Dặn dò Hồng Thanh Vũ xong, Trần Hạo Hiên lập tức đuổi theo Phương Hy Văn và Thẩm Mộng Thần.

Anh cũng không lo lắng cho Hồng Thanh Vũ là bao bởi vì một Hồng Thanh Vũ đối đầu với một nhà họ Nhan đã là dư sức rồi.
Phương Hy Văn và Thẩm Mộng Thần vẫn còn đang chạy, chạy đến giữa sườn núi thì cả hai đã không chạy được nữa rồi.

Thẩm Mộng Thần dừng lại, hô hấp phập phồng kịch liệt.

Bé Hạt Tiêu ở bên cạnh Phương Hy Văn.
“Mẹ đừng sợ, người xấu mà đến thì Hạt Tiêu sẽ bảo vệ mẹ.”
Phương Hy Văn vui mừng ôm Hạt Tiêu: “Bé ngốc này, mẹ sẽ bảo vệ con.

Sau này con không được đứng chặn trước đầu xe như vậy, biết không?”
“Vâng, con biết ạ.” Hạt Tiêu sang sảng đồng ý.
Lúc này, có bóng người bước đi trong rừng cây.

Phương Hy Văn và Thẩm Mộng Thần giật mình, thần kinh lập tức căng thẳng.

Hai người đều nghĩ là người của Nhan Viễn Lương đến.
Lúc thấy người tới là Trần Hạo Hiên, tảng đá treo trong lòng hai người mới rơi xuống.
“Bố ơi.” Hạt Tiêu là người đầu tiên chạy lên, cô bé ôm chầm lấy chân Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên ôm Hạt Tiêu lên, hôn cô bé một cái.

Một bàn tay khác đã đặt lên tay Hạt Tiêu, tự bắt mạch cho Hạt Tiêu rồi.
Chỉ là ngay giây sau, Trần Hạo Hiên đã cau mày.

Trên người Hạt Tiêu bị tiêm vào quá nhiều vi rút.

Những vi rút này, khi chúng sống trong cơ thể bất kỳ người trưởng thành nào trong một thời gian nhất định, nếu không được chữa trị cẩn thận đầy đủ thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy cái chết, không thể nghi ngờ gì nữa.
Mỗi một loại bệnh đều là bệnh có thời kỳ ủ bệnh rất dài cho nên hiện tại quy luật s1nh lý của Hạt Tiêu cũng rất bình thường.
“Bố ơi, sao bố không nói lời nào.

Có phải là do Hạt Tiêu bướng bỉnh, bố không thích Hạt Tiêu nữa không.” Thấy Trần Hạo Hiên không nói lời nào, Hạt Tiêu cảm thấy rất đau buồn mất mát.
Trần Hạo Hiện vội cười, nói: “Bé ngốc, lần này không phải là Hạt Tiêu bướng bỉnh.

Có cảm thấy trên người có chỗ nào không thoải mái không, con nói cho bố biết đi.”
Hạt Tiêu nhức đầu, nói: “Không đâu ạ, chỉ là có đôi khi cơ thể chợt lạnh chợt nóng.

Chỉ là có bố ở bên, Hạt Tiêu sẽ không buồn đâu ạ, moa!”
Bé Hạt Tiêu xấu hổ hôn lên mặt Trần Hạo Hiên một cái, cả người Trần Hạo Hiên lập tức tràn ngập năng lượng.
Thả Hạt Tiêu xuống, anh đi đến trước mặt Phương Hy Văn.

Vẻ mặt Phương Hy Văn đầy nghi ngờ.

Trong tình huống như vậy mà Trần Hạo Hiên vẫn có thể sống sót sao?
“Nhan Viễn Lương đâu rồi?”
Trần Hạo Hiên thản nhiên nói: “Đã chết rồi.”
Phương Hy Văn có phần không tin: “Sao lại có thể như vậy được! Thẩm Mộng Thần nói Nhan Viễn Lương phóng Mũi tên xuyên mây ra, có rất nhiều người của anh ta lên núi tìm kiếm, chúng ta có trốn cũng không thoát được.”
Trần Hạo Hiên cố giải thích: “Anh cũng phóng Mũi tên xuyên mây lên, hơn nữa còn là loại cao cấp hơn của anh ta.

Vừa lúc Lục Thiên Huyền đến đây gặp được Nhan Viễn Lương, biết hành vi phạm tội của Nhan Viễn Lương nên đã giết chết Nhan Viễn Lương rồi.”
Phương Hy Văn nửa tin nửa ngờ: “Sao anh lại có Mũi tên xuyên mây cơ chứ?”
Hôn lễ thế kỷ lần trước, Trần Hạo Hiên nói đó là dùng hết tất cả công huân của mình mới có được.

Lần nào thì sao nào?
Trần Hạo Hiên sờ đầu Phương Hy Văn, nói: “Đừng hỏi mấy cái này làm gì, đợi chúng ta quay về rồi anh sẽ từ từ nói cho em.

Đưa Hạt Tiêu về trước đi, anh muốn dùng hệ thống để kiểm tra cơ thể Hạt Tiêu lần nữa.”
Phương Hy Văn không hỏi nữa.

Bây giờ việc đưa bé Hạt Tiêu về nhà an toàn mới là quan trọng nhất.
Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Nhan ở thành phố Giang Châu, “cung điện” nhà họ Tần, biệt thự nhà họ Lưu đều nhìn thấy Mũi tên xuyên mây cùng một lúc.
Người thường đều nghĩ đây chỉ là một bông pháo hoa lớn.

Người nhà họ Nhan cũng cho là như vậy.

Bố của Nhan Viễn Lương cau mày, bấm ngón tay.
Lúc này, một hét cảnh báo vang vọng của nhà họ Nhan.
“Cậu chủ đã chết rồi!”
“Đầu của cậu chủ bị treo ở cửa nhà!”
Trong nhà họ Nhan, tiếng hét này chấn động tới mức làm đau cả màng nhĩ.
“Điều tra, lập tức cho người đi điều tra cho tôi! Là ai làm!” Nhan Tinh Hải nổi giận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play