Nếu như nói trước đó chỉ là lời xì xào bàn tán trà dư tửu hậu của những người nhàn rỗi không có việc gì làm. Thì bây giờ đây, chuyện “Thành Dương lão tổ bị dư nghiệt Yêu tộc đầu độc”, xôn xao bộc phát, gần như là dư luận sôi nổi.

Đông Liễu ngồi canh không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng có một lần canh được Thành Dương Mục Thu. Thấp thỏm lâu quá rồi, khi nhìn thấy người trái lại bình tĩnh, Đông Liễu không nói hai lời, lập tức hành đại lễ với Thành Dương Mục Thu.

Thành Dương Mục Thu lúc nào cũng trọng đãi với Đông Liễu, nhưng lại không vội vã đỡ ông lên, “Tiền bối làm gì vậy?”

Đông Liễu thấy thế, con tim ngày càng chìm sâu, nhưng lại càng chắc chắn hơn, nói thẳng: “Thành Dương chưởng môn quý nhân bận chuyện, tại hạ đành đi thẳng vào vấn đề, xin ngài tạo điều kiện cho lão phu dẫn Ngân Nhung, âm thầm rời đi.”

Trên mặt Thành Dương Mục Thu nhìn không ra vui giận: “Hửm?”

Đông Liễu lần thứ hai cúi rạp người, dũng cảm nói: “Ở ngoài đều đang đồn đại, Ngân Nhung là con trai của Yêu vương, ai ai cũng muốn diệt trừ. Dù ta già rồi, nhưng tai không điếc mắt không hoa, nghe nói đã có không ít tán tu đến dưới chân núi thỉnh nguyện, xin ngài giao Ngân Nhung ra, những lời như thế càng lúc càng lớn, chuyện ngày hôm đó Ngân Nhung phát điên giết người đã không dối gạt được…. Người ta nói một đêm vợ chồng ơn nghĩa trăm ngày. So với việc để ngài lâm vào tình thế khó xử, không bằng, ta cả gan đề nghị, không thì cứ để cho Ngân Nhung lặng lẽ rời đi, vừa bảo đảm cho ngài và danh dự trăm năm của Thái Vi Cảnh, cũng chừa cho nó một con đường sống.”

Thành Dương Mục Thu: “Ý của ngươi là, ngươi cho rằng ta sẽ như mong muốn của những người ngoài kia, tự tay giết Ngân Nhung?”

Đông Liễu điên cuồng hò hét trong lòng: Mong muốn của ta không phải thế! Mau cãi lại ta đi!!

Nhưng Thành Dương Mục Thu trầm ngâm chốc lát, thế mà gật đầu: “Ngươi nói không sai, Ngân Nhung không chỉ một ngày là vợ chồng với ta, bản tôn thật sự không đành lòng tự tay giết y. Nhưng bây giờ tình thế bức bách, cũng không thể để trăm năm cơ nghiệp của Thái Vi Cảnh bị hủy hoại trong một ngày.”

Đông Liễu: “!”

Đông Liễu lại càng hoảng hơn nữa, vốn dĩ hôm nay ông nói lời này, là đang đầu cơ trục lợi, chứ không phải là thật lòng muốn mang Ngân Nhung cao bay xa chạy, mục đích thật sự là để khích tướng nhận được một lời khẳng định của lão tổ. Nếu như Thành Dương Mục Thu đồng ý bảo vệ Ngân Nhung, vậy thì đừng nói đến việc Ngân Nhung là “con cháu Yêu vương” gì đó, cho dù y là Yêu vương đi nữa, ông già đây cũng che chở được.

Nhưng nay lúc này, ông đã đánh giá cao tình cảm của lão tổ với Ngân Nhung.

Ôi, vợ chồng vốn là chim chung rừng, tai vạ đến nơi mỗi con một hướng mà, huống chi hai người này lại còn không tính là vợ chồng.

Đông Liễu chỉ dám mắng Thành Dương Mục Thu khốn kiếp trong lòng, ngoài miệng vẫn phải giữ gìn cung kính, ông cân nhắc từng câu từng chữ: “Vậy, kính xin lão tổ ban thưởng ân điển.”

Thành Dương Mục Thu: “Để Ngân Nhung và ngươi lặng lẽ rời đi, rồi Thái Vi Cảnh chỉ nói y chạy tội với bên ngoài, không phải là khó. Nhưng hai ngươi chạy được sao?”

Đông Liễu: “…”

Thành Dương Mục Thu: “Tránh cho lạc nhân khẩu thực (1), đến lúc đó Thái Vi Cảnh không tiện ra tay bảo vệ, chỉ bằng các ngươi… ngươi cũng biết bây giờ Yêu tộc tàn phá, bao nhiêu người chịu thiệt hại nặng nề, cửa nát nhà tan, thề sống chết muốn tiêu diệt “kẻ đứng đằng sau”?”

Nghĩa bóng, ngươi và Ngân Nhung cùng nhau rời đi, quá nửa là chết không có chỗ chôn.

Đông Liễu cuống lên: “Nhưng ngài cũng biết rõ là Ngân Nhung không phải là kẻ đứng sau!”

Thành Dương Mục Thu: “Ba người thành hổ, thế nhân chỉ tin tưởng điều bọn họ muốn tin.”

Đông Liễu: “Tức là, ngươi tính để mặc cho Ngân Nhung đi chết?”

Thành Dương Mục Thu: “Vì một người mà chặn trên dưới mấy chục ngàn nhân mạng của Thái Vi Cảnh, đó không phải là việc chưởng môn nên làm.”

“Được, được!” Đông Liễu tức đến bật cười, “Thế thì không nhọc lòng đến ngài đây nữa, ta sẽ dẫn nó đi ngay!”

Thành Dương Mục Thu gọi ông lại: “Ngươi thật sự muốn dẫn y đi, không sợ chết sao?”

Đông Liễu đứng lại, trông như muốn chửi người, song lại cố gắng dằn xuống: “Ông đây có vẻ không đáng tin lắm đúng không? Ăn chơi cờ bạc trai gái có đủ hết cả, thường xuyên thua sạch tiền, hại Ngân Nhung từ nhỏ đã chịu đói chung với ta, còn dẫn nó đến kỹ viện nuôi đến lớn. Dù thế nào đi nữa, ta cũng không phải là một sư phụ hợp lệ, nhưng mà…”

Vẻ mặt Đông Liễu dịu xuống: “Lúc nhãi con đó còn nhỏ, đã bị ta ôm về, ông đây một tay phân một tay nước tiểu nuôi nó lớn. Nó vừa biết nói, bi bô tiếng đầu tiên là “sư phụ”, nhiều năm như vậy, nó đi theo ta gần như là con ruột của ta vậy. Nhân tộc các người hay nói, con người là có tình cảm, nhưng ta thấy, có một vài người chưa chắc đã hiểu tình cảm hơn yêu quái!”



Dứt lời, Đông Liễu nhanh chân đi về phía Hành Cao Cư. Sau đó chợt ý thức được, hình như ông không thể đi đến đó được, trong lúc đang xấu hổ, thì bỗng một chiếc thuyền con, theo dòng sông Nại Ly lơ lửng giữa trời vọt xuống, dừng trước mắt ông. Đông Liễu dừng một chút, dứt khoát bước lên thuyền.

Thành Dương Mục Thu nhìn qua bóng lưng của ông, đứng chắp tay, khe khẽ thở dài.

Chẳng biết Hi Hạc và Cảnh Sầm hiện thân từ lúc nào, hai bên trái phải đứng bên cạnh Thành Dương Mục Thu. Hi Hạc không giấu được chuyện trong lòng, không kiềm được hỏi: “Sư tôn, thật sự để ông ta mang sư nương đi sao?”

Cảnh Sầm nghe thấy hai chữ “sư nương”, liếc mắt nhìn sư đệ không quá đồng tình, ý tứ cũng rất rõ ràng: Đã đến lúc này, sao còn gọi sư nương?

Lại nghe Thành Dương Mục Thu nói: “Tất nhiên là không phải, ông ta không bảo vệ được sư nương của các ngươi chu toàn.”

Hi Hạc: “Vậy ý người là?” Không lẽ là nhàm chán đến mức muốn thử tình cảm của Đông Liễu Đạo quân với sư nương chứ?

Qua mãi một lúc sau, Hi Hạc tưởng là sư tôn của mình sẽ không quan tâm đến mình, Thành Dương Mục Thu mới không đầu không đuôi lên tiếng: “Chỉ là không muốn mang theo hắn, mà thôi.” Rồi nói: “Y nghẹn ở lâu quá rồi, đi ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.”

Hi Hạc: “Hả? Sao cơ?”

Cảnh Sầm thật sự không nghe lọt tai sư đệ của mình tiếp tục hỏi những câu vô nghĩa đó nữa, hỏi: “Sư tôn, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”

Thành Dương Mục Thu: “Nội thành Thái Vi Cảnh có Yêu tộc lẫn vào, đã được ghi tên vào sổ rồi?”

Do diện tích lãnh thổ của Thái Vi Cảnh mênh mông, nên trong phạm vi trăm dặm dưới chân Thái Vi Sơn, được gọi là nội thành.

Cảnh Sầm: “Theo lời phân phó của sư phụ, tất cả đã được đăng ký trong danh sách, không có đánh cỏ động rắn.”

Đông Liễu nổi giận đùng đùng lên núi, lần đầu bước vào Hành Cao Cư trong truyền thuyết. Thoạt tiên bị đình đài lầu các vàng son lộng lẫy choáng ngợp đập vào trong mắt, lại giật mình trước “đấu bồng đen” nhìn đâu cũng thấy —— phải biết là, những đấu bồng đen này, được linh lực của Thành Dương Mục Thu tẩm bổ, ở bên ngoại là đại diện cho Thành Dương lão tổ. Chẳng những trông có vẻ kinh khủng, còn từng phụ trợ lão tổ hàng yêu phục ma, hung danh ở bên ngoài —— qua hai nỗi khiếp sợ này xong, tâm trạng trái lại dần bình tĩnh. Ông nghĩa, không thể thẳng mày trợn mặt nói với Ngân Nhung là Thành Dương lão tổ không cần con nữa, không thì e rằng thằng bé sẽ không chịu nổi đả kích.

Ai, đồ nhi số khổ của ta.

Dưới sự chỉ dẫn của con rối đội đấu bồng đen Đông Liễu thuận lợi tìm ra được Ngân Nhung.

Trông thấy đồ nhi số khổ của ông, đang ngã trên giường mỹ nhân, vừa chỉ huy con rối hình người hung danh bên ngoài bóc nho cho mình vừa nặn bóng tuyết chơi.

À đúng rồi, ngày hè, vậy bên cạnh vườn linh dược thế mà bất chợt xuất hiện một đống tuyết.

Đông Liễu biết đồ đệ của mình sợ nóng nhất.

Đông Liễu đột nhiên càng thêm không nói ra được việc Thành Dương Mục Thu dự định vứt bỏ Ngân Nhung hơn nữa.

Rồi còn nghi hoạc.

Được chăm bẫm ăn ngon mặc đẹp như vậy, không giống như là tình cảm tan vỡ.

Ngân Nhung nhìn sư phụ mình thì sáng mắt lên: “Sư phụ! Sao người lại tới đây!”

Đông Liễu: “…”

Ngân Nhung: “Muốn ăn nho ướp lạnh không ạ?”

Đông Liễu: “…”



Cuối cùng Đông Liễu nhắm mắt nói: “Ta tới đến để cứu con.”

Ngân Nhung nghiêng đầu, tai hồ ly trên đỉnh đầu cũng giật giật theo: “Cứu con?”

Đông Liễu thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy việc này rất khó giải thích. Sau đó lại nói chuyện với Ngân Nhung trong chóc lát, bỗng ngạc nhiên phát hiện, đồ đệ nhà mình vậy mà hoàn toàn không hay biết gì về dư luận xôn xao bên ngoài.

Nên nói Thành Dương Mục Thu bảo vệ y quá tốt? Hay là lương tâm trỗi dậy, để y trước khi chết sung sướng hơn một chút?

Đông Liễu hoài nghi là điều sau, dù sao lão tổ đã nói rõ ràng với ông rồi.”

Đông Liễu lại thở dài: “Đứng dậy, cải trang một phen, đi với sư phụ.”

Ngân Nhung do dự: “Nhưng mà, Mục Thu ca ca không cho con rời khỏi Hành Cao Cư.”

Đông Liễu vẫn không đành lòng nói “Mục Thu ca ca của con không cần con nữa, chuẩn bị hi sinh mình con để Thái Vi Cảnh an vui”, mập mờ nói: “Nhưng mà nó để ta mang con ra ngoài, hóng mát một lúc.”

“Có thật không!” Ngân Nhung mừng tít mắt, không nghi ngờ gì, vui vẻ làm theo yêu cầu của sư phụ cải trang một phen. Theo ông lên đường xuống núi, còn ríu ra ríu rít hỏi: “Sao phải cải trang ạ? Bởi vì đồ đệ của người đẹp quá sao khà khà khà.”

Nhưng mà, ngay lập tức, Ngân Nhung đã hiểu tại sao phải cải trang.

Tất cả mọi người trên đường đều đang thảo luận cùng một chuyện:

“Y giết nhiều người như vậy, giờ lại trốn đi như người không liên quan, được lão tổ kim ốc tàng kiều, còn không chúng ta nói đến, là lý nào chứ?”

“Không sai, càng cấm nói thì càng khả nghi, nếu như y quang minh chính đại, có điều gì không thể phơi bày?”

“Dư nghiệt Yêu tộc! Mọi người phải trừ diệt!”

Ngân Nhung: “…”

An nhàn lâu quá rồi, y gần như sắp quên mất, hôm đó, lục lạc của y rơi xuống, mất khống chế, đúng suýt nữa đã giết người vô tội. Nhưng y vẫn chưa làm được, không phải là được Thành Dương Mục Thu ngăn trở đúng lúc sao? Mà những kẻ đã bị y giết, đều là kẻ xấu khơi chuyện trước, chết chưa hết tội.

Có một quy tắc bất thành văn trong giới tu chân, đó là người khiêu khích trước sai một khi bắt đầu đấu pháp, chết sống không hối hận.

Nhưng những cuộc nói chuyện liên qua đến y, đâu đâu cũng là:

“Y biết dùng Hàn Tô Triền đó là chứng cứ! Chắc chắn là con cháu của Yêu vương! Lần này Yêu tộc làm loạn quy mô lớn, chắc chắn là do y sai khiến phía sau!”

“Lão tổ bị con hồ ly tinh ki mê hoặc rồi, mặc kệ sống chết của chúng ta!”

“Chúng ta còn phải đi đòi một lời giải thích, ngày nào Thành Dương lão tổ còn không gặp chúng ta, ngày đó chúng ta không đi!”

“Không sai! Ngày nào còn chưa có một lời giải thích, ngày nấy chúng ta không đi! Thề phải giết con hồ yêu kia!”

Quần chúng kích động như vậy, Ngân Nhung nghe mà choáng váng. Có điều, y không ngu đến mức đối đầu hoặc là giải thích với những người này, trái lại kéo thấp mũ trùm đầu xuống, “Sư phụ, đi mau.”

Nhưng vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên nhảy bật ra mấy con yêu quái, hóa ra nguyên hình ngay bên đường, cúi đầu lập tức bái lạy Ngân Nhung, miệng hô lớn: “Cung nghênh thiếu chủ!”

__

(1) lạc nhân khẩu thực: 落人口实, chỉ việc làm việc không chu toàn, để lại sơ hở cho người khác công kích trong lời nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play