Dường như trên tấm khăn trùm mắt của ân khách có thêm pháp chú, vừa đeo
lên, trước mắt của Ngân Nhung lập tức đen kịt một màu, không có một tia
sáng nào, đồng thời muốn kéo xuống cũng không kéo được.
Ngân Nhung: “…” Ghê gớm vậy sao?
Có điều, nếu như là thú vui của ân khách, không tháo thì không tháo thôi,
người ta bỏ giá cao, muốn chơi cái gì, mình phối hợp theo là được.
Song, mắt không nhìn thấy thì thính giác đã trở nên hết sức nhạy cảm, chẳng
biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có thể nghe ra
được tốc độ của người đó nhanh nhưng ổn định, khoảng mở của bước hẳn rất lớn, chắc là chân dài lắm. Ngôn Tình Sắc
Ngay sau đó là tiếng mở cửa.
Ngân Nhung cũng thấy căng thẳng theo, dù sao cũng là lần đầu tiên… làm tiểu quan, y vẫn chưa có kinh nghiệm gì hết.
Tiếng bước chân người nọ dừng ở trước giường, nhưng không nói chuyện, cũng không tiến thêm.
Ngân Nhung: “Khách quan?”
“Ân khách” từ trên cao nhìn xuống y, vẫn không nói một lời.
Ngân Nhung cố gắng nhớ lại một chút liên quan tới cách chơi trùm mắt, “Để
Hồng Tụ cởi y phục cho ngài nhé? Hay nhắm mắt lại đoán kích thước?”
“…”
“…”
Người này làm nhiều trò như vậy, đi tới trước mắt, lại trở thành cái hũ nút,
cuối cùng là muốn làm gì? Hay là biểu hiện của mình không đúng, chọc
giận kim chủ? Không đúng, lúc có nhỏ y từng trốn dưới chân tường nghe
lén không ít, sau này còn được sư phụ của mình kéo đi “nghiên cứu” đặc
biệt, vừa rồi chắc là mình không nói nhầm gì…
Ngân Nhung: “Khách quan? Ngài có gì dặn dò, cứ nói cho Hồng Tụ là được.”
Một khắc sau, “ân khách” bỗng nhiên nghiêng người nhảy lên, bế ngang Ngân Nhung, ngă vào đệm giường.
Trên giường trải ba lớp đệm bằng gấm vóc lụa là màu đỏ thẫm, ngã vào không
có cảm giác đau, nhưng Ngân Nhung bị giật mình, tai hồ ly trên đỉnh đầu
và cái đuôi to phía sau xù lông hết lên, tiếng hô kinh ngạc vừa mới ra
khỏi miệng đã lập tức bị ngăn chặn.
Hơi thở thần nam tính, nụ hôn có hơi trúc trắc, lại mang theo cảm giác ngột ngạt.
Ngân Nhung cảm thấy khí tức của vị khách nhân này rất quen thuộc, như là…
thế nhưng chuyện đó là không thể nào, người đó làm sao có thể hôn mình
chứ? Từ sau khi hai người gặp lại nhau ở Thái Vi Cảnh, mỗi lần làm lễ
Chu Công, tên nam nhân chó má kia chỉ biết sướng cái thân mình, cứ đấu
đá lung tung một mực khinh xuất, làm xong là kéo quần lên đi ngay, dáng
vẻ cứ như là ngay cả liếc nhìn mình một cái cũng ghét vậy. Đừng nói đến
hôn môi, ngay cả hôn mặt một cái còn không có.
Mà vị “ân khách” này lại dường như rất thích hôn môi.
Nhẹ nhàng chậm rãi vân vê khiêu khích, hôn đến nỗi nhịp thở của Ngân Nhung
dồn dập, tim đập nhanh hơn, đến ngay cả cái đuôi sau lưng cũng vô thức
quấn lấy chân rắn chắc mạnh mẽ của đối phương.
Vừa dứt nụ hôn,
đến khi cuối cùng cũng tách ra, người đó vẫn không nói lời nào, nhưng
hơi thở đã trở nên nặng nề, những gì diễn ra tiếp theo đúng y như dự
đoán của Ngân Nhung, song còn vượt qua cả dự liệu.
“Ân khách” rất kiên nhẫn, vừa im lặng vừa nhẫn nại, có đến vài lần Ngân Nhung đã cho
rắng hắn không kiềm chế được nữa, vậy mà hắn vẫn nhịn hết tất cả. Chờ
mãi đến khi Ngân Nhung thấy dễ chịu, cuối cùng mới dừng tay thực hiện
quyền lợi của “người kim chủ bỏ tám vạn linh thạch thượng phẩm”.
Không biết qua bao lâu, Ngân Nhung mệt mỏi ngã ra giường, sướng đến mức không có sức để nhấc nổi một ngón tay.
Mới chợt cảm thấy “ân khách” đặt một nụ hôn lên môi mình, mang theo một chút thỏa mãn, giọng khàn khàn hỏi: “Thoải mái không?”
Ngân Nhung: “Thoải —— hả????”
Tai hồ ly trên đỉnh đầu Ngân Nhung “roẹt” cái cụp về phía sau, lông cũng xù hết cả lên, giọng nói này, giọng nói này…
Ngay lập tức, tấm trùm mắt có làm thế nào cũng không tháo ra được bỗng nhiên lỏng ra trượt xuống, giờ thì Ngân Nhung đã có thể nhìn thấy rõ được
người trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, nhưng trên gương mặt
tuấn tú đó lại phủ một lớp ửng đỏ rất mỏng, búi tóc lúc nào cũng gọn
gàng ngay ngắn đã rối tung, một vài lọn tóc rơi xuống, là một Thành
Dương Mục Thu mà y chưa từng nhìn thấy.
“Bản tôn hầu hạ ngươi có thoải mái không?”
“!!!!”
Rõ ràng là một câu hỏi dịu dàng lưu luyến, nhưng lại khiến cho Ngân Nhung
sợ đến mức bật người lên chui vào trong chăn, khổ nỗi, mới vừa nhúc
nhích y đã lập tức đau đớn không thể giữ được động tác —— vừa rồi tuy là sướng thật, nhưng thực lực của tổ tông vẫn không thể khinh thường được, đau là chuyện không tránh được.
Thành Dương Mục Thu ung dung
thong thả kéo cả chăn cả Ngân Nhung vào lòng mình, ngay lúc này trong
vẫn còn đọng lại mùi vị mờ ám trước đó. Ngân Nhung tự mua dây buộc mình, bị bọc thành một cái kén tằm nhỏ xinh, chỉ để nửa khuôn mặt và đôi tai
hồ ly xù lông lấp ló ra ngoài.
Y nuốt ngụm nước bọt: “Sao sao sao ngài lại thế…”
Thành Dương Mục Thu lại rất cố chấp, yên lặng nhìn vào cặp mắt màu hổ phách của Ngân Nhung: “Hầu hạ ngươi thoải mái không?”
“…” Ngân Nhung lại rụt cổ một cái, “Thoải mái.”
Thành Dương Mục Thu: “Nói thật chứ?”
Ngân Nhung không hiểu vì sao hắn lại quan tâm đến chuyện này như thế, nhưng
vẫn thật thà gật đầu: “Thật sự rất thoải mái, Tiên tôn, gần đây ngài có
diễm ngộ gì sao? Sao kỹ thuật đột nhiên tăng nhanh như vậy?”
Thành Dương Mục Thu: “……”
Thành Dương Mục Thu thở dài, ôm Ngân Nhung thật chặt: “Từ ngày bị tách ra ấy, ta không ngủ không nghỉ theo đuổi đến tận bây giờ, ta tưởng rằng… ngươi bị làm sao rồi.”
Không thể nào, không ngủ không nghỉ, từ khi bị tách ra cho tới bây giờ phải được nửa tháng đúng không?
Ngân Nhung nghĩ: Tổ tông đang lo lắng cho mình?
Thế mà không kể ngày đêm một đường đuổi theo đến tận đây? Từ ngọn núi hoang đó đến Lộc Ngô Sơn, có lẽ phải xa vạn dặm, cho dù có dùng đến thuật
pháp ngày đi ngàn dặm đi nữa, thì tìm đến đây cũng mất phải mười ngày,
huống chi còn phải bỏ tâm tư và sức lực ra để tìm người nữa?
Nói
không cảm động là giả, Ngân Nhung liếm môi một cái, chuẩn bị nói ra
chuyện không hiểu vì sao ngày hôm đó gặp được hồn phách của Hữu Từ Đạo:
“Thật ra thì, ngày đó…”
Thành Dương Mục Thu lại ngắt lời Ngân Nhung: “Vì sao ngươi lại… bán mình ở đây?”
Hắn ôm hi vọng hỏi: “Là do tên tú bà kia ép ngươi?”
“Không có, sao hắn ép ta được chứ?” Ngân Nhung có một chút đắc ý nho nhỏ, “Bây giờ ta ghê gớm lắm, nếu như ta muốn đi, thì mấy tên đại yêu làm hộ vệ
cho Tú Xuân Lâu còn chẳng ngăn được ta!”
Thành Dương Mục Thu lại càng im lặng, một lát sau mới trầm giọng hỏi: “Thế thì vì sao?”
Ngân Nhung nhận ra được hình như tổ tông không quá vui, nhưng hoàn toàn
không cảm giác mình không đúng chỗ nào, ngay thẳng hùng hồn nói: “Ta là
mị yêu mà, tu hành trong thanh lâu là chuyện không thể thích hợp hơn, sư phụ của ta cũng vậy đấy. Vừa hút dương khí của nam nhân vừa kiếm linh
thạch, hơn nữa ta còn kiếm được nhiều hơn ông ấy nữa!”
“Tám vạn
linh thạch thượng phẩm đó nha!” Ngân Nhung nói đến đây hai mắt lập tức
tỏa ánh sáng, “Thanh Minh Lang đồng ý rồi, đêm đầu tiên chia ba bảy, ta
bảy hắn ba. Bảy tám năm sáu, tức là năm mươi sáu ngàn linh phẩm lận đó.
Ngài biết không, với nhiều tiền như vậy, có thể mua lại cả trấn Tỳ Bà
đó, không đúng có thể mua một trăm trấn Tỳ Bà! Đến lúc đó ta áo gấm về
nhà, làm mưa làm gió, cho đám khốn nạn hay thích xem thường ta mở mang
tầm mắt —— tiếc là Đồ Miệng Rộng chết rồi, có điều hắn có rất nhiều
huynh đệ, đều từng bắt nạt ta —— rồi mua lại sòng bạc nữa, cho sư phụ ta thoải mái đánh bạc, sau đó bao hơn chục mỹ nam tử, hầu hạ ta bằng nhiều cách phong phú!”
“Mười mấy mỹ nam tử, hầu hạ ngươi như thế nào?” Thành Dương Mục Thu gần như nghiến răng nghiến lợi.
Ngân Nhung như chợt bừng tỉnh nhận ra, nhất thời nói quên mình nên hình như
đã nhiều lời quá rồi. Ngay trước mặt “ân khách” mà mặc sức tưởng tượng
cuộc sống buông thả sau khi gác kiếm về quê, đúng là không được hợp lý
lắm.
Nhưng chưa kịp xin lỗi, Ngân Nhung đã bị Thành Dương Mục Thu một lần nữa lôi ra khỏi chăn, thế này thế kia.
Lần thứ hai tổ tông không khống chế được, lại làm Ngân Nhung bật khóc.
Thậm chí Ngân Nhung còn thút tha thút thít nói linh thạch lại cho hắn, từ
đây một đao cắt đứt không muốn làm tiếp nữa. Khi này mới dọa Thành Dương lão tổ sợ, không còn dám lỗ mãng còn ôm ngang “Hồng Tụ công tử” lên, bế vào trong thùng tắm đã được chuẩn bị sẵn nước ấm trong phòng riêng.
Hắn làm theo những điều Thanh Minh Lang căn dặn, dằn lòng nhẫn nhịn, dịu
dàng cẩn thận tắm rửa cho Ngân Nhung. Đến Ngân Nhung cũng phải sững sờ,
mặc dù y từng nghe từng xem góc tường, cùng là ân khách với tiểu quan
nhưng chưa từng có vị ân khách nào tỉ mỉ dịu dàng chăm sóc người khác
như vậy cả, đây là lần đầu tiên y thấy có người làm thế này.
Đồng thời cũng là lần đầu tiên Thành Dương Mục Thu làm việc này.
Tuy lạ lẫm song lại rất đủ cẩn trọng, cứ như Ngân Nhung không phải là con
hồ ly tinh đã ngủ với mình từ lâu, mà là món đồ sứ quý báu dễ vợ, cần
được nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương che chở.
Ngân Nhung
không khóc nữa, y sớm đã không còn non tơ gì nữa, đến ngay cả màn trời
chiếu đất dã thú xung quanh cũng từng trải qua rồi, trước giờ vẫn luôn
xem chuyện đó bình thường như là ăn cơm uống nước, chưa bao giờ e lệ là
gì. Nhưng trong thời khắc này, không hiểu sao lại đỏ mặt.
Rõ ràng chỉ là tắm rửa thôi mà.
Người đỏ mặt không chỉ mình y, xuyên qua làn hơi nước mờ mịt, Ngân Nhung nhìn thấy vành tai Thành Dương Mục Thu đo đỏ.
Cả hai đều không nói chuyện, trong gian phòng được bố trí như phòng tân
hôn, chỉ sót lại tiếng nước chảy, tí tách tí tách, cơ thể bị hấp hôi khô nóng râm ran, Ngân Nhung ngất ngư choáng váng. Đến khi mọi chuyện xong
xuôi, mới đột ngột đập một cái vào mép thùng, hối hận nói: “Thôi xong
rồi! Ôi, ta sơ suất quá, quên nói với ngài nữa, không được rửa thứ đó,
ta phải giữ lại hấp thu luyện hóa, mới tu bổ yêu đan được…”
Tai
Thành Dương Mục Thu càng đỏ hơn nữa, bất chợt khiến cho hắn thoạt nhìn
càng giống với đại ca mất trí nhớ ở trấn Tỳ Bà ngày trước. Thế nhưng lão tổ đã khôi phục ký ức suy cho cùng vẫn mang một uy thế của bề trên, nói lời tình cảm song vẫn có một loại khí thế làm cho người ta không thể từ chối được: “Nếu như ngươi muốn, thì ta cho ngươi thêm nữa cũng được.”
Lúc Ngân Nhung tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao.
Y giật giật cái tai hồ ly lông xù của mình, nghe thấy bên ngoài có tiếng
người khe khẽ xì xào: “Còn chưa dậy nữa, chúng ta phải đợi tới khi nào
đây?”
“Chờ một chút đi, tối hôm qua, ây da, chậc chậc chậc, gần như giày vò cả một đêm, Hồng Tụ công tử vất vả rồi.”
“Suỵt, đừng lên tiếng, cẩn thận làm ồn tới quý nhân.”
…hay lắm, phong thủy luân chuyển, giờ đến phiên người khác nghe góc tường
của y rồi, Ngân Nhung muốn vùi đầu vào trong chăn, nhưng vừa mới nhúc
nhích đã nghe thấy giọng nam nhân khàn khàn thỏa mãn: “Tỉnh rồi?”
Lần này Ngân Nhung tỉnh hẳn: “…ừm.”
Vậy tình huống bây giờ là sao đây, trước đó không lâu, y mới vừa buông lời
tàn nhẫn với tổ tông xong, nói mãi mãi không gặp lại, tối qua lại lăn
giường với nhau, còn đánh nhau kịch liệt cả đêm.
Nhưng hình như
cũng không thể trách hắn hoàn toàn, lần đầu tiên, mắt của y bị bịt kín,
còn lần thứ hai, lần thứ ba… hầy, thủ đoạn hầu hạ người khác của tổ tông đã có sự tăng vọt về chất, đổi lại là con mị yêu nào cũng không giữ
được mình.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, hối hận cũng vô ích, Ngân
Nhung nghĩ xem nên xử lý quan hệ của bọn họ như thế nào, có cần công tâm nói chuyện với hắn không. Nhưng dường như Thành Dương Mục Thu hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện tâm sự, kéo người nào đó vào lồng ngực:
“Chẳng phải nói mệt sao? Ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Ngân Nhung giãy giãy, không thoát ra được, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật sự không ghét mình chút nào sao.”
“…” Thành Dương Mục Thu dừng một chút, sau đó ôm y càng chặt hơn.
Ngân Nhung chôn mặt vào ngực Thành Dương Mục Thu, rầu rĩ nói: “Có chuyện này, ta phải nói cho ngài.”
Ngân Nhung: “Hôm đó, trên ngọn núi hoang, ta gặp được sư tôn của ngài.”
Chủ đề này hoàn toàn khác với dự kiến của Thành Dương Mục Thu, hắn cũng trở nên nghiêm túc, nghe Ngân Nhung nói hết ngọn nguồn rõ ràng mười mươi,
cuối cùng hỏi: “Vì sao ta chỉ mới chạm bia mộ của ngài ấy một cái đã bị
kéo vào ảo cảnh của lão nhân gia vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT