tôi không. Bản thân tôi sinh ra đã mang âm dương nhãn, tôi có thể nhìn thấy ma quỷ kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Vì vậy tôi có rất ít bạn, ông bà tôi thường an ủi tôi và nói với tôi rằng khi nào tôi lớn lên, âm dương nhãn sẽ tự biến mất nhưng ai biết được rằng nó sẽ không như vậy"

"Đầu tiên nhìn thấy nó, rồi sau cùng có thể chạm vào nó. Khi đó tôi mới biết được mình là Âm dương sư"

Anh ta có vẻ bất lực, dùng ngón tay chỉ vào phía biệt thự Lê gia và nói:

" Đây là mớ hỗn độn do tổ tiên tôi để lại vì vậy nên nó phải được hậu bối như chúng tôi giải quyết.Là một người mang danh âm dương sư, tôi tự nhiên thành người trông coi ở đây"

"Các người cho rằng kết giới là được thiết lập bởi tôi?"

Tôi đã nghe từ chính miệng anh ta nói ra nên có thể hiểu. Có vẻ như anh ta tận dụng mọi đêm để đến và củng cố bùa chúa. Không ngờ rằng lại gặp tôi và Diêm Cơ và điều đó hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của anh ta

Dương Ý có vẻ hơi sợ hãi và nói với Diêm Cơ:

"Tôi đã thú nhận mọi tội lỗi, mong rằng Diêm Vương có thể tha cho gia đình của tôi"

Diêm Cơ quét mắt nhìn ngôi nhà, lạnh lùng nói

"Đây là vấn đề còn sót lại của gia tộc ngươi, ngươi nên tự mình giải quyết nó"

Tôi lặng lẽ chọc chọc eo nàng và nháy mắt

Lời nói này có chút quá đáng, dù sao thì cũng có một nhóm người phải bỏ mạng vì nó. Mặc dù hậu bối có trách nhiệm với nó nhưng họ vô tội

Hơn nữa cái trách nhiệm này, tôi không nghĩ là bắt buộc phải làm

Thật không công bằng khi những thứ hỗn độn này do tổ tiên để lại nhưng con cháu phải tự mình đứng ra để giải quyết

Khi nghe Diêm Cơ nói điều này, Dương Ý dường như đã sớm lường trước được nàng sẽ nói điều này nên ngậm ngùi nói



Ngài nói phải"

"Đừng nghe nàng nói lung tung, cái này là chức trách anh có thể gánh vác cũng có thể buông tay, anh không có lỗi trong chuyện này"

Tôi trấn an hắn, gương mặt Dương Ý lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay có chút run rẩy mà chỉ chỉ Diêm Cơ và nói

"Cô dám cãi lại Đại Nhân"

Dám cải không phải là điều đáng sợ nhất mà đáng sợ nhất là Diêm Vương đại nhân không những không chỉ trích mà còn đưa ánh mắt cưng chiều nhìn cô ta.

Tôi chớp mắt hỏi"Có gì sai khi trả lời vợ tôi như vậy sao? Tôi không nghĩ mình đã nói sai điều gì cả"

Diêm Cơ khẽ cười bẻn lẻn nhìn tôi và nói" Chỉ cần là phu quân của ta nói, mọi thứ đều đúng"

Dương Ý trợn tròn mắt nhìn tôi, ngón tay run run chỉ vào tôi và như nàng anh ta không dám tin vào mắt mình:

" Các người..."

Tôi ôm lấy eo Diêm Cơ, bình tĩnh tuyên bố"Tôi và nàng ấy thành thân, nàng ấy là vợ tôi"

Minh hôn? Phu quân? Vợ?

Ba cụm từ này rõ ràng là một cú sốc lớn đối với Dương Ý. Tôi cảm thấy anh ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như hóa đá, không có bất kỳ tiếng động nào trong khoảng thời gian dài.

Tôi mỉm cười để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng:

"Thật ra bạn tôi và tôi đến đây để di du lịch, còn nàng ấy là từ địa phủ lên đây để thăm tôi, và nàng ấy nói rằng hơi thở ở đây thật bất thường vì vậy nàng dẫn tôi đi xem xét nơi này và không ngờ lại gặp được anh"

Anh ta rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm câu:

"May là các ngươi, vạn nhất là một số thanh niên tìm đường chết, tôi đều cứu không được."

Anh ta lấy cái ba lô từ đằng sau và bắt đầu lôi ra 1 xấp bùa màu vàng. Tất nhiên đây là các vật dụng để làm phép

Và anh ta bắt đầu làm phép

Tôi và Diêm Cơ chỉ đứng nhìn, xem anh ta củng cố lại kết giới như thế nào nhưng khi anh ta lấy đủ đồ dùng cần để làm phép ra thì lại hướng về phía cửa và khuôn mặt anh ta dần dần tái xanh

"Cô đã đi vào đó sao?"

Anh ta gần như hét lên với tôi với khuôn mặt sợ hãi

Tôi lắc đầu và trả lời 1 cách thật thà nhất:

"Chúng tôi còn tính rời đi chứ đừng nói là một mình tôi đi vào, lúc chúng tôi mới vào chưa đầy hai phút thì thấy anh vào nên chúng tôi trốn sang một bên. Mọi chuyện chỉ có vậy, có chuyện gì à "

Hơi thở của anh ta rối loạn thậm chí có thể khe thấy tiếng rõ tiếng thở mạnh. Anh ta nuốt nước bọt và hỏi

"Sau cánh cửa này cô có thấy gì không? "

Tôi nhìn về hướng cái cửa khép hờ, gật đầu và hỏi"Khi tôi đến cánh cửa đã khép hờ? Sao vậy? "

Hơi thở của Diêm Cơ cũng trở nên có chút rối loạn thậm chí là thở mạnh nàng khẽ hỏi tôi

"Lần trước khi em và An Bình đi qua cánh cửa này có mở không?"

Diêm Cơ như trông chờ vào một điều gì đó, đôi mắt nàng nhìn ra phía cổng của ngôi biệt thự rồi nói:"Điều này thật rắc rối"

"Nó đã kết thúc, đã kết thúc"

Khuôn mặt của Dương Ý tái nhợt, mặc dù ánh sáng không tốt, tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt quá phức tạp của anh ta. Anh ta búng tay trái và phải trong sự bối rối. Một vài tờ bùa rơi xuống đất và bắt đầu lẩm bẩm trong miệng

Anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng chạy ra khỏi cửa và ngã xuống đất.

Tôi nhìn thấy vậy toan chạy về phía anh ta nhưng Diêm Cơ đã lườm tôi và nói.



" Đừng đến đó"

"Nhưng Dương Ý.."

Diêm Cơ lấy tôi từ phía sau và nghiêm giọng nói:

"Nếu em muốn đi cũng được nhưng chị sẽ đi cùng với em. Đừng quá lại gần anh ta "

Tôi gật đầu và nghe theo lời Diêm Cơ nói. Ở nơi này tôi không phải chỉ có một mình tôi mà còn có vợ tôi. Trong bụng tôi còn có bảo bảo. Cho dù vợ tôi...ờ...ùm...không phải người yếu đuối không cần người bảo vệ, nhưng tôi cũng không thể vì vậy mà xảy ra bất cứ chuyện gì

Khi Diêm Cơ nói điều này tôi biết rằng nàng đang lo lắng cho tôi

Dương Ý bị ngã tê liệt trên mặt đất, run rẩy khắp người, nhìn một người đàn ông thân cao 8 thước run rẩy. Tôi không thể không cảm thấy một chút thương hại và lo lắng trong lòng.

Anh ta có tìm thấy gì không? Trước đó, Diêm Cơ cũng nói có rắc rối. Có gì không ổn à?

Điều gì đã xảy ra khi cánh cửa khép hờ

"Lá bùa thứ mười ba... đã biến mất... Chúa ơi, bất quá chỉ mới 2 ngày tôi không đến, vì cái gì lại không thấy. Xong rồi xong rồi.

Tôi tiến đến cánh cửa và nhìn về phía khe cửa màu đen, Diêm Cơ nhìn tôi nói một cách lo lắng:

"Em cẩn thận một chút."

Tôi nghe thấy giọng của nàng quay đầu nhìn về phía nàng, tôi gật đầu. Tôi đem trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng đè xuống và lo lắng nhìn về phía cánh cửa khép hờ kia. Điều gì bí ẩn đến cả Long Đế trong người tôi cũng không thể nhận ra, tôi khẽ nuốt nước bọt, da gà da vịt bỗng nổi lên

Sự yên tĩnh xung quanh tôi, hòa lẫn với tiếng ếch và dế, gió đêm mùa hè nóng bức chỉ có thể làm tôi thêm lo lắng, nhưng không thể làm dịu đi sự bồn chồn trong lòng.

Tôi nghe Dương Ý nói rằng lá bùa thứ mười ba đã bị mất, và tôi biết đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên anh ta vẫn tự lẩm bẩm với chính mình, và cứ lặp đi lặp lại một câu.

"Tôi nên làm gì? Tôi nên làm gì?"

Giọng điệu của tôi luôn bình tĩnh, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận, vẫn có thể nghe thấy sự ngưng trọng trong lời nói của tôi:

"Khả năng tốt nhất là người bên trong đã không trốn thoát, trong trường hợp anh ta trốn thoát... Tất cả những người trong khu nghỉ mát mùa hè tất cả đều nguy hiểm. "

Tôi đặt tay lên bụng mình rồi vuốt ve nó hai lần, và im lặng một lúc, sau đó tôi đã đưa ra được quyết định.

"Tôi sẽ đi vào và xem thử, dù thế nào, thì tôi cũng phải vào để chắc chắn rằng nó vẫn ở bên trong."

"Không!"

Diêm Cơ hét lên trong hoảng loạn, sau đó lập tức che miệng lại và nhìn ra ngoài hàng rào sắt, sợ rằng tiếng hét của nàng sẽ thu hút mọi người.

"Cơ Nhi."

Tôi không ngờ rằng nàng sẽ phản ứng lớn đến như vậy, tôi nhìn nàng, và nói một cách nghiêm túc:

"Thả lỏng nào, em sẽ ổn thôi, em đi vào xem nó có còn ở đó không, em sẽ không kinh động đến nó, nếu nó không trốn thoát, em sẽ lập tức rời đi, và sau đó anh ta sẽ lại yểm bùa trên cánh cửa một lần nữa, nếu không... chúng ta phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. "

Tôi chỉ vào Dương Ý, Dương Ý ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi, tôi nháy mắt ra hiệu cho anh ta:

"Tôi sẽ vào cùng với Vương Hậu, đây là trách nhiệm của tôi và sự bất cẩn của tôi đã gây ra tình trạng này."

Diêm Cơ nghe vậy thì do dự một lúc rồi gật đầu. Lúc hai chúng tôi định bước vào, thì nàng lên tiếng lần nữa.

Tôi lấy hết can đảm và nói với họ:

"Ta sẽ vào cùng!"

"Không!"

"Không!"

Tôi và Dương Ý nói cùng một lúc, từ chối đề nghị của nàng, mắt nàng nhìn thẳng vào hai đứa tôi, khí tràng của một đại vương đứng đầu một cõi tràng ra, như thể muốn nói cho hai đứa tôi biết rằng, bốn vương không ra oai các ngươi nghĩ ta là mèo à.

Ta đã trở lại, vỗ tay ????????????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play