Mắt Hắc Viêm Nguyệt đỏ bừng, khàn giọng quát: “Tôi là nói anh mau mau mà chạy trốn! đi Anh có biết anh đã trêu chọc đến người nào hay không!”
Nhan Viễn Lương nhíu mày, mắng: “Anh điên rồi sao? Dám bảo tôi trốn?”
Hắc Viêm Nguyệt không để ý những điều đó nữa rồi, rống to: “Anh có biết Trần Hạo Hiên rốt cuộc là ai hay không, anh ta chính là Trần Gia đấy! Anh dám chọc vào Trần Gia, anh xong đời rồi!”
Ha ha ha ha, Nhan Viễn Lương cười sảng khoái.
Trần Gia? Ai? Dám tự xưng Gia à?
Cả Tây Giới bọn họ, chưa từng gặp phải người nào dám tự xưng mình là Gia.
“Xem ra Trần Hạo Hiên đã đi tìm rồi?” Nhan Viễn Lương ha hả cười, nói: “Có bao nhiêu uy phong mà cũng dám tự xưng Gia cơ chứ.

Trần Hạo Hiên, anh đang ở bên cạnh đó sao? Vợ và con gái anh đang chạy, chậc chậc, ngay ở trước mặt tôi kia kìa… Bây giờ tôi đang lái xe việt dã truy đuổi bọn họ, thật ra lúc nãy tôi đã sắp đuổi kịp bọn họ rồi, nhưng mà tôi lại dừng lại, chậm rãi truy đuổi.

Ai dà, người phụ nữ Thẩm Mộng Thần này dáng người đầy đặn cho nên chạy rất ì ạch, vừa rồi đã ngã lăn trên đất, bị bánh xe của tôi ép tới.

Chậc chậc, bây giờ cô ta đang bị người của tôi nhốt sau xe, không biết đám đàn ông đó nhìn thấy một người phụ nữ dáng người đẹp như vậy sẽ làm ra chuyện gì đây.”
“Nhưng thế mà Phương Hy Văn lại chạy rất nhanh, cô ta mang theo đứa bé… Ai, đợi đã, Phương Hy Văn đã ngã xuống rồi kìa, nhưng con gái anh vẫn còn đang chạy!”
“Ha ha ha… Trò chơi này còn vui hơn so với săn bắn nữa chứ, loại con mồi như bọn họ, cũng không có nhiều đâu.”
Trần Hạo Hiên siết nắm tay, thế mà Nhan Viễn Lương cũng dám xem vợ và con gái của anh như con mồi mà chơi.

Anh ta chết chắc rồi.
Nhan Viễn Lương bên kia lại không biết trời cao đất dày là gì, mở miệng tiếp tục nói: “Chậc chậc, anh nói xem tôi có nên nghiền qua chân của Phương Hy Văn hay không.

Ai, chân của Phương Hy Văn thật là đẹp, tôi có chút không nỡ đâu nha.”
“Bỏ đi, hay là tôi vẫn nghiền qua nhỉ, ai bảo cô ta xinh đẹp như vậy, tôi có chút không nỡ đây này.”
Nói xong, Nhan Viễn Lương rống to một câu, tăng tốc tiến lên.
Hai mắt Trần Hạo Hiên thăm thẳm như vực sâu, lửa giận bốc lên tận trời.
“Mày, dám!” Trần Hạo Hiên nổi giận nói.

Ngược lại, giọng điệu Nhan Viễn Lương càng vui thích hơn: “Tôi dám đấy! Anh có thể làm gì tôi cơ chứ? Trần Hạo Hiên, ở trước mặt tôi, anh chỉ là một tên rác rưởi không có tư cách gì mà lên tiếng! Anh có thể cứu nhà họ Thẩm, bản lĩnh của anh quả thực vượt qua dự đoán của tôi, nhưng tôi đã sớm phóng mũi tên xuyên mây rồi! Nhanh thôi, trong phạm vi bán kính của nhà họ Thẩm sẽ có người đến đón tiếp...!Trò chơi này, chúng ta cứ từ từ mà chơi! Ha ha ha.”
Nhan Viễn Lương nói xong, chuẩn bị cúp điện thoại lái xe tiếp cận Phương Hy Văn và bé Hạt Tiêu.

Tiến gào thét của bé Hạt Tiêu mơ hồ truyền đến từ đầu kia điện thoại của Nhan Viễn Lương.
“Bố ơi, cứu con, cứu con!”
“Bố ơi, mẹ ngã rồi!”
“Bố ơi!”
Trần Hạo Hiên thở dài một hơi, lúc anh ngước mắt lên, thiên địa rung động.
“Mũi tên xuyên mây sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
Nhan Viễn Lương cười ha ha: “Trần Hạo Hiên, anh mới chỉ ở Bắc Giới năm năm, không tiếp xúc đến thứ này cũng là điều dễ hiểu thôi.

Mũi tên xuyên mây, có thể hiệu triệu tất cả những người vùng lân cận đến.

Nhan Viễn Lương tôi đây mỗi năm đều sẽ rèn luyện ở Tây Giới một khoảng thời gian, cho nên anh không nghĩ đến nhà họ Nhan chúng tôi ở Tây Giới còn có bề dày lịch sử này nhỉ?”
Trần Hạo Hiên giận dữ nói: “Anh mà cũng gọi là biết dùng Mũi tên xuyên mây sao?”
“Anh đã thực sự nhìn thấy chém giết trên chiến trường, cần Mũi tên xuyên mây tiếp viện chưa?”
Nói xong, Trần Hạo Hiên vỗ vỗ bả vai của Hồng Thanh Vũ, nói: “Bắn tên đi, để cho anh ta nhìn xem cái gì mới là Mũi tên xuyên mây!”
Hồng Thanh Vũ b ắn ra một tên, cả không trung chói mắt đến nỗi mắt người bình thường cũng không dám nhìn thẳng.
Mũi tên xuyên mây đó, phạm vi và độ sáng ít nhất lớn gấp mười lần so với của Nhan Viễn Lương b ắn ra!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play