Phương Hy Văn giậm chân một cái: “Không phải như vậy đâu!”
Trần Hạo Hiên muốn từ chối nhưng nghĩ tới năm năm trước mình tạo cho bé Hạt Tiêu tổn thương quá lớn, cho nên anh đành xoay người sang chỗ khác.
Phương Hy Văn thay đồ xong, lại chia gối ra làm hai.
Một cái ở đầu giường, một cái ở cuối giường.
“Xin lỗi quá, em vẫn chưa thể tiếp nhận anh được.

Sau chuyện năm năm trước, em chỉ cần nhìn thấy đàn ông thì như bị bóng ma tâm lý.” Phương Hy Văn sợ Trần Hạo Hiên tức giận nên cô mới giải thích một chút.
Trần Hạo Hiên nói thẳng: “Anh biết rồi.”
Phương Hy Văn cũng không nhiều giải thích nhiều, trực tiếp đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Trùng hợp chính là, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Thẩm Mộng Thần cũng đang đi tắm.
Vậy mà hai người cùng nhau đi tắm.
Trần Hạo Hiên thở dài một hơi, nghĩ thầm mình còn không bằng một người phụ nữ nữa chứ.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền tới tiếng hai người đùa nghịch trong nước.

Trần Hạo Hiên rảnh rỗi cũng chán nản, nên đi ra cửa hút thuốc.
Gio đêm yên tĩnh, ánh mắt Trần Hạo Hiên nhìn qua bên kia, đó chính là phương hướng dẫn tới tỉnh Tâm Hợp.

Nhiều năm về trước, anh và mẹ anh chính là bị đuổi khỏi tỉnh Tâm Hợp.
Hơn trăm năm qua, nhà họ Trần tụt dốc không phanh, bị nói là không có tư cách để thăng tiến ở tỉnh Tâm Hợp, dù chỉ là lập nghiệp ở thành phố nhỏ như ở Giang Châu này cũng chưa xong.
Nhưng nhà họ Trần lại xuất hiện một nhân vật có thế đối đầu với ông trời.

Đó chính là bố của Trần Hạo Hiên.

Xây dựng lên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, không dựa vào y thuật vậy mà địa vị vẫn trụ vững như rồng, thực lực vô cùng mạnh mẽ ở tỉnh Tâm Hợp.
Từ nhỏ, ông nội đã nói cho Trần Hạo Hiên biết, y thuật của nhà họ Trần là thứ không thể bị lung lay được.
Thật ra lúc ông nội nói như vậy, trong đầu Trần Hạo Hiên đã biết ông nội nghĩ mình sẽ thừa kế y thuật của nhà họ Trần, ông ấy không muốn y thuật nhà họ Trần không có ai kế thừa.

Nhưng ông ấy vẫn sợ sau khi Trần Hạo Hiên học y thuật thì sẽ gặp phải tai họa lớn.
Mà ngay ngày đầu từ khi người đàn ông kia sinh ra đã không hề học qua y thuật.

Mãi cho tới khi gặp được mẹ, mẹ sợ y thuật của nhà họ Trần bị mai một nên mới học y thuật ở chỗ ông nội.

Ảnh hưởng từ mẹ mình, nên Trần Hạo Hiên cũng có hứng thú với y học cổ truyền, anh có thể nghiên cứu tới hừng đông, nghiên cứu tới mức tẩu hỏa nhập ma.
Chỉ là ngay cả ông nội Trần Hạo Hiên cũng không nghĩ tới, thế hệ y thuật của nhà họ Trần sắp bị gãy gánh giữa đường thì nhà họ Trần lại xuất hiện một vị thiên tài.

Vị này khi mới chỉ bảy tuổi đã có thể nắm giữ đa số tuyệt học về y thuật của nhà họ Trần.
Một người đàn ông có thể đối đầu với ông trời, cải biến số mệnh, phủ thêm hoàng bào thái cực.
Hút xong thuốc, Trần Hạo Hiên mới nhận ra bên cạnh đã có thêm một người rồi.

Trần Hạo Hiên không mảy may kinh ngạc.
Đa số thời gian, Hồng Thanh Vũ đều sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh.

Anh ta là anh em tốt của anh ở Bắc Giới chứ không chỉ là vệ sĩ đi theo.
“Trần Gia, chúng ta nhất định sẽ về tỉnh Tâm Hợp.”
Trần Hạo Hiên gật đầu: “Lần này người ở tỉnh Tâm Hợp nhất định sẽ tới nhà họ Nhan, chờ người kia xuất hiện để xem có ý gì đây, tôi rất chờ mong nha.”
Hút thuốc xong, Trần Hạo Hiên chuẩn bị về phòng.
“Hồng Thanh Vũ, gần đầy không cần cậu phải bảo vệ bên cạnh tôi đâu.

Thời tiết lạnh rồi, cậu cũng phải chú ý thân thể của mình đi.” Trước khi đi thì Trần Hạo Hiên nói.
Hồng Thanh Vũ gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi!”
Nhưng nói xong, thân thể của anh ta vẫn bay lên nóc phòng ở biệt thự của nhà họ Thầm.

Trần Hạo Hiên tắm rửa xong về lại phòng thì Phương Hy Văn đã ngủ rồi.

Trần Hạo Hiên tắm rửa xong cũng tự mình nằm ở một đầu giường khác.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, lúc Trần Hạo Hiên đang muốn ngủ, đột nhiên một cái tay mềm mại, từ từ chạm tới tay của Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên mở mắt ra nhìn thì hoá ra là cô.

Không chỉ có tay mà ngay cả thân người cũng kề sát bên cạnh anh, đôi chân đẹp thì co ro lại, giống như một con thỏ cực kỳ đáng yêu.
Trần Hạo Hiên hô hấp thật gấp gáp.

Khi còn ở Bắc Giới, anh đã vô số lần xém chết, thậm chí đứng trước cửa Địa Ngục cũng không hề e sợ hã trợn mắt trừng lại quỷ Diêm La, nhưng vào giờ phút này, nhịp tim của anh lại đập Tuấn Vũ bão.
“Tại sao là em, em làm cái gì...” Trần Hạo Hiên còn tưởng rằng đây là mơ.
Không chờ anh phản ứng lại, Phương Hy Văn đã lại gần, hai người ôm lấy nhau thật chặt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play