Người đứng đầu thật sự đã xuất hiện, chuyện này là việc kinh thiên động địa đối với toàn bộ Tây Giới.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều muốn xem thử đỉnh chủ sẽ xử lý Trần Hạo Hiên như thế nào.
Thực lực của đỉnh chủ cũng vô cùng mạnh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của Hồng Thanh Vũ.
Hồng Thanh Vũ chưa từng sợ hãi, rút thanh đao trong tay ra: “Đỉnh Ngoạ Long chiêu đãi khách như thế này sao?”
Trần Hạo Hiên đứng sau lưng Hồng Thanh Vũ, hạ giọng nói: “Hồng Thanh Vũ, dừng tay!”
Đầu lông mày Hồng Thanh Vũ nhíu một cái, mặc dù không cam tâm nhưng vẫn thu liễm sát khí lại.
Lúc này, khuôn mặt Nhan Cửu Đỉnh lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Sao đấy, sợ à? Hóa ra Trần Gia ở Bắc Giới cuối cùng cũng có lúc phải sợ hãi rồi? Bây giờ nhận lỗi cũng không còn kịp nữa rồi, những chuyện cậu làm ở Tây Giới, Chủ quân sẽ không để cho cậu sống sót trở về đâu.”

Nói xong, Nhan Cửu Đỉnh hướng về phía trước một lần nữa, quỳ lạy ở trước mặt Chủ quân mà nói: “Đón tiếp Chủ quân! Tôi Nhan Cửu Đỉnh, mười tuổi đã gia nhập Tây Giới, sinh mệnh của tôi sẽ sống chết với sự tồn vong của Tây Giới! Lần này mặc dù cách làm của chúng tôi hơi cực đoan, nhưng có chăng cũng là đang suy nghĩ cho phồn vinh của Tây Giới mà thôi! Một khi huyết thanh kia được nghiên cứu thành công, địa vị của Tây Giới ắt hẳn sẽ liên tục tăng cao.”
Nhan Cửu Đỉnh cho là mình đã lập công lớn.

Nhưng chờ đến khi ông ta nói xong thì mới phát hiện, vậy mà Chủ quân lại chẳng thèm nói gì, bầu không khí này có hơi sai sai.
Chủ nhân thật sự đến nơi này chẳng phải là ủng hộ cho ông ta sao, có đúng không?
Nhan Cửu Đỉnh quỳ trên nền đất, khẽ ngẩng đầu quan sát, chợt nhận ra sắc mặt của đỉnh chủ rất không đúng, mà lại vô cùng khó coi, hệt như là ma quỷ đang dè chừng ông ta.
Một lát sau, đỉnh chủ tức giận như sấm mà nói: “Nhan Cửu Đỉnh, ông có biết tội của ông không!”
Nhan Cửu Đỉnh mắt tròn mắt dẹt: “Chủ quân, người nói gì vậy?”
Xẹt một tiếng.
Đỉnh chủ tuốt thanh kiếm ra, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của Nhan Cửu Đỉnh, bảo: “Chúng ta liều sống liều chết muốn bảo vệ Tây Giới này là vì cái gì? Là vì bảo vệ mỗi một người dân trong Tây Giới.

Ông ăn bánh bao máu người còn không tự hối cải, sao lại còn dám hỏi tôi? Nếu không phải hôm nay Trần Gia xuất hiện, chỉ sợ chuyện này lại bị một đám người các ông đè xuống! Chúng ta cần mạnh hơn, nhưng không muốn phải dùng loại thủ đoạn này để mạnh hơn!”
“Cái này…”
Sắc mặt Nhan Cửu Đỉnh phức tạp tới cực điểm, ngẩng đầu lên, hoàn toàn không thể tin được đây lời từ trong miệng của đỉnh chủ nói ra.
Ông ta lại càng không dám tin rằng, đường đường là đỉnh chủ vậy mà lại gọi Trần Thái Cực là Trần Gia.

Sao có thể thế này được.
“Đỉnh chủ, người… Trần Thái Cực để Lãnh Vô Tình của Thiên Đao thanh trừ rất nhiều chỗ của chúng ta, xin đỉnh chủ minh giám! Nếu như việc này bị truyền đi, thanh danh ở bên ngoài của mấy người Thiên Vương chúng ta đều sẽ rơi xuống đất, sau này không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn mặt ai nữa.” Nhan Cửu Đỉnh đã nhìn ra, ông ta đã nhìn ra rồi.

Đỉnh chủ cũng không dám gây khó xử cho Thái Cực Hoàng Bào Trần Gia, chỉ có thể dời ánh mắt đến trên người Lãnh Vô Tình.
Đỉnh chủ chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tôi nghe nói, ba tên Thiên Vương đánh không lại một ma nữ Lãnh Vô Tình, loại chuyện này các ông còn không biết xấu hổ mà nói ra sao? Hừ!”
Nói xong, đỉnh chủ quay đầu về phía Trần Hạo Hiên mà nói: “Trần Gia, chuyện này thực sự là do chúng tôi không phải! Cậu yên tâm, Nhan Cửu Đỉnh cùng những người còn lại, tôi sẽ đích thân giúp cậu xử lý, chuyện này không cần phiền đến cậu nữa.”
Trong lòng Nhan Cửu Đỉnh sốc đến mức không cách nào hình dung được.
Đỉnh chủ muốn tự mình xử lý ông ta? Ông ta không tin!
Nhan Cửu Đỉnh không ngừng lùi về phía sau, lùi mãi lùi mãi.

Ông ta không thể tin được nhóm lửa Lang Yên lên lại có kết cục như vậy.

Rất nhanh thôi, mấy người của các giới khác cũng sẽ đến, đỉnh chủ muốn trả cho bọn họ kết quả như vậy sao?
Nói cho cùng, bọn họ cũng sẽ phải nhận kết quả như vậy?
Nhan Cửu Đỉnh lớn tiếng quát ầm lên: “Đỉnh chủ, ngài làm vậy chẳng phải quá đáng hay sao! May mà Nhan Cửu Đỉnh tôi cũng không phải dạng vừa, trước khi người đến tôi đã gọi tới một vị nhân vật ẩn thế khác từ tỉnh Tâm Hợp tới rồi.

Nếu Tây Giới không quản được việc của Bắc Giới, vậy thì để những người kia đến quản đi.”
Đỉnh chủ nhíu đầu chân mày một cái, nói: “Nhan Cửu Đỉnh, ông thật to gan! Chỉ bằng ông cũng có tư cách gọi người của tỉnh Tâm Hợp đến?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play