Đúng vậy, những lời cô ấy nói không sai. Nếu có chuyện gì, cần phải mở lòng và nói rõ ra là được.
Cô đã quyết tâm rồi, chờ Diêm Cơ xử lý xong chuyện ở dưới âm phủ, sau khi quay trở về, cô phải cẩn thận hỏi chuyện nàng một chút, hỏi cho rõ ràng!
Nghĩ đến đây, trái tim An Vĩ lại nhảy nhanh hơn mấy nhịp.
Ngày mùa hè mưa rào và sấm chớp tới nhanh, rời đi cũng nhanh, hết lần này tới lần khác, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
Lúc này mưa đã nhỏ hạt, trời cũng đã tối hẳn.
Phiền muộn trong lòng cô cũng được giải quyết hơn một nửa. Cô lấy di động ra và nhìn xem thời gian, sau đó lại nhìn nhìn xung quanh. Cô không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa, vọt vào trong mưa.
Tốc độ của cô nhanh hơn, hai tay chống đỡ trên đầu, chạy ra phía đường lớn.
Trời tối, cô vẫn nên chạy nhanh về nhà, nếu không đụng phải những âm hồn kia, chúng chạy theo đến nhà lại càng phiền phức.
Phần lớn quỷ hồn lưu lại ở dương gian, mỗi người đều có đạo hạnh sâu đậm, không phải hung linh chính là ác quỷ. Dù cô không nghĩ tới mình cũng nên nghĩ tới sự an toàn của tiểu gia hỏa.
Khi cô chạy về đến dưới lầu nhà mình, nửa người đều bị ướt sũng, tóc dài rũ xuống trên vai.
Lúc cô bước lên cầu thang, cô nâng cổ tay mình lên, nhìn Hồng Ngọc Trạc, ngón tay không nhịn được bắt đầu vuốt ve nó.
Ta chờ nàng trở về, cho ta một câu trả lời.
****
An Bình và cô hẹn nhau đi tránh nóng ở sơn trang, trước khi xuất phát ba mẹ cô đã dặn đi dặn lại là ra ngoài phải chú ý an toàn.
"Con và Tiểu Bình ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, ban đêm phải ở trong khách sạn không nên đi ra ngoài, con biết chưa?"
Mẹ thấy cô kéo vali, đứng ở lối vào, cúi xuống để thay giày, và không thể không nói một câu.
Từ tối qua đến giờ, bà đã nói điều này đó cũng 10 lần 20 lần rồi. Cô không khỏi cảm thấy hơi buồn chán, nhưng cô vẫn kiên nhẫn và mỉm cười nói:
"Mẹ, con biết rồi, tuy rằng trong mắt người khác con chỉ là một con nhóc sinh viên đại học 20 mấy tuổi thôi, nhưng mẹ đừng quên con đã mấy trăm tuổi đầu rồi. Chút hiểu biết này không làm khó được con, sống trở về lần này con cũng học được cách chăm sóc mình, mẹ yên tâm đi. "
"Eiz, con vẫn luôn là một đứa trẻ trong mắt mẹ, mấy trăm tuổi thì sao chứ?. Dĩ nhiên, không có ba mẹ bên cạnh, mẹ sẽ không yên tâm khi con đi ra ngoài."
Mẹ liên tục dặn dò, cô mỉm cười và đóng cửa lại, xách vali xuống lầu.
Nói cách khác, Diêm Cơ không có nói cô không được vận động mạnh ... xem ra bảo bảo trong bụng cô thực sự khác với đứa trẻ bình thường.
Hơn nữa nữ quỷ váy trắng cô gặp cách đây vài ngày, cô ấy nói rằng đã nghe bảo bảo nói chuyện với cô ấy.
Cô không thể không có một chút tò mò và mong đợi về bảo bảo trong bụng
Trong hai ngày này, cô vẫn ở nhà và hầu như không đi ra khỏi cửa. Nha đầu An Bình cũng không có đi đến cửa hàng ông nội. Cô ấy đã gọi cho cô tối qua và nói rằng ông nội An đã trừ tà thành công. Dây thần kinh căng thẳng cũng đã được thả lỏng.
Tuy nhiên, tình hình không mấy khả quan. Gần đây, khu nhà cũ tu sửa, không có cửa hàng nào mở cả.
Người ta nói rằng một vài pháp sư trừ tà được gia chủ mời đến để tiến hành nghi thức. Bao tải cổ vật dính phải những thứ không sạch sẽ chắc hẳn sẽ mất rất nhiều tinh lực và khả năng của họ.
Khi cô nghe được những gì An Bình nói với mình trong lòng cảm thấy ấm áp, vì cô ấy chưa từng xem cô là người ngoài.
Cô kéo vali và đến ga tàu điện ngầm trước giờ hẹn. Cô thấy An Bình đội một chiếc mũ rộng vành và một chiếc váy hai dây mát mẻ thò đầu ra nhìn xung quanh
Khi nhìn thấy cô, cô ấy gần như nhảy lên. Cô ấy kéo một chiếc vali to gấp đôi vai của mình đi về phía An Vĩ. Sự phấn khích của cô ấy khiến An Vĩ gần như bật cười.
"Chúng ta lâu lắm là đi trong một tuần. Hiện tại là mùa hè và quần áo không cần mặc quá dày. Cậu làm gì mang cái vali lớn như vậy? Những người không biết tưởng cậu đang đi du lịch nước ngoài."
An Bình đưa tay kéo cái mũ của mình che ánh sáng chói mắt
"Này, cậu đúng là không biết rồi. Chắc chắn có thứ gì đó thú vị để mua. Tớ muốn mang quà cho bạn bè và người thân họ hàng, vì vậy tớ đã hy sinh chiếc vali lớn nhất trong gia đình!"
An Vĩ nghẹn cười và nhìn cô ấy liên tục vỗ chiếc vali của mình, như thể đang khen ngợi nó, thao thao bất duyệt.
Mang quà về cũng không cần đem cái vali lớn như vậy, thật rắc rối mà...
Cô nghĩ lại, trong trường hợp này, cô ấy không thể quay lại đổi cái vali. Hai người đành phải đi xuống cầu thang và đi về phía tàu điện ngầm.
Kể từ khi cô lấy Diêm Cơ và trở thành vương hậu, cô đã có thể nhìn thấy thứ ở thế giới bên kia mà không cần mở thiên nhãn.
Bất kể dù là ngày hay đêm, vì vậy khi cô đứng nơi dò soát lưu thông, liền bị thu hút bởi một cậu bé đứng trong góc.
Với kinh nghiệm mấy trăm năm tiếp xúc với ma quỷ, cô có thể nói rằng cậu bé không phải là người, mà là một linh hồn.
Cặp đồng tử với tiêu cự xa xăm mang theo nỗi sợ hãi vô cùng, tròng mắt không ngừng quét quanh bốn phía, lo lắng và chật vật hiện hữu khuôn mặt
Có cảm giác như ... đi lạc
"Tiểu Vĩ! Triệu An Vĩ "
An Bình gọi cô rất nhiều lần, nhưng cô không nghe thấy. Cuối cùng cũng không nhịn được, nắm lấy vai An Vĩ mà lắc lắc, và cuối cùng dứt khoác gọi cả họ tên cô!
"À?"
An Vĩ bất ngờ quay lại nhìn cô ấy.
"Phát ngốc gì đấy, chúng ta mau đi, bắt tàu, nếu không phải chờ chuyến tàu tiếp theo sẽ trễ hai tiếng mới có thể đến."
An Vĩ gật đầu và bị cô ấy kéo đi. Khi cô quay lại nhìn vào góc có cậu bé, hình bóng nhỏ bé ấy đã biến mất rồi.
Quên đi, ngay cả khi cô muốn giúp cậu bé cũng không có cách, bởi vì vẫn đang là ban ngày. Tàu điện ngầm người người lui tới. Cô không muốn bị đưa vào bệnh viện tâm thần vì bị bệnh thần kinh.
Tuy nhiên, cậu bé kia để lại ấn tượng không hề nhỏ trong lòng cô.
Nếu đến khi cô quay về, cậu bé vẫn còn ở đó, cô nhất định sẽ giúp nó
Không biết có đúng hay không, thân là vợ Diêm Vương và là vương hậu, cô bắt đầu vô thức muốn làm điều gì đó cho những linh hồn vẫn còn dưới ánh mặt trời, giúp họ siêu thoát và đưa họ đến một thế giới khác.
Ban đầu việc này đáng lẽ là do quỷ sai làm, nhưng lần đầu tiên cô bắt đầu nghĩ về nó là khi nào?
Giống như bây giờ, cô đã nhìn thấy linh hồn của cậu bé, và cô muốn giúp đỡ.
Cô không thể không suy nghĩ trong lòng.
An Bình thấy cô luôn ngẩn người xuất thần, trong lòng bất mãn, khuôn mặt giả bộ tức giận, nóng nảy nói:
"Tiểu Vĩ, hai chúng ta hiếm khi đi du lịch cùng nhau nhưng cậu dường như đang lơ tớ"
Nói đến đây, dường như nghĩ ra điều gì, trên mặt sự bất mãn ngày càng dâng cao, giọng cô ấy không thể không hét lên:
"Được rồi! Tớ đã biết, cậu nhất định đang nghĩ về vợ cậu đúng không?"
Đám đông xung quanh nghe thấy tiếng khóc rất lớn của An Bình và tất cả họ đều hướng ánh mắt kỳ lạ về phía chúng tôi. Mặt An Vĩ đỏ bừng, và cô nhanh chóng kéo cô ấy sang một bên, trừng mắt nói:
"Cậu đang nói gì vậy, không có, không có đâu, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. "
"Vậy tại sao cậu ..."
Tàu điện ngầm đang đến. An Vĩ giữ chặt và kéo cô ấy lại gần mình. An Vĩ dựa sát vào tai cô ấy và nói, "Có quá nhiều người ở đây. Lát nữa tớ sẽ nói với cậu sau."
"Không tệ."
Khuôn mặt của An Bình mỉm cười hào hứng, và đột nhiên xuất hiện với một nụ cười xấu xa, cười nói với An Vĩ:
"Này, ở trước mặt tớ nên thành thật khai báo đi, tớ sẽ không tức giận đâu."
An Vĩ liếc cô ấy một cái, và thật ngưỡng mộ trái tim bất khả chiến bại của cô ấy.
Tàu điện ngầm chúng tôi đi rất đông đúc chen chúc vì sân ga này nằm trong trung tâm thương mại của một trung tâm mua sắm lớn. An Vĩ cảm thấy những người xung quanh như đem nội tạng của tôi ra đè ép.
Vào mùa hè, ngay cả khi trên tàu có máy điều hòa không khí lạnh trong tàu điện ngầm, nó vẫn không thể xua tan được mùi từ nhiều hành khách chen chúc. Mùi vị hỗn hợp từ tất cả mọi người nào là mùi nước hoa mạnh, mùi mồ hôi, thậm chí là mùi hôi chân ...
Hương vị hỗn hợp quyện vào nhau như thể khiến An Vĩ muốn nôn hết bữa tối hôm qua.
Khi An Bình và cô xuống tàu điện ngầm, khuôn mặt của An Bình nhăn nhó
"Trời ạ, tớ thực sự ghét việc chen chúc trên tàu điện ngầm vào mùa hè. Vừa nãy, một ông chú bên cạnh có mùi cơ thể khiến tớ ngạt gần chết"
An Vĩ nhìn khuôn mặt dễ thương nhăn nhó của cô ấy và cười thành tiếng, nhưng lại bị trừng mắt một cách tàn nhẫn.
Bọn cô lên tàu đúng giờ và đi nghỉ mát.
Trong kỳ nghỉ hè, rõ là có nhiều người trẻ tuổi đi du lịch. Trong xe chúng tôi có thể thấy một số sinh viên đại học đang tụ tập để chơi, và một số cặp vợ chồng trẻ ngồi trong góc, ghé đầu vào nhau, tôi không biết nên làm một cái gì đó
An Bình nhìn cô đầy mong đợi, rõ ràng là muốn biết lúc nãy tôi đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ
Tôi nói với cô ấy cậu bé mà tôi đã thấy và những gì đã xảy ra cách đây một thời gian. Không ngờ, cô ấy không ngạc nhiên chút nào, và đưa tay ra và coi đó là điều hiển nhiên.
"Trước tiên, Tiểu Vĩ, cậu đã là vợ của Diêm Vương, sau đó, cậu còn mang thai bảo bảo của Diêm Vương, lại thêm trên tay cậu còn có chiếc vòng tay này trên tay. Cậu cũng nói rằng cậu có trấn quỷ lệnh trong người. Có thể nhìn thấy ma quỷ là chuyện bình thường. "
"Tớ còn tưởng có chuyện gì lớn, cậu nên biết ơn vì gia đình tớ có liên quan đến quỷ hồn và vong linh. Nếu đổi lại là những cô gái bình thường khác, nếu nghe thấy những lời này, có thể đã sớm tuyệt giao với cậu."
Tôi bị những lời của cô ấy nói chọc cho tức cười, nhưng quả thực An Bình nói không sai.
Ai lại làm bạn với những người có thể nhìn thấy ma? Ngay cả khi bản thân họ không ngại thì điều đó cũng không có nghĩa là gia đình họ cũng vậy
Đến lúc đó tôi chỉ lẻ loi một mình, ngoại trừ Diêm Cơ, một người bạn cũng không có.
Khi chúng tôi đến khu nghỉ mát thì đã gần đến giờ ăn tối.
Trời vẫn còn sớm và hoàng hôn lơ lửng ở phía tây. Nhiệt độ thấp hơn nhiều so với buổi trưa. Nhiệt độ vào buổi tối giảm xuống một chút, nhưng xung quanh vẫn nóng.
An Bình và tôi lấy vali và chuẩn bị vào ở.
Khu nghỉ mát mùa hè được bao quanh bởi núi và nước, và hồ nước trong vắt phản chiếu những đá thạch bằng đầy cổ rêu. Bầu trời xanh và những đám mây trắng lơ lửng về nơi xa trông thật đẹp mắt.
Từng cơn gió thổi vào cùng với những con sóng, và tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự mát mẻ của gió.
Những khuôn đình cao thấp, trải dài về phía bên kia của hồ, và có thể thấy được những ngọn núi xanh từ xa mang lại cảm giác mát mẻ cho thị giác.
Khi tôi kiểm tra, người phục vụ ở quầy lễ tân luôn nở một nụ cười dễ chịu trên khuôn mặt và rất tốt bụng. Tôi có thể cảm thấy cơ thể và tinh thần khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy.
Sau khi các thủ tục được hoàn thành, tôi và An Ninh đi vào phòng cất hành lí, sau đó ra ngoài để tham quan. Trước khi trời tối, chúng tôi nhìn vào khung cảnh thiên nhiên của khu nghỉ mát mùa hè này.
Trong khi chờ thang máy, hai người già tóc hoa râm đứng cạnh.
Đó là một cặp vợ chồng. Người đàn ông một tay cầm cây gậy và tay kia cầm một túi hoa, và khuôn mặt ông ấy có chút xấu hổ.
Vợ ông bất mãn, đứng đó và nói chuyện không ngừng, âm thanh không lớn cũng không nhỏ, vì thế tôi nghe thấy những gì bà ấy nói ngay lập tức.
Mà nội dung này không khỏi làm tôi nhíu mày.
"Ông già, tôi nói tôi sẽ không tới nơi này. Ông lại càng muốn tới. Ông lại không biết nơi này ở đâu."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa bà, chỉ là cách đây đã lâu ..."
Bà tức giận, lông mày cau lại và trừng mắt nhìn người bạn già:
"Cho dù chuyện đó đã trôi đã lâu, ông cũng không thể xóa được những gì đã xảy ra ở trước đây!"