Không biết sao, Thành Dương Mục Thu không khỏi thấy chột dạ, phản ứng đầu tiên đó là giấu nhẫn đi. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, Đông Liễu hào hứng đi đến, nắm lấy cổ tay đang bị thương của hắn, than thở: “Chất lượng của cái này tốt thật!”

“Chế tác này, chất liệu này, hoa văn này… ai, sao lại thấy hơi giống với lục lạc của tiểu Ngân Nhung nhỉ?” Đông Liễu ngạc nhiên nói.

Không đề cập đến thì thôi, nếu đã nói rồi thì Ngân Nhung cũng không nhịn được tò mò bước lên xem thử.

Nhưng nhìn thấy thiếu niên ghé người sang, một người đang trọng thương như Thành Dương Mục Thu, không biết lấy sức từ đâu ra, bỗng nhiên giật tay tránh khỏi tay Đông Liễu, đồng thời nhanh chóng nhẩm niệm “Thanh Tâm chú” —— ngay cả tên mình mà hắn cũng không nhớ được, nhưng trong lúc nóng lòng lại đọc “Thanh Tâm chú” rất lưu loát, đầy đủ.

“Tên hậu sinh này, sao hẹp hòi thế,” Đông Liễu cũng bắt đầu giở tính bướng bỉnh lên, lằng nhà lằng nhằng túm Thành Dương Mục Thu, sau mấy hồi qua lại, cuối cùng kéo cổ tay của hắn ra ngoài, đưa cho đồ đệ mình xem thử, còn không quên chế nhạo, “Lão nhân gia ta xem bệnh cho ngươi, là vì tiểu đồ đệ bảo bối của lão tử, chẳng lẽ lại đi cướp đồ của ngươi lấy làm phí khám bệnh à? Sao phải bủn xỉn như thế!”

Thành Dương Mục Thu thả lòng mình hơi thở dốc, không nói chuyện, sự chú ý của Ngân Nhung chỉ tập trung vào chiếc nhẫn: “Trước đó không để ý, giờ nhìn mới thấy thật sự rất giống! Chất liệu và hoa văn quả thực giống như đúc, như khắc ra từ cùng một khối mặc ngọc vậy.”

Sau đó lắc “lục lạc cho chó” trên cổ mình, dùng giọng điệu kích động như đồng bệnh tương liên hỏi: “Nhẫn của ngươi cũng giống như lục lạc của ta mang lên là không tháo được saosao?”

Tuy rằng Thành Dương Mục Thu quên hết phần ký ức quan trọng, nhưng thường thức thì vẫn còn; đã sớm nhận ra cái lục lạc bằng mặc ngọc đó là một pháp khí chứa đồ cấp cao được chế tác tinh xảo. Quý đến mức hoàn toàn không thích hợp với những thứ đồ khác của Ngân Nhung, nhưng không có cơ hội tìm hiểu, bây giờ càng không đúng lúc, chỉ không nói một lời tháo nhẫn xuống.

Trên mặt Ngân Nhung lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn sờ sờ nhẫn: “Ồ, sao lại thấy hơi nóng, sư phụ, có phải là hắn bị sốt hay không?”

“Có lẽ, mặt cũng hơi đỏ,” Đông Liễu nói, “Chính sự quan trọng, vẫn nên xem bệnh cho hắn trước.”

Điệu bộ khám bệnh của Đông Liễu cũng ra dáng ra hình lắm, rất có thể dọa người, sau một hồi vọng, văn, vấn, thiết (1), còn dùng linh lực dò xét kinh mạch Thành Dương Mục Thu một lượt, cuối cùng tổng kết nói: “Không có gì đáng ngại, không chết được… chỉ có điều là kinh mạch đã phế hoàn toàn, nát còn hơn nhân bánh sủi cảo nữa, không thể khôi phục được tu vi.”

“…” Khóe miệng Ngân Nhung giật một cái, “Thế mà gọi là không có gì đáng ngại?”

Sắc mặt Thành Dương Mục Thu cũng rất khó coi, bật thốt lên: “Tiền bối, thật sự không có cách nào sao?”

Đông Liễu vuốt ria mép, lắc lắc đầu sâu hiểm khó lường: “Không có cách nào.”

“Nhưng mà muốn khôi phục trở lại bình thường xuống giường đi lại như phàm nhân, thì có thể.” Nói rồi, hắn lặng lẽ nháy mắt với Ngân Nhung, dùng khẩu hình nói: “Chỉ là không có tu vi mà thôi, chuyện khác bị không ảnh hưởng.”

Ngân Nhung hiểu ý, vội vàng phụ họa theo: “Chân có thể chữa hết là được, thương nặng như vậy, giữ được mạng đã là vạn hạnh rồi!”

“Nhưng mà muốn khôi phục lại được như phàm nhân, cũng cần phải dùng đan dược, lấy thuốc cầm mạng, chậm rãi điều dưỡng, ta kê toa thuốc cho các ngươi.” Đông Liễu vừa nói vừa moi giấy bút trong túi trữ vật ra, nhanh chóng viết nửa tờ giấy.

Ngân Nhung chỉ nhìn thoáng qua mớ đan dược trên giấy đó đã mất hết bình tĩnh, kinh ngạc kêu lên: “Thanh Linh Đan, Xích Tê Thảo,… sao toàn thuốc mắc như vậy! Bán con cũng không mua nổi! Sư phụ ngài không viết sai đó chứ?”

“Thứ để cứu mạng, có thể không mắc sao?” Đông Liễu nguýt y một cái, “Cũng có vài loại rẻ tiền, có thể dùng Bách Bổ Đan đối phó tạm thời, nhưng mà dược hiệu rất chậm.”

Ngân Nhung bị “tiền thuốc giá trên trời” đó kích thích đến tâm can run rẩy, không nhịn được quay sang nhìn Thành Dương Mục Thu, thấy hắn không nói một lời nào nằm đờ trên giường, sững sờ nhìn nóc nhà, hiển nhiên là đã bị câu “không thể khôi phục tu vi” và “hiện thực” đả kích, trông có vẻ đáng thương lạ thường.

Thành Dương Mục Thu thân hình cao lớn, cái giường đó đối với hắn mà nói có hơi nhỏ hẹp chật chội, lại càng có vẻ thê lương, Ngân Nhung mím mím môi, nuốt hết oán giận còn lại xuống bụng, kéo sư phụ mình ra phòng ngủ.

Đóng kín cửa, lại xác nhận ngoài hàng rào đơn sơ trong sân không có ai đi qua, Ngân Nhung mới lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, hắn thật sự hết thuốc chữa rồi sao? Thật ra con cũng không lấy mạng của hắn, chờ thải bổ đủ rồi, lại để hắn khôi phục tu vi cũng coi như con với hắn không ai nợ ai.”

Đông Liễu lắc đầu: “Ta đúng là không có cách nào thật.”

“Sư phụ con với con cùng là mị yêu tu thuật thải bổ, thì con mong y thuật của ta có thể được tới đâu? Y tu nghiêm chỉnh đàng hoàng chúng ta mời nổi sao? Cho dù mời được, tiền thuốc cũng càng đắt hơn.”

Nhắc tới linh thạch, Ngân Nhung lập tức thanh tỉnh trong nháy mắt: “Đúng đúng.”

Có điều, nghĩ đến bộ dáng nửa chết nửa sống đó của Thành Dương Mục Thu, không nhịn được hỏi nhiều hơn một câu: “Sư phụ, lão nhân gia ngài tuy không phải y tu, nhưng ngài hiểu biết sâu rộng, con thấy còn hơn cả y tu nữa, không có phương thuốc cổ truyền gì sao?”

Đông Liễu bị lời khen đó thành công vuốt lông, bật thốt lên: “Phương thuốc thì đúng là có một cái, còn không cần tốn linh thạch, dược liệu thì có trên người con—— ”

Nhưng vừa nói được một nửa, rồi ngưng miệng lại: “Thôi, biện pháp này quá bí quá hóa liều, cứu người, mà lại để mình vướng vào, chậm thì dây dưa mấy chục trên trăm năm, nhưng lỡ mà động tình, thì cực kỳ không ổn.”

Tu luyện thuật thải bổ kiêng kỵ nhất là động tình.



Sau đó mặc kệ Ngân Nhung hỏi như thế nào, Đông Liễu cũng không chịu nói nữa, bị hỏi mãi cũng phiền, cuối cùng quyết định ve sầu thoát xác, hóa thành một cành liễu lục bích, chui thẳng vào trong đất, dưới mặt đất xốp cộm lên một gồ đất dài nhỏ, hướng thẳng về hướng sòng bạc Như Ý.

Ngân Nhung: “…”

Ngân Nhung thấy dấu vết hành tung rất rõ ràng của sư phụ mình, không đành lòng nhìn thẳng quay mặt đi: “Già mà không nết.”

Lão già dùng nữ thân tu thuật thải bổ, nam thân nghiên cứu bói toán phong thuỷ, nhưng không tính xúc xắc đếm nút, hỏi thì là “Tính người không tính mình, tính mình chết là không thể nghi ngờ”. Chơi xong thì thua đến nỗi chỉ còn mỗi cái tiết khố mà còn chết cũng không chịu sửa, có linh thạch là tiếp tục là đánh cược.

Nhưng lần này, Đông Liễu không đến tặng tiền cho sòng bạc ngay, mà trở về Hồng Tụ Lâu, biến trở về nữ thân, đuổi vị khách lên, rồi đến chỗ “ma ma quản sự” chào hỏi, dự đoán trước được mấy ngày nữa đồ đệ của mình sẽ đến âm mưu làm chuyện xấu, tú bà đồng ý không ngừng miệng.

Chân trước Đông Liễu mới vừa đi, một phụ nhân đầy đặn cao gầy lả lướt bước vào, hỏi: “Tiểu đồ đệ của Bích Ngọc gia? Con tiểu hồ ly lẳng lơ đó còn dám tới? Đến rồi xem ta chỉnh đốn nó như thế nào!”

Tú bà: “Ngân Nhung vẫn còn là một đứa nhỏ, ngươi so đo với nó làm cái gì?”

“Nhỏ? Thằng nhãi con  tâm địa gian trá đó! Bà không biết nó đã làm gì đâu. Để ta gặp được nó, coi ta có lột sạch lông của nó không!” Phụ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mắng Ngân Nhung xong, vừa cười vừa lấy mấy khối linh thạch trong túi trữ vật có hình dạng như túi thơm thiếp thân ra, kín đáo đưa cho tú bà, “Đợi nó tới, ma ma cứ đưa nó qua chỗ ta là được, những chuyện khác ngài không cần lo.”

Ngân Nhung đang lúc ưu sầu tìm cách làm sao kiếm linh thạch.

Toàn bộ trấn Tỳ Bà, thậm chí Tuyết Quật Cốc, hay tính luôn cả hai mươi, ba mươi thành trấn tán tu xung quanh, e là không có con cáo nào nghèo hơn nữa, thế mà nhà dột còn gặp mưa, phải mua nhiều dược liệu giá cao như vậy.

Đối với Ngân Nhung mà nói, nơi kiếm tiền dễ dàng nhất nhanh nhất chính là Hồng Tụ Lâu, chỉ là, y thề không đến đó nữa, kiểu gì đi đến đó cũng rầy rà mắc đủ thứ chuyện, có khi còn bị đám Lan Chi trêu đùa, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

Thôi, thả con tép bắt con tôm (2), lô đỉnh thì nhất định phải cứu, chờ tu vi tăng lên rồi, muốn bao nhiêu linh thạch mà không có?

Ngân Nhung đã quyết định xong, trở về cái nhà lá tồi tàn của mình, tâm trạng dần dần trở nên phức tạp —— vì chữa bệnh cho hắn, mình phải hi sinh quá nhiều, phải thu lãi lại sớm một chút mới công bằng chứ.

Thế là, vì nửa đời sau mình đã thành kẻ tàn phế, Thành Dương Mục Thu lòng như tro nguội, bất ngờ bị thiếu niên tai hồ kéo lý y ra.

Thành Dương Mục Thu: “…!”

Người ở cùng với mị yêu không có tư cách xuân đau thu buồn, Thành Dương Mục Thu bị ép phải tỉnh táo lại, dù tu vi hắn mất hết, chân cũng gãy rồi, nhưng nội tình vẫn rất tốt, vóc người cao ráo rắn chắc, khí lực không nhỏ, lập tức đoạt lại quyền chủ động, thoắt cái nắm lấy cánh tay nhỏ Ngân Nhung, một tay còn lại giữ lấy vạt áo của mình, rất giống một hoàng hoa đại cô nương tam trinh cửu liệt, vành tai đỏ lên cắn răng nói: “Con dâm hồ nhà ngươi, tính làm gì nữa!”

Thành Dương Mục Thu thân cao, bàn tay cũng lớn, Ngân Nhung lại là thân hình thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, so sánh với nhau, càng có vẻ mảnh khảnh non nớt, chỉ bằng vào vũ lực là chắc chắn không thể tránh thoát.

Nhưng Ngân Nhung lại không dám tự ý dùng pháp lực —— vạn nhất làm tăng thêm thương thế, linh thạch cứu chữa là mình trả —— thế là bị lô đỉnh của mình thô bạo ném xuống đất, phát ra một tiếng vang trầm nghe là thấy đau.

Cú ngã đó làm Ngân Nhung phải rơi nước mắt, Thành Dương Mục Thu cũng không ngờ là tiểu yêu hồ dễ dàng bị hất ngã như vậy, sững người, đối diện với đôi mắt đầy lệ của Ngân Nhung.

Giống với đa số các yêu hồ, mắt Ngân Nhung dài, đuôi mắt hơi xếch lên, không phải là hẹp dài, mà trái lại thiên về to tròn, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, thay vì nói là quyến rũ, thì ngây thơ ngờ nghệch có phần hơn, tròng mắt màu hổ phách bị nước mắt nhuộm bóng, phóng đại nét đáng thương lên gấp bội, khiến người ta nảy sinh lòng áy náy.

Thành Dương Mục Thu há miệng, như muốn dịu giọng nói một câu xin lỗi, nhưng còn không kịp thốt lên chữ nào, Ngân Nhung đã bóp mông rầm rì nhích về, sau đó lấy trong “lục lạc cho chó” trên cổ mình ra hai viên đan dược, là loại Bách Bổ Đan giá rẻ thường thấy nhất, có thể bồi bổ khí huyết, xúc tiến ngoại thương mau lành, phàm nhân ăn có thể cường thân kiện thể, là thứ mà y tiết kiệm ra được từ trong kẽ răng.

“Cho.” Tư thế đưa đan dược cấp thấp của Ngân Nhung như Tùy châu Hòa bích (3), như hiến vật quý nâng đến tận bên mép lô đỉnh nhà mình, “Ăn đi, tốt cho thương thế của ngươi.”

Không biết viên Bách Bổ Đan này đã cất giữ bao lâu, còn dính một chút bụi bặm trên đó, làm Thành Dương Mục Thu nhìn mà muốn phun ra.

Nhưng hắn đang thấy hổ thẹn, nên không kiểu cách, nhịn cảm giác khó chịu xuống, nuốt viên đan được trên tay thiếu niên.

Sau đó nghe Ngân Nhung lý trực khí tráng nói: “Giờ thì sao? Có được chạm vào ngươi chưa?”

Thành Dương Mộc Thu: “…” Hoá ra viên đan dược tệ lậu khi nãy là “tiền bán thân”.

Ngân Nhung: “Biết ngươi ghét ta, nhưng ta chạm ngươi là để tăng tu vi, ngươi không biết công việc ở Hồng Tụ Lâu khó khăn thế nào đâu, người không có tu vi trong mình, rất dễ bị bắt nạt, ta kiếm được nhiều linh thạch, mới chữa được cho ngươi, ngươi giúp ta cũng là đang giúp chính ngươi.”

Nói có lý, Ngân Nhung lại biết cách lấy lòng, cánh tay giơ lên trước mắt lô đỉnh của mình, định làm hắn áy náy: “Nhìn này! Trên đây vẫn còn dấu tay ngươi nắm này!”



Hẳn là do da thịt quá mềm quá mỏng, nên dễ để lại dấu, cánh tay đó nhỏ nhắn như ngó sen non vậy, dấu năm ngón tay đỏ bừng có hiệu quả thị giác rất mạnh.

Lại có một loại vẻ đẹp khi bị làm nhục.

Thành Dương Mục Thu nhìn y, nhẫn trên ngón cái lại mơ hồ có xu thế nóng lên, vội vã dời tầm mắt đi, thầm đọc Thanh Tâm Chú.

Ngân Nhung lại hiểu lầm: “Thì ra ngươi ghét ta đến vậy.” Ngay cả nhìn một cái thôi cũng thấy khó chịu.

“Thôi, chúng ta cùng lùi một bước, cho dù là cảm thấy khó chịu khi phải chạm vào ta, thì ngươi cũng chịu nhịn đỡ mấy ngày đi, ta tu luyện đến mức nào đó rồi đi ra ngoài kiếm linh thạch.” Ngân Nhung nói, “Tuy nói là ta tự ý cứu ngươi về, nhưng chết tử tế không bằng còn sống, ngươi vẫn còn trẻ, lẽ nào thật sự thấy sống đủ rồi?”

Thành Dương Mục Thu không phản bác, Ngân Nhung vui, không ngừng cố gắng nói: “Nói thật cho ngươi biết, khả năng trị thương của sư phụ ta bình thường, chuyện ông ấy không làm được, thì có lẽ những y tu khác có thể, nhưng mà cái nào cũng cần linh thạch.”

Thành Dương Mục Thu quả nhiên có phản ứng: “Vậy thì bắt đầu đi.”

…đồng ý dứt khoát thế sao?

Thất sách, sớm biết thế thì ngay từ đầu nói luôn chuyện khôi phục tu vi đi, khỏi phí nhiều miệng lưỡi như vậy.

Thật ra Ngân Nhung rất hiểu cho hắn, trong cái giới tu chân nhược nhục cường thực này, ai mà không coi tu vi là chuyện quan trọng nhất chứ? Y cũng là vì tu vi, mới mặt dày quấn lấy đại lão như vậy, thiên phú dị bẩm của đại lão y đã được chứng kiến, trong lòng biết nếu như sau này chân ướt chân ráo song tu, chắc là lúc đó cũng không kém bao nhiêu, nếu không phải vì tu vi, y cũng chẳng làm như vậy.

Thành Dương Mục Thu đã nhắm mắt lại, thân thể buông lỏng, người tu sĩ thanh niên cao lốn, lại làm ra dáng vẻ mặc người xử trí, không khỏi có cảm giác không hài hòa.

Chỉ là mí mắt còn đang run nhè nhẹ, hàng mi dài rũ bóng râm lay động trên sống mũi cao thẳng, như khuất nhục cũng như là ẩn nhẫn —— nhẫn đến mặt đỏ rần, trên thái dương chảy đầy mồ hôi.

… cũng không cần đến mức này chứ? Thật sự không nghĩ là bị chính lô đỉnh của mình ghét đến mức này, Ngân Nhung thấy cực kỳ thất bại.

Mà ở một nơi y không nhìn thấy, Thành Dương Mục Thu lặng lẽ rụt ngón tay cái mang nhẫn ngọc đen như mặc đang nóng xuống dưới, giấu đằng sau.

Chắc là do nhắm mắt lại sẽ khiến cho các giác quan còn lại càng thêm nhạy cảm, thời gian cũng trở nên rất dài, không biết đã đợi bao lâu, mới cảm giác có một bàn tay mềm mại hơi lạnh tay gạt lý y của mình ra, Thành Dương Mục Thu không nhịn được ngừng thở, sau đó cảm thấy một cục… một cục gì đó lông xù?

Thành Dương Mục Thu ngạc nhiên mở mắt ra, hàm dưới hơi cứng lại, tầm mắt dời xuống dưới, nhìn thấy một cục lông màu vỏ quýt, mặt sau tai và tứ chi có màu vàng son rất đẹp, cái bụng mềm mại trắng tinh, con hồ ly tròn trịa kêu chít chít luôn miệng, màu lông sáng bóng mềm mượt.

Hết cách rồi, nếu hắn đã ghét mình như vậy, thế thì biến trở về nguyên hình thử xem, không biết hắn có thể tiếp nhận hay không.

Đối diện với tầm mắt của Thành Dương Mục Thu, Ngân Nhung sốt sắng liếm liếm mũi, hai tai rũ về phía sau kề sát trên đỉnh đầu tròn vỏ, cố gắng ra vẻ ngoan ngoãn vô hại, ôm hai vuốt lên, trông càng tròn hơn.

__

(1) vọng, văn, vấn, thiết: gốc là望闻问,bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. Gọi là “tứ chẩn”.

Nguồn: Từ điển Lạc Việt.

(2) thả con tép bắt con tôm: gốc là舍不得孩子套不着狼, Hán Việt “Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang”, “không bỏ được hài tử không bắt được lang”. Là một câu từ thời cổ của Trung Quốc, vốn là không nỡ bỏ giày sao bắt được sói, do cách đọc “hài tử” vừa nghĩa là giày vừa nghĩa là con (thời Trung Quốc cổ đại). Nghĩa giống như câu: thả con săn sắt bắt con cá rô.

(3) Hòa bích Tùy châu: gốc là 和璧隋珠.

Theo tui tra được câu gốc được trích từ:

隋珠和璧, 蒟酱筇竹, 寒不可衣, 饥不可食, 凡此异物, 不如五谷.

(忍经)

Tuỳ châu Hoà bích, củ tương cung trúc, hàn bất khả ý, cơ bất khả thực, phàm thử dị vật, bất như ngũ cốc.

(Nhẫn kinh)

Ngọc Tuỳ Hầu và ngọc họ Hoà đều là quý báu, củ tương và cung trúc đều là đặc sản, nhưng trời lạnh không thể mặc, lúc đói không thể ăn. Phàm những thứ kì lạ này đều không bằng ngũ cốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play