Thành Dương Mục Thu cười: “Vậy ta chờ ngươi đến cưới ta.”
Ngân Nhung không nghĩ là tổ tông thoải mái như vậy, hoàn toàn không quan tâm là cưới hay lấy, không khỏi càng vui vẻ hơn nữa, cố tình lén đánh tráo khái niệm để trêu hắn: “Sau này thân phận của ta không bình thường nữa rồi, sau này ta có thể là phu quân của chưởng môn của đệ nhất Tiên môn, địa vị lừng lẫy, ngươi chỉ việc chờ cùng ta ăn ngon uống say thôi.”
Thành Dương Mục Thu lại bị chọc cười, cười đủ rồi, mới nói hùa theo: “Được, từ này về sau đành dựa vào Hồ công tử.”
Ngân Nhung cũng cười: “Dễ thôi dễ thôi!”
Thành Dương Mục Thu nắm cổ tay hồ ly tinh nhà mình như đang thưởng thức, nói: “Nhiều người tặng quà cho ngươi như vậy, ta thân là đạo lữ, cũng nên đưa một món mới phải.”
Ngân Nhung: “Quà gì?”
Thành Dương Mục Thu: “Ngươi chắc chắn sẽ thích, nhưng mà bây giờ chưa thể cho ngươi được, phải qua mấy ngày nữa mới dược.”
Ngân Nhung: “Tại sao phải qua mấy ngày nữa? Không lẽ là ngươi tự làm?”
Thành Dương Mục Thu: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Ngân Nhung: “Ờm.”
Ngân Nhung thử đoán, tổ tông không có phủ nhận, vậy thì tám phần mười là do hắn tự mình làm, tính toán ngày tháng, các môn phái được mời đến Thái Vi Cảnh làm khách, chắc tầm mấy ngày nữa là đi rồi. Không chừng Thành Dương Mục Thu phải chờ bọn họ đi rồi mới có thể dành thời gian làm quà cho mình.
Trong lòng Ngân Nhung không ngớt mong chờ, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ khách khứa rời đi.
Từ sau ngày hôm đó, Thành Dương Mục Thu càng bận rộn hơn nữa, cả ngày đi sớm về trễ, gần như ngay cả thời gian ngủ cũng không có, mà Ngân Nhung cũng mừng vì không phải chung giường với hắn —— dương khí của tổ tông nặng, ngày hè mà ôm hắn cứ như là ôm cái lò lửa vậy.
Vì Ngân Nhung sợ nóng, ban ngày ngâm trong hồ, ban đêm mới ra ngoài hóng gió mát, chỉ chớp mắt đã qua bảy tám ngày, lúc này khách khứa vẫn chưa đi hết, thì quà đã đến trước rồi —— là cả một ngọn núi tuyết.
Ngân Nhung đứng trên bội kiếm của Thành Dương Mục Thu, dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, “Thái Vi Cảnh lấy đâu ra núi tuyết?”
Thành Dương Mục Thu hời hợt nói: “Dùng một vài cách, thích không?”
Nhớ mấy ngày nay, Thành Dương Mục Thu ngay cả thời gian ngủ cũng không có, Ngân Nhung biết không thể chỉ đơn giản là “một vài cách” như vậy, nhưng mất cụ thể là bao nhiêu thì y không có khái niệm chính xác. Song cũng không ảnh hưởng đến việc Ngân Nhung thấy cảm động: “Thích.”
Thành Dương Mục Thu ôm eo y, thúc kiếm quyết, “Vậy thì đi lên xem thử.”
Một khắc sau, hai người đã đáp xuống núi tuyết, cảm giác mát lạnh thấm ruột thấm gan phả vào mặt, Ngân Nhung hưng phấn giẫm xuống đống tuyết, sau đó không kiềm được hóa thành tiểu hồ ly, ngụp đầu lặn xuống, lông lá trên người bị dính tuyết cũng không để ý. Bật nhảy lên, lắc lắc người, rồi lại đâm đầu vào, dùng hết cả bốn vuốt, hưng phấn chạy như bay, lăn lăn lộn lộn, cái đuôi to phe phẩy phe phẩy, nhào đến dưới chân Thành Dương Mục Thu, cục lông xoay vòng tròn quanh chân hắn hai vòng, cuối cùng chít chít nằm phịch xuống đất, phơi cái bụng trắng ra, hưng phấn kêu to “hức hức hức”.
Thành Dương Mục Thu ngồi xổm xuống, xoa cái bụng mềm mại của cục lông một cái, lại mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Ngân Nhung nghiêng đầu: “Chít?”
Thành Dương Mục Thu: “Lâu như vậy, mới nhớ ra đưa ngươi cái này, rõ ràng biết là ngươi sợ nóng.”
—— a a a a con mẹ ngươi, sao lúc nào tổ tông cũng biết nói như vậy chứ! Thì ra ca ca tìm lại được ký ức đáng yêu đến thế sao, biết tặng quà còn biết ăn nói, thế này ai mà chịu nổi chứ?!!!
Ngân Nhung trở mình nhỏm dậy, lắc lắc lông, hóa thành thiếu niên tai hồ, nhào vào lòng đạo lữ nhà mình, hôn hắn một cái thật kêu, “Mục Thu ca ca, sao ngươi tốt quá vậy!”
Nụ hôn này hơi lạnh, lại rất ngọt, mang theo mùi thơm hạnh mai yếu ớt, thấm ruột thấm gan.
Thành Dương Mục Thu thành công bị y ngọt đến, đỡ được hồ ly tinh nhà mình, hôn đáp lại.
Giới tu chân lại một lần nữa sốt lên.
Thành Dương lão tổ đưa cho tiểu kiều thê của hắn một ngọn núi nhỏ!
Sơn mạch Thái Vi có vô số đồi núi, trong đó có mười tám ngọn núi chứa linh mạch cấp cao đã được Thành Dương Mục Thi phân chia cho mười tám đệ tử thân truyền của mình, mỗi đệ tử lại mở rộng môn đồ cho riêng mình, đâm chồi nảy lộc.
Ngọn núi đó là ngọn núi thứ mười chín, linh khí cũng không hề kém mười tám ngọn núi nội môn.
Theo lý mà nói, linh mạch tự nhiên cấp cao trong sơn mạch Thái Vi chỉ có mười tám ngọn núi, còn về ngọn núi thứ mười chín này, rất có thể là do Thành Dương Mục Thu tìm được từ nơi khác, hoặc là mua linh mạch cấp cao, bỏ vào trong đó, dùng cách nào đó để dung hợp với ngọn núi.
Thế nghĩa là sao? Thái Vi Cảnh tùy tiện lấy ra một ngọn núi nhỏ cho đệ tử thân truyền, đã có thể nươi sống được bảy tám môn phái tầm trung bình thường, nếu đổi thành linh thạch, có thể một hơi mua được hàng chục ngàn cái trấn Tỳ Bà.
Đúng là mạnh tay!
“Chẳng trách ai ai cũng muốn cưới nam nhân có quyền có thế, chiều chuộng như thế, người bình thường thật sự cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Hồ Ngân Nhung cũng không phải người bình thường, giờ y được công nhận là “đệ nhất mỹ nhân của giới tu chân rồi”, với nhan sắc của y, nhận được yêu chiều như vậy, cũng là hợp tình hợp lý.”
Nhóm các tu sĩ trẻ tuổi đang chụm đầu vào nhau xì xầm, thì có một thiếu niên khinh thường nói:
“Ta thấy y là con hồ ly tinh số một giới tu chân mà thôi, y chỉ dược cái tốt sốt, mặt mày xinh đẹp thì được gì?” Hắn nhìn ngang liếc dọc, hạ thấp giọnhg, ghen tị nói: “Biết Tú Xuân Lâu ở thành Lộc Ngô không? Nơi xuất hiện nhiều mỹ nhân nhất giới Tu Chân. Hồng Tụ công tử đứng đầu bảng ở đó, mới thật sự là quốc sắc thiên hương, nghe nói lúc trước có người nhìn thấy một bàn chân ngọc của ngài ấy, lập tức mắc bệnh tương tư. Hôm lộ diện, chỉ một thoáng kinh hồng thôi mà những quý công tử nghe danh nên đến, tất cả đều sôi sục, giá sơ long gấp gần hơn hai mươi lần trước kia! Phải diễm sắc vô biên đến mức nào? Hồ Ngân Nhung sao bằng được chứ?”
Có người nhỏ giọng hùa theo: “Ta cũng đã từng nghe nói rồi, huynh trưởng ta còn trộm linh thạch của phụ thân, lén chạy đến thành Lộc Ngô, vào Tú Xuân Lâu, dù chưa từng được nhìn thấy Hồng Tụ công tử, nhưng huynh ấy nói tiểu quan ở nơi đó mỗi người một vẻ nghiêng nước nghiêng thành… Hồng Tụ công tử chắc còn xuất trần thoát tục hơn nữa.”
Nhưng cũng có người phản đối: “Ta chưa từng thấy Hồng Tụ, nhưng mỹ mạo của Hồ công tử thì bọn ta rõ như ban ngày.”
Người đó không để ý đến hắn, một mình nói tiếp: “Vị Hồng Tụ công tử kia xinh đẹp như vậy, các ngươi thử đoán xem dạo gần đây y thế nào rồi? Bị ân khách cưỡng ép chuộc thân, đến nay vẫn chưa từng lộ diện, yêu quái ở thành Lộc Ngô đều đang suy đoán, y đã bị người ta lừa gạt độc chiếm rồi, các ngươi nhìn xem, cùng là mỹ nhân, cảnh ngộ lại khác biệt một trời một vực như vậy. Nên mới nói, Hồ Ngân Nhung chỉ có cái số may mà thôi.”
“Đúng vậy, vận may của y đúng là tốt thật rồi, năm vừa rồi Thái Vi Cảnh có buổi thịnh hội gì đó, cho mời rất nhiều các đạo hữu, năm nào Vạn Kiếm Phong cũng sẽ cho Trần thiếu tông chủ đến. Nhưng không biết tại sao lần này Trần Hướng Vãn lại bị lão tông chủ cấm đoán, hoàn toàn không được đi ra, nhưng hắn là người từng có hôn ước với Thành Dương lão tổ. Nếu như có hắn đến, thì đến phiên con hồ ly tinh đó lên mặt ra oai sao?”
“Các ngươi có thù với Hồ Ngân Nhung hết sao? Sao ai cũng nói xấu y vậy?” Một cô thiếu nữ không nhịn được đã mở miệng, là thiên kim của chưởng môn Nam Sơn Phái Phương Thù Thường mà Ngân Nhung từng thấy trên Thanh Sương Cư hôm ấy.
“A Thường, ngươi cũng chưa từng thấy y, lại làm sao biết hắn là người tốt?” Một thiếu niên lên tiếng hỏi.
Phương Thù Thường nói thẳng: “Hồ Ngân Nhung có phải người tốt hay không ta không biết, nhưng nhìn thấy có người vì đố kị nên cố tình bôi nhọ, thì ta không ưa.
Vị Phương cô nương này là con gái út của chưởng môn Nam Sơn Phái – một trong “Tứ tông” ngang hàng với Thái Vi Cảnh, Vô Lượng Tông, Vạn Kiếm Phong, tỷ phu là chưởng môn của Vô Lượng Tông, Phạm Cô Hồng, địa vị hiển hách. Đích thị là đại tiểu thư ngàn vàng đường hoàng ra dáng, từ nhỏ lớn lên trong sự vây quanh của mọi người, trước giờ không ai dám nói một tiếng “không” ngay trước mặt cô, từ đó mà thành cái tính nhanh mồm nhanh miệng.
Mấy vị thiếu niên thiếu nữ chua chát đó, thấy Phương nhị tiểu thư tỏ thái độ, nên không dám tiếp tục bôi đen Ngân Nhung nữa, cũng cảm thấy ở lại đây vô vị, bèn vội vàng tản đi.
Phương Thù Thường bĩu môi với bóng lưng của bọn họ, nhỏ giọng lầm bầm: “Hôm ấy bỏ lỡ, không đến hội thưởng tà, y đẹp như vậy thật sao? Muốn gặp quá.”
Từ sau ngày thưởng trà đó, vị Hồ công tử trong lời đồn không còn ra mặt nữa. Bây giờ đầy tai cô toàn là Hồ Ngân Nhung, đến ngay cả đám tiểu tỷ muội ở Nam Sơn Phái xa xôi cũng dùng bùa truyền âm, hóng hớt hỏi cô, con hồ ly tinh thật sự khoa trương đến vậy sao?
Tiếc là, cô ở ngay Thái Vi Cảnh vậy mà bỏ lỡ.
“Muốn gặp Hồ Ngân Nhung, chuyện đó có gì khó?” Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cô.
Phương Thù Thường: “Trịnh sư huynh?”
Trịnh Ngộ là đệ tử Vô Lượng Tông, Phạm chưởng môn Phạm Cô Hồng bế quan từ chối, không tự mình đến cổ vũ, chỉ phái một trưởng lão địa vị không cao, Trịnh Ngộ chính là đệ tử thân truyền của vị trưởng lão kia, đi theo sư phụ đến.
Vô Lượng Tông và Nam Sơn Phái đã kết thành quan hệ thông gia, đệ tử nội môn của hai phái cũng có lui tới với nhau, ít nhất là cũng quen mặt. Mối quan hệ giữa Trịnh Ngộ và Phương Thù Thường ở mức độ gặp nhau sẽ chào hỏi một tiếng.
Trịnh Ngộ cười nói: “Chẳng những có thể nhìn thấy Hồ Ngân Nhung, còn có thể xem thử ngọn núi thứ mười chín đó ra sao, nghe nói đã được đặt tên là “Ngọc Nhứ Phong”, nơi đó chẳng những linh khí sung túc, cả ngọn núi còn ngập hoa tuyết long lanh, Thành Dương lão tổ đích thân dùng thuật pháp duy trì, là cảnh lạ khó gặp.”
Phương Thù Thường nghe hắn nói mà mơ mộng, kích động háo hức hỏi: “Thế làm sao để đến đó đây?”
Trịnh Ngộ: “Chuyện đó thì có gì là khó, ta ngự kiếm mang muội đến đó, đi ngay bây giờ luôn.”
Phương Thù Thường chần chờ: “Nhưng mà… dù sao chúng ta cũng là khách mời, không lên tiếng chào hỏi, tự ý đến đó, không hay lắm?”
Trịnh Ngộ: “A Thường sư muội, mấy ngày nay Hồ công tử rất ít khi giao du với bên ngoài, rõ ràng không muốn gặp người.”
“Tuy nói sau lưng người khác thì không tốt lắm, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ về Hồ công tử đó. Y chỉ là một con hồ ly được chiều chuộng quá đáng, đến ngay cả các chưởng môn của môn phái khác cũng hoàn toàn không nể mặt. Aizz, ngặt nỗi lão tổ cưng chiều y, cầu gì được đó như thế, nếu như y không muốn gặp người khác thì cho dù muội có cầu kiến thì cũng chưa chắc có thể gặp được. Nghĩ lùi thêm bước nữa, sợ là lệnh tôn đại nhân cũng không muốn vì chuyện như thế mà mở miệng hỏi Triêu Vũ Đạo quân.”
Đúng là như vậy thật, tuy cha thương cô song loại chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt này, quá nửa là sẽ không đồng ý.
Trịnh Ngộ: “Chúng ta chỉ lén lút đến nhìn thử thôi, thần không biết quỷ không hay, nhìn xong là về ngay, nếu như bị người khác phát hiện thì sư muội cũng không phải sợ, cứ việc đẩy hết trách nhiệm lên. Không nói gạt muội, thật ra ta muốn đến xem Ngọc Nhứ Phong đó, chỉ tiện thể dẫn theo muội thôi.”
Từ nhỏ Phương Thù Thường đã được bảo vệ rất tốt, cho nên lòng dạ cũng rất đơn thuần, nghe lời Trịnh Ngộ nói, đã có hơi động lòng, trông thấy Trịnh Ngộ làm bộ muốn đi, “Nếu sư muội không dám, vậy thì ta đi trước.”
Phương Thù Thường thấy hắn thật sự muốn đi, bèn giậm chân một cái: “Ây, chờ chút!”
Ở góc độ mà cô không nhìn thấy, Trịnh Ngộ thoáng lộ ra vẻ khinh thường đúng như ý mình, sau đó quay đầu lại cười nói: “Vậy nhanh đi, muộn quá sẽ bị các sư trưởng phát hiện đấy, đi theo ta!”
Thế là Phương Thù Thường đã không trì hoãn nữa, vội vã đi theo.
Hình như Trịnh Ngộ rất quen đường, thông thạo ngự kiếm tránh khỏi đám đông, đi thẳng đến Ngọc Nhứ Phong.
Ngọn núi này quả nhiên khác với bình thường, từ đằng xa đã có thể cảm nhận được nó linh khí bàng bạc tản ra, không khó để biết được linh mạch trong đó thượng thừa đến mức nào, tổng kết một chữ: Quý!
Chẳng những quý, lại còn rất đẹp, cả ngọn núi bị tuyết trắng xóa mềm mại bao phủ, sương trắng mông lung lượn lờ quanh núi, trong ngày mùa hè chói chang như thế này. Lại không ngừng có hoa tuyết nhỏ vụn bay lả tả, như tiên cung quỳnh lâu, vừa nhìn lập tức khiến người ta mong ngóng.
Dù là Phương nhị tiểu thư biết nhiều cũng không nhịn được cảm thán: “Đẹp quá đi!”
“Thật sao?” Trịnh Ngộ nói, “Vậy chúng ta đến gần hơn chút.”
Phương Thù Thường chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được một luồng linh lực bàng bạc kéo đến, chỉ thoáng cái quanh người đau dữ dội, cổ họng ngòn ngọt, vô thức định túm lấy Trịnh Ngộ, lại thấy hình như Trịnh sư huynh không cầm giữ được kiếm, bỗng nhiên vút lên một cái, cô nhanh chóng rơi từ trên trời cao xuống.
Trịnh Ngộ cũng suýt nữa bị ngã, song lại không đi cứu Phương Thù Thường, mà là quay đầu lại vội vội vàng vàng rời đi, thoắt cái dịch chuyển, cẩn thận vòng qua hộ vệ của Thái Vi Cảnh, mới trở về bên cạnh sư phụ mình phục mệnh.
Vị Nhân Trầm trưởng lão không được coi trọng hỏi: “Xong chưa? Có bị ai phát hiện không?”
Trịnh Ngộ hành lễ, đã tính trước mọi việc đáp: “Sư tôn yên tâm, mấy ngày nay các sư huynh đệ chúng ta không dám lười biếng, ngày đêm nghiên cứu. Con đường đó chúng ta đã tính toán mấy chục lần, vào canh giờ đó, trên đường sẽ không có người.”
Nhân Trầm hài lòng nói: “Không tệ, Phương nhị tiểu thư đâu? Nó thiên kim quý thể, tuyệt đối không được bất cẩn.”
Trịnh Ngộ: “Đồ nhi cũng có nghĩ đến điều đó, cô ta thật sự quá ngu ngốc, Thành Dương lão tổ cưng chiều con hồ ly tinh kia như vậy, sao có thể không lập trận hộ sơn? Cho dù Phương Thù Thường sống sót trở về, thì con chỉ cần nói, là con nhất thời hứng khởi, không bảo vệ cô ta đàng hoàng.”
“Có điều,” Trịnh Ngộ nói, “Cô ta hoàn toàn không có cơ hội sống sót trở về.”
“Hử? Sao ngươi biết?”
“A Thường sư muội tu vi thấp kém, ngã từ vách núi cao như vậy, không chết cũng bất tỉnh. Con hồ ly tinh kia hung hăng ngang ngược, lại không biết thân phận của cô ta, nhìn thấy có kẻ xâm nhập, sao có lòng tốt cứu viện? Với cách hành xử của y, phần lớn sẽ thấy chết mà không cứu.”
Nhân Trầm cười rộ lên: “Rất tốt, tốt nhất là cho nó chết trên Ngọc Nhứ Phong, đến lúc đó Thái Vi Cảnh có miệng cũng không cãi được, nếu như bọn họ kết thù với Nam Sơn Phái rồi, chưởng môn nhất định sẽ nhìn chúng ta bằng con mắt khác.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT