"Chủ nhân, tỉnh a",Đang trong cơn mơ màng An Vĩ bị một tiếng gọi thức giấc, mở ra đôi mắt đầy mông lung nhìn chằm chằm trần nhà, qua một lúc đôi mắt ấy mới lấy lại được tiêu cự, liếc nhìn sang con thanh long khốn kiếp quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
"Chuyện gì a? Không thấy ta đang ngủ à?",An Vĩ lười biếng lên tiếng, trong lời nói còn pha lẫn chút hờn dỗi, giống như thanh long phá giấc ngủ của cô là không đúng cỡ nào.
"Chủ nhân, người ta có ý tốt nha, hôm nay không phải ngày ngài cùng Vương lên nhân gian sao? Không cần chuẩn bị gì à",Thanh long biến thân thành một tiểu thanh xà dài tầm ba gan tay, nó cũng lười biếng nằm dài trên giường.
"Nga, vậy ta nên dậy nha, người đâu",An Vĩ quay đầu ra cửa hô một tiếng.
"Nương nương!", Từ ngoài cửa một hàng dài a tỳ bưng dụng cụ đi vào, đầu tiên là hầu hạ An Vĩ thay xiêm y sau đó là hầu cô rửa mặt chải đầu.
An Vĩ nhìn chính mình trong gương cảm thấy rất vừa lòng, ở âm phủ không có đồ hiện đại, tất cả điều là đồ cổ trang, sống 300 năm ở đây An Vĩ cũng đã quen thuộc với kiểu cách ăn mặc này, nhưng An Vĩ lại không thích mặc những bộ nữ trang rờm rà như Diêm Cơ, tuy rằng mặc rất đẹp nhưng lại quá dài và sặc sỡ, không những đi đứng bất tiện dễ vấp té lại còn rất lòe loẹt, cho nên cô mặc nam trang hợp nhất, vừa soái vừa dễ vận động lại đơn giản. Màu y phục của cô toàn màu tối, hoặc đen hoặc xám, còn sặc sỡ nhất có lẽ là màu xanh dương đi.
Hôm nay An Vĩ mặc một bộ trường bào màu đen, viền áo cùng viền tay áo điều được viền bằng vàng ròng thật, tóc búi cao dùng một cây trâm được làm từ ngà voi cố định lại, vừa có khí chất vừa soái khiến cô hài lòng đến cười không khép miệng được.
Những a tỳ nhìn thấy cô cười tất cả điều đồng loạt đỏ mặt, họ không được phép nhìn thẳng vào chủ nhân nhưng vẫn len lén nhìn trộm vài lần, đặc biệt là ngày hôm nay Nương nương của bọn họ lại vô cùng soái a.
"Lâm Khanh, Vương thượng đâu rồi?",An Vĩ vừa vuốt thẳng lại mái tóc vừa hỏi A Tỳ bên cạnh.
"Hồi nương nương, hôm nay có công vụ đặc biệt cho nên Vương thượng đi xử lý rồi ạ",Lâm Khanh là đại a tỳ quản lý ở cung Minh Vương.
"Nàng ấy có nói gì không?",An Vĩ nghe đến bốn chữ"Công vụ đặc biệt" liền nhíu mày nhìn Lâm Khanh.
"Hồi nương nương, Vương thượng có nói khi nào người tỉnh lại hãy tự chuẩn bị đồ trở lại dương gian và ở vương cung đợi ngài ấy, sau khi xử lý xong sự vụ Vương thượng sẽ trở lại cùng người lên dương gian.",Lâm Khanh cung kính trả lời.
"Đã biết",An Vĩ trả lời sau đó sai bảo những a tỳ đóng gói những thứ cần mang đi, sau khi đã đóng gói đầy đủ những thứ được căn dặn họ đem tất cả đến trước mặt An Vĩ, An Vĩ kiểm tra lại một lượt cảm thấy điều có đủ liền một cái quơ tay đem tất cả bỏ vào nhẫn trữ vật.
"Ừm Lâm Khanh, ta thấy Vương thượng cũng sắp về rồi, ngươi đi làm vài món ăn lát nữa nàng ấy trở về liền có thể ăn.
"Dạ nương nương",Lâm Khanh đáp một tiếng liền dẫn vài người đi ra ngoài, chỉ chừa lại bốn a tỳ ở lại hầu hạ An Vĩ.
An Vĩ nhìn Lâm Khanh đã đi mất lại cảm thấy chán, sau đó cô đứng lên cầm theo càng khôn phiến liền đi ra ngoài.
An Vĩ nhìn bốn phía lại không biết nên đi đâu, cô đã đi tất cả những nơi mà cô nghĩ Diêm Cơ sẽ đến, nhưng tất cả điều không thấy bóng dáng nàng ấy, đang lúc suy nghĩ xem cô còn bỏ sót nơi nào không thì từ xa có một cái bóng trắng bay với vận tốc cực nhanh xà vào lòng cô.
An Vĩ vội đưa tay chụp lấy cái bóng trắng ấy, không cần đoán cũng biết là ai, cái bóng trắng này là người, là một tiểu loly vừa mềm vừa đáng yêu, không ai khác chính là Bạch Vô Thường.
"Tiểu Bạch đừng hồ nháo", Hắc Vô Thường đi đến kéo Bạch Vô Thường như con khỉ bám vào trên người An Vĩ ra, đối với An Vĩ hối lỗi nói,"Tham kiến nương nương, nương nương xin thứ lỗi, Tiểu Bạch còn nhỏ không hiểu chuyện.
"Ca~~~~~", Bạch Vô Thường xẹp miệng nhìn Hắc Vô Thường một cách ai oán, sao đó nhìn An Vĩ uất ức gọi," Nương nương, người không thích Tiểu Bạch sao? Tiểu Bạch hứa sẽ ngoan mà.
"A được được, Tiểu Bạch ngoan đừng khóc, ta không trách ngươi, Tiểu Bạch rất ngoan, ta rất thích Tiểu Bạch,"An Vĩ thấy Bạch Vô Thường có xu hướng sắp khóc vội lao đến an ủi nàng, sao đó cho Hắc Vô Thường một cái liếc xéo, ý nói,"Vô duyên vô cớ ngươi chọc nàng làm gì?
Hắc Vô Thường sờ sờ mũi, cuối đầu không dám hó hé nửa lời.
"À phải rồi Tiểu Bạch Tiểu Hắc, hai người có gặp qua vương thượng không?",An Vĩ nhìn hai người hỏi.
" Vương thượng hiện tại đang ở đại điện xử lý sự vụ nha", Bạch Vô Thường nháy nháy mắt tinh nghịch nói.
"A phải nha",An Vĩ vỗ đầu nói,"Xử lý sự vụ đương nhiên là ở đại điện nha, vậy mà cũng không nghĩ ra", Nói rồi An Vĩ hướng đại điện đi đến.
"A nương nương người đi đâu nha?", Bạch Vô Thường tò mò chạy theo hỏi, Hắc Vô Thường cũng đành lủi thủi đi theo sau.
"À, ta đến đại điện, dù sao ta cũng quản lý âm phủ thay Cơ nhi 300 năm, có một số việc ta nắm trong tay còn rõ hơn nàng ấy, với lại nàng ấy đang mang thai ta phải càng giúp nàng ấy nhiều hơn mới phải",An Vĩ vừa đi vừa trả lời.
Hắc Vô Thường nghe thế vội muốn nói gì đó, nhưng Bạch Vô Thường lại mở miệng trước nói,"Nương nương, hiện tại người không thể đến đại điện được.
"Vì sao?"An Vĩ dừng bước nhìn hai người đầy khó hiểu.
Hắc Vô Thường thở dài, vẻ mặt có chút nhưng trọng nhìn An Vĩ trả lời,"Gần đây âm phủ sự tình rất nhiều, Vương thượng loay hoay đến sức đầu mẻ tráng không nói, ngay cả thuộc hạ của ngài ấy cũng gặp rất nhiều biến cố", Hắn yên lặng nhìn thấy cô nhíu mày liền nói tiếp,"Trong vương cung xuất hiện lòng người mang ý đồ xấu, ý đồ mưu quyền soán vị, thừa dịp trong thời gian trấn quỷ lệnh mất đi, đem Diêm Vương đại nhân từ trên vương vị kéo xuống".
Nghe đến đây mày An Vĩ nhíu càng sâu, cô hoàn toàn không biết những việc này, vậy những ngày qua cô thay Cơ nhi quản lý âm phủ chỉ là những việc nhỏ nhặt sao, haiza chỉ những việc nhỏ này đã xoay cô quay như cái chong chóng rồi, huống gì là một việc lớn thế này, Cơ nhi của cô phải mệt mỏi đến mức nào đây.
Bạch Vô Thường thấy cô không lên tiếng, khuôn mặt non nớt liền hiện lên tức giận,"Có lần tiểu Bạch cùng ca ca tách ra hành động, thiếu chút nữa bị hãm hại, may mà ta lợi hại!"
Cô suy tư, trả lời:" Tại sao có thể như vậy, ta cứ nghĩ là âm phủ sẽ không xuất hiện loại tình huống này".
Hắc vô thường cười khổ: "Nương nương, quỷ hồn âm phủ cũng đã từng là người sống, bọn hắn tự nhiên có thất tình lục dục, cho nên, bọn hắn nhất định cũng sẽ có tham niệm".
"Nguyên bản trấn quỷ lệnh vốn được Diêm Vương đảm bảo, chỉ cần có cái Thần khí này, tất cả quỷ âm phủ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại trấn quỷ lệnh đã biến mất, cho nên......",Hắc Vô Thường không nói tiếp, nhưng cô hiểu câu chuyện phía sau.
Chẳng trách 100 năm trước con ác ma ở tần 7 dễ dàng trốn ra như vậy, nếu không có trấn quỷ lệnh xem ra âm phủ khó yên ổn.
An Vĩ suy nghĩ đến quên mất tất cả sự vật, không gian đang yên tĩnh đột nhiên Bạch Vô Thường lên tiếng phá vỡ,"Ca ca, ngươi nghe ta một câu, cái công chúa Quý Lâm gì kia tuyệt đối không phải cái loại lương thiện gì, hiện tại trong vương cung nguy hiểm như vậy, nàng ta lại giống như người vô sự, mỗi ngày ngoại trừ khiến cho Diêm Vương đại nhân thêm phiền não, cũng chẳng có tí tác dụng gì"!Xem ra Bạch vô thường rất chán ghét Quý Lâm, luôn luôn tìm đúng thời cơ muốn châm chọc, rãnh là nói nàng ấy hai câu, không nói ra không thoải mái.
Hắc vô thường vốn sẽ giáo dục muội muội của mình một chút, thế nhưng vừa nhìn thấy khóe mắt của nàng còn lưu lại vệt nước mắt vừa rồi, lập tức đem lời nói nén trở về, bất đắc dĩ chỉ gõ đầu của nàng ấy một cái.
"Ngươi bớt nói hai câu đi, Quý Lâm địa vị là công chúa, ngươi cũng ngầm dám nói như vậy".
"Hừ! Ta làm sao không thể nói, ta chán ghét nàng ta, dù sao nàng ta bây giờ không có ở đây ".Bạch vô thường càng là không kiêng nể gì cả, An Vĩ bị bộ dáng của cô bé chọc cười.
"Để nương nương chế giễu", Hắc Vô Thường bắc đắc dĩ nhìn cô nói.
An Vĩ lắc đầu, trong giọng nói không có một tia trách cứ: "Không có việc gì, ta thích tính cách ngay thẳng, thích liền nói thích, không thích liền nói không thích, tiểu Bạch, ở trước mặt ta ngươi có thể nói với ta những lời này, nhưng ngươi tuyệt đối đừng trong vương cung nói như vậy. Có mấy lời tùy hứng bí mật một chút là được rồi, chủ yếu vẫn là tùy trường hợp, nếu không, dễ dàng rước họa vào thân".
"Tiểu Bạch biết!"Bạch vô thường trên mặt lộ ra nụ cười thanh tú, gương mặt mềm mại khiến cho An Vĩ nhịn không được dùng tay nhéo hai cái, sau đó nhìn về phía Hắc vô thường nói."Ta sắp phải trở lại dương gian, vốn dĩ muốn Cơ nhi cùng đi, nhưng nàng ấy còn có rất nhiều sự tình đang bận, ta đem nàng giao phó cho các ngươi, các ngươi cần phải trợ giúp nàng ấy nhiều hơn".
Hắc vô thường cùng Bạch vô thường gật gật đầu, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa nghĩ tới có đám quỷ dụng ý khó lường, muốn hãm hại Cơ nhi, lòng cô liền không yên tâm được, luôn cảm thấy có một khối đá lớn đặt ở trên ngực, khiến cho cô cảm giác buồn bực muốn chết.
Bảo vệ tốt cho nàng, mặc dù cô biết Diêm Cơ rất mạnh, nhưng cô vẫn không yên lòng.
Khóe miệng cô kéo một cái, đắng chát nói thầm: " Nếu như ta có thể hầu ở bên cạnh người, trợ giúp cho người ấy thì thật tốt, nhưng đáng tiếc ta vừa mới tỉnh lại năng lực còn cần nâng thêm".
Hắc vô thường sốt ruột nói: "Nương nương chớ lo lắng, có chúng ta ở đây, sẽ bảo vệ tốt Diêm Vương đại nhân, chỉ cần tìm về được trấn quỷ lệnh liền ổn định, việc lo lắng chỉ có người thôi, người tại dương gian cần phải cẩn thận một chút".
"Được "!
Bạch vô thường rất dùng sức gật đầu hai cái, lông mày nghiêng một cái, lo lắng nhìn qua cô: "Chúng ta không thể một mực ở dương gian ở lâu, nương nương phải cẩn thận, cố gắng ít lui tới những nơi âm khí nặng, vậy thì sẽ không có chuyện gì lớn".
An Vĩ nghe xong đờ ra, có lẽ hai đứa nhóc này còn chưa biết nàng là Long thần chuyển thế đi, như vậy cũng tốt, ít người biết ít nguy hiểm.
Hắc Bạch vô thường đưa cô về dương gian, lúc cáo biệt, Bạch vô thường vung bắp chân ra, chạy đến trước mặt của cô, hai tay nâng lên, ra hiệu cô cúi đầu xuống.
Đột nhiên, dùng một cây lông vũ bện thành dây chuyền đeo ở trên cổ của cô, một cỗ cảm giác rất thoải mái lập tức chảy vào trong cơ thể của cô.
"Nương nương, đây là đồ vật ta cùng ca ca cùng chế ra, rất sớm đã làm xong,, coi như là lễ gặp mặt tặng cho người, nếu như người gặp nguy hiểm, thông qua cái dây chuyền này gọi chúng ta là được rồi, ta cùng ca ca sẽ mau chóng chạy tới".
Hắc vô thường ôm lấy muội muội nhà mình, chung quanh thân thể luồn lên một màn sương mù màu xám, thân ảnh chậm rãi biến mất tại trước mắt An Vĩ.
An Vĩ đứng một lúc lâu ngay dưới tòa nhà mình, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh im ắng, sắc trời hắc ám, cô đoán không lầm chắc đã hơn ba giờ sáng, dựa theo hiện tại mùa này, thì qua hơn một giờ, trời sẽ sáng.
Mặc dù cô không cùng cha mẹ nói qua khi nào về, nhưng cũng không muốn vì sự trở về của mình mà đánh thức bọn họ, có việc gì mai rồi nói sau, người già khó ngủ huống hồ cô biết cha mẹ rất nhớ thương cô, thời điểm muốn mở cửa vào nhà, An Vĩ đột nhiên đại ra, cô không có chìa khóa, sau đó cô lắc mình vào cửa, nhẹ nhàng đi vào, nếu giờ khắc này có ai nhìn thấy chắc sẽ tưởng rằng cô là kẻ trộm, sau khi vào phòng khách thử dỡ lên một cuốn sách quả nhiên chìa khóa cửa nằm trong đó, cô nhếch miệng cầm lấy chìa khóa sau đó lại nhẹ nhàng đi trở ra cửa tra chìa khóa vào ổ rồi nhẹ nhàng mở khóa, sau khi mở được khóa An Vĩ vui vẻ mở cổng bước ra, đột nhiên cô khựng lại, nhìn mình đang đứng ngoài sân, sau đó vỗ cái bốp lên trán, sau đó lại nhẹ nhàng bước vào nhẹ nhàng khóa cổng, sau đó thông thả ung dung biến về phòng mình .
Mới tỉnh ngủ cô không có chút nào buồn ngủ, liền muốn mở máy tính ra, đem luận văn giáo sư bố trí viết một chút, nhưng không viết được mấy chữ, liền nhớ ra gì đó cô nhưng thần dò xét.
Chỉ thấy ở một nơi khá xa có một người giống An Vĩ như hai giọt nước đang nằm ngủ, đột nhiên người đó mở bừng mắt, trong mắt lóe lên một ánh sáng vàng rồi lần nữa nhắm mắt.
Người giống như đúc An Vĩ thật ra là người giấy, người giấy này được An Vĩ tạo ra để giúp cô đi học trong ba năm ở tại âm phủ, cho nên khi cô trở về dương gian ngoại trừ việc cô mất tích ba năm ra còn lại điều bình thường.
Mà người giấy được An Vĩ tạo ra kia, đột nhiên nó biến mất, lần nữa xuất hiện nó đã đứng trước mặt An Vĩ.
An Vĩ nhìn nó một lúc, rồi kêu nó báo cáo tất cả những thứ cô không có ở đây cho cô nghe, sau khi nó báo cáo đầy đủ liền từ từ nhăn nheo rồi biến thành một người giấy bình thường.
Ò ó o.
Tiếng gà gáy vang vọng khắp trấn, từng cơn từng con nối nhau gáy không ngừng, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, An Vĩ nhíu mày, cô chắc chắn rằng tối hôm qua ba mẹ không hề biết cô đã trở về, vậy là ai gõ cửa.
" Nương nương, Lâm Khanh xin vào hầu hạ ngài", Đương lúc An Vĩ còn đang nghĩ ngợi người ngoài cửa đã lên tiếng.
Nghe đến giọng nói này hai mắt An Vĩ trợn lên tròn xoe, này là việc gì đây? Cô chỉ vừa lên đây gần 2 tiếng thôi a An Vĩ vội ra mở cửa, bên ngoài quả Thật là Lâm Khanh đứng cùng một hàng dài a tỳ khoản vài chục người.
Cô buông nắm cửa trở về giường ngồi, liếc mắt nhìn Lâm Khanh, nhận được cái liếc mắt của An Vĩ Lâm Khanh vội nói,"Bẩm nương nương, là vương thượng sai chúng a tỳ lên đây hầu hạ ngài cùng lệnh công lệnh mẫu, ngài ấy còn nói, vài ngày nữa thu xếp xong công việc sẽ lên đây ở cùng người và hiếu kính với lệnh công lệnh mẫu.
An Vĩ nghe xong không khỏi kinh ngạc, Cơ nhi lên đây rồi công việc bên dưới phải làm sao? Nghĩ như thế An Vĩ vội liếc nhìn Lâm Khanh, Lâm Khanh đã hầu hạ An Vĩ ngót ngét 300 năm, cho nên một ánh mắt cũng hiểu cô muốn nói gì, nên khi thấy ánh mắt này nàng vội nói,"Đừng nhìn a tỳ, A tỳ không biết, việc này vương thượng không có nói.
An Vĩ thở dài, đột nhiên cô có chút đói bụng, liền sai Lâm Khanh đi làm điểm tâm, nhưng cô nhớ lại đây là dương gian không biết những người này biết nấu đồ điện, biết xử dụng bếp ga không nữa.
An Vĩ đau đầu nhìn Lâm Khanh, ai ngờ Lâm Khanh mỉm cười nói," Nương nương yên tâm, trước kia Vương thượng có chuẩn bị, nên chúng a tỳ điều biết cách xử dụng những đồ vật dương gian này.
"Nga, vậy thì cứ như ở Minh cung, các ngươi chia nhau ra làm việc đi",An Vĩ phất phất tay nói.
Lâm Khanh mỉm cười sau đó lui về sau rồi ra lệnh cho máy chục a tỳ phía sau đi làm việc.
An Vĩ lười nhát nằm trên giường ôn lại bài tập mà người giấy kia báo cáo cho cô, thanh long biến thành con rắn nhỏ chui khỏi người cô hiếu kỳ nhìn những chữ số trên máy tính, đột nhiên đầu óc nó quay cuồng ngã vật ra sau hai mắt không ngừng trôi nổi toàn chữ và chữ, ai có thể nói cho nó biết mấy cái ký tự này là gì hay không a.
Cốc cốc cốc, không biết qua bao lâu bên ngoài lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, An Vĩ ngẩng đầu khỏi máy tính nhìn xem thời gian, chỉ vừa qua nữa tiếng nha, hiện tại là 5 giờ 30 phút.
Lâm Khanh đẩy cửa đi vào, cung kính nói," Nương nương điểm tâm đã chuẩn bị xong mời người xuống dùng bữa.
"Ừm," An Vĩ ứng tiếng liền đóng lại máy tính đi xuống lầu.
Á.....
Đột nhiên một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, An Vĩ vừa đặt chân đi xuống cầu thang liền nhíu mày, cô đi nhanh xuống lầu xem thử là việc gì.
Chỉ thấy dưới nhà bếp hai hàng a tỳ đứng nghiêm túc hai bên bàn ăn, còn lại điều rãi rác phân ra dọn dẹp nhà, An Vĩ nhìn những thứ này rất bình thường nha, có gì mà la như gà chọc tiết vậy?
An Vĩ liếc nhìn người vừa phát ra tiếng la kia, chỉ thấy bà ta một thân thịt mỡ, từ mặt cho đến chân núc ních toàn là thịt, An Vĩ nhíu mày nhìn thẳng vào mặt bà ta, chỉ thấy người này mặt tròn mắt xếch, hai cặp chân mày rậm không cắt tỉa để mọc tự nhiên lòa xòa như đám rừng, lại nhìn miệng ba ta môi dưới dày như muối bưởi còn môi trên lại mỏng như cánh ve, nói túm lại người phụ nữ này có hung tướng, là loại người chanh chua đanh đá, biết mình không biết người ta, tham, sân, si, điều có.
An Vĩ nhướng mày nhìn bà ta một cái, thầm nghĩ, từ bao giờ nhà cô lại xuất hiện một vị đại hung thần này đây.
"Các ngươi là kẻ nào? Các ngươi vào đây từ lúc nào? Vào đây làm gì? Muốn ăn trộm sao? Ta nói các ngươi đó câm cả một lũ rồi à?,"An Vĩ còn đang suy nghĩ, người phụ nữ kia đã lên tiếng, sau một loạt câu hỏi là câu mắng chửi vô cùng thuận miệng.
An Vĩ nhíu mày ánh mắt lạnh nhìn bà ta, có lẽ ánh mắt cô quá lạnh khiến bà ta cảm nhận được, bà ta từ từ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy An Vĩ đầu tiên là ngẩn người sau đó như uống phải máu gà xông thẳng lên lầu, An Vĩ còn chưa hiểu bà ta muốn làm gì thì tay đã bị nắm lấy, rồi vèo một cái cô bị quăng thẳng xuống dưới lầu.
An Vĩ vận lực tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng, cô tức giận ngẩng đầu lên vốn muốn mắng bà ta, nhưng đầu chưa kịp ngẩng thì bên má phải đột nhiên đau rát, cô bưng má ánh mắt sững sốt nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta thấy cô nhìn liền quát ầm lên,"Cái con đĩ thõa không có liêm sỉ này, mày nghĩ mày là ai hả, qua đêm với con trai tao rồi thì liền cút xéo ra khỏi nhà này, mày nghĩ mày danh giá gì mà còn ở lại qua đêm hả, tao cho mày biết cái thứ như mày được con trai tao để ý rồi chơi một đêm là vinh hạnh rồi, mày nghĩ có được cái mặt đẹp là ngon à?",Bà ta như con mụ điên đứng trên bậc thang mà chửi ầm ầm như bị mắc nàng dưới, trong miệng phát ra toàn lời độc địa khiến An Vĩ tức muốn lập tức bước lên giết chết bà ta.
Ánh mắt cô lạnh băng nhìn bà ta chằm chằm, đôi mắt từ tròng đen chuyển sang thành màu xanh ám trầm, từ trong kẻ răng cô rích ra từng chữ,"Bà Vừa Nói Gì?
Bà ta thấy đôi mắt của An Vĩ đổi màu liền biến sắc, bà ta liên tục lùi về phía sau, đúng lúc này căn phòng phía bên cạnh mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước ra, chỉ thấy thần sắc hắn mệt mỏi uể oải, hai mắt thâm đen làn da vàng vọt, cơ thể gầy như một con ma chơi, nhìn thôi cũng biết là ăn chơi túng dục quá độ rồi.
Hắn uể oải ngáp một cái, rồi rầu rĩ lên tiếng,"Sáng sớm không để cho người ta ngủ la lối gì vậy hả?
An Vĩ nhìn hắn một cái rồi nhìn người đàn bà này một cái, cô nhíu mày, từ khi nào nhà cô lại xuất hiện mấy kẻ này đây, ba năm cô rời đi đã xảy ra chuyện gì.
Tên đàn ông sao khi tỉnh táo lại nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh ngạc, hắn xoa mắt rồi đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng chưa kịp làm ra hành động gì một phòng nữa cũng mở cửa ra.
Người vừa cánh cửa kia đi ra khuôn mặt còn mơ màng buồn ngủ, đột nhiên người đó ngẩng mặt lên, chỉ thấy người đó hai mắt mở to, mồm há ra to như quả trứng gà, rồi người đó nhảy dựng lên mếu máo.
"Sư phụ",Kêu lên một tiếng xong, dưới chân như có lò xo phóng một cái bay thẳng đến chỗ An Vĩ ôm cô khóc nức nở.
"Sư phụ, Sư phụ", Người nọ ôm cô khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi vô cùng thương tâm.
An Vĩ thở dài, đưa tay vuốt lưng người nọ an ủi,"Thiên An ngoan, vi sư ở đây đừng khóc.
Đột nhiên Thiên An buông cô ra nhảy dựng hét ầm lên,"Sư ông sư bà, sư phụ về rồi, An Vĩ về rồi, hai người mau xuống đây.
Lời Thiên An vừa dứt một cánh cửa phòng nữa được mở ra, bên trong có hai người vội vã đi ra, cô phát hiện hai người kia gầy yếu đi rất nhiều, hai mái đầu vốn dĩ đen bóng giờ đây đã có chút hoa râm, nhìn thấy mà hai hốc mắt An Vĩ đỏ hoe.
"Vĩ nhi, Vĩ nhi của mẹ, mau đến đây để mẹ nhìn xem",Bà Nhàn khuôn mặt tiều tụy hóc hác, mẹ gầy yếu đi rất nhiều, có phải cô đã bỏ quên song thân quá lâu rồi hay không? Nhân lúc Bà Nhàn ôm lấy cô vận chút tiên lực dò xét thân thể bà Nhàn.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô", Đột nhiên cô đẩy bà Nhàn ra, tay vặn nội lực một tác chụp lấy người đàn bà kia, chỉ thấy bà ta vèo một cái bay đập vào tường sau đó rớt xuống đất.
Mọi người bị sự việc đột ngột làm cho ngây người, loại trừ đám a tỳ mặt lạnh như tiền kia, An Vĩ vốn muốn một tát nữa chụp vào tên đàn ông kia nhưng bà Nhàn đã vội cản lại.
Cô liếc mắt nhìn bà Nhàn rồi thu tay, cô nói,"Mẹ, cha, những người này là ai vậy?", Lời nói của cô không có chút độ ấm khiến người ta kinh hãi.
Bà Nhàn nhìn An Vĩ một lúc rồi mới nói,"Người này là cô họ của con còn kia là biểu ca của con.
Bà Nhàn chỉ giới thiệu sơ lượt nhiêu đó, phía sau không muốn nói tiếp.
An Vĩ nhìn thoáng qua chỗ tên đàn ông đang ôm lấy người phụ nữ đang hôn mê kia lạnh giọng nói,"Ta hỏi ngươi, những nữ nhân ngươi đưa về nhà sau đó chơi ở đâu?
"Ở...ở...."Hắn ta nuốt nước bọt một cái ực, sợ hãi nhìn An Vĩ, sau đó run rẩy chỉ tay lên phòng cô.
Ánh mắt An Vĩ ám trầm, cô nhớ lại lúc nãy cô còn nằm trên giường nơi cẩu nam nữ giao hoan mà không khỏi ớn lạnh.
"Lâm Khanh",An Vĩ lạnh lẽo gọi tên người bên cạnh.
"Nương nương",Lâm Khanh nãy giờ im lặng bất động như tượng đột nhiên lên tiếng.
"Lên lầu đổi mới tất cả, còn những thứ kia cùng với hai kẻ đáng chết này quăng ra đường hết cho bổn cung.
"Dạ",Lâm Khanh đáp một tiếng rồi dẫn hơn mười a tỳ đi dọn phòng.
Lúc này An Vĩ quay lại với cha mẹ mình mỉm cười, tất cả bọn họ bắt đầu thời khắc toàn tụ, phản phất những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.