Sau khi hối hận, Thẩm Trường Giang cũng không muốn sống nữa.

Cho dù là chiến đấu đến chết ở chỗ này thì ông ấy cũng có thể giúp con gái trì hoãn thêm chút thời gian chạy trốn.
Thẩm Trường Giang quay đầu lại, gào lên: “Đi, đi chết đi! Ông đây liều mạng với cậu!”
Thẩm Trường Giang xông tới chỗ Hắc Viêm Nguyệt.

Phải nói rằng, Hắc Viêm Nguyệt thực sự rất mạnh.
Ánh mắt anh ta khinh thường không để Thẩm Trường Giang vào mắt.
Anh ta nheo mắt nói: “Hắc Viêm Nguyệt tôi đứng thứ mười trong danh sách sát thủ Tây giới, giết ông cũng chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi.

Nhưng đối với ông mà nói, cái chết cũng không phải hẳn sẽ là giải thoát, tôi sẽ tiễn ông lên đường!”
Đao đen chợt lóe lên, Hắc Viêm Nguyệt chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên sắc mặt nah ta lộ vẻ khiếp sợ.

Một mặt phản quang của đao đen thế mà lại hiện ra một con mắt.

Con mắt đó đang trông chừng đao đen.
Da đầu Hắc Viêm Nguyệt tê dại, anh ta nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

Làm sao lại có người có thể âm thầm tiếp cận anh ta, hơn nữa còn sử dụng thanh đao đen của anh ta nữa.
Hắc Viêm Nguyệt không cảm nhận được bất kỳ một luồng khí lực nào đang tiếp cận mình nên cẩn thận lui về phía sau.
Cho dù lui như vậy, nhưng ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm đao đen.
“Tự đi tìm đường chết.” Hắc Viêm Nguyệt hét to, quay đầu nhìn người phía sau.
“Anh bảo tôi đi tìm đường chết đấy à?” Giọng nói truyền đến là của Hồng Thanh Vũ.
Hắc Viêm Nguyệt quay đầu lại nhìn, trong đầu lập tức sụp đổ!
Trong Bắc giới có lưu truyền một câu nói, có Trần Thái Cực ở đâu thì Hồng Thanh Vũ ở đó, như bóng như hình với anh.
Chẳng lẽ Trần Thái Cực cũng ở đây sao? Không thể thế được! Đối thủ của nhà họ Nhan là vương y Trần Thái Cực ư?
Quả nhiên, Hắc Viêm Nguyệt vừa quay đầu lại đã phát hiện Trần Hạo Hiên đang ở cạnh Thẩm Trường Giang, anh đỡ ông ấy đứng dậy: “Tôi đến muộn rồi.”
Trần Hạo Hiên không giải thích, cũng không chào hỏi, anh biết Thẩm Trường Giang đang bảo vệ con gái và Phương Hy Văn là đủ rồi.
Thẩm Trường Giang biết đây chính là người đàn ông trong miệng Thẩm Mộng Thần, ông cũng không nhiều lời: “Cậu mau chạy đi, tôi sẽ giữ chân họ, cậu đi tìm Phương Hy Văn và con gái cậu đi.

cậu có chút thực lực, chắc có thể dẫn bọn họ cùng nhau chạy trốn, cơ hội sống càng lớn hơn.”
“Không phải chạy trốn.” Trần Hạo Hiên lẳng lặng nói.
Thẩm Trường Giang lo lắng nói: “Cậu vẫn còn trẻ tuổi, nhất định phải cân nhắc cho đứa bé và vợ của cậu chứ.

Tôi không giống vậy, tôi đã lớn tuổi rồi, tôi có một cô con gái, sau này nhờ cậu bảo vệ con bé.

Cảm ơn cậu!”
Trần Hạo Hiên vẫn nói: “Không phải trốn.”
Thẩm Trường Giang gào thét với anh: “Chạy đi, còn có rừng xanh thì không sợ không có củi đốt.

Người trẻ tuổi nên biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Hắc Viêm Nguyệt là một trong mười sát thủ đứng đầu bảng sát thủ Tây giới, nếu bây giờ anh chạy đi thì về sau không chừng còn có cơ hội để báo thù cho tôi.”
Trần Hạo Hiên đỡ Thẩm Trường Giang dậy, không hề có ý định chạy trốn.
Anh cũng không nghĩ tới nhà họ Nhan lại có thể mời cao thủ như Hắc Viêm Nguyệt tới yểm trợ.

Nhìn cảnh máu me bên ngoài nhà họ Thẩm, Trần Hạo Hiên biết Thẩm Trường Giang là một người đàn ông tốt.
“Tôi nhận người bạn như ông.” Trần Hạo Hiên đỡ Thẩm Trường Giang dậy, sắc mặt rất bình tĩnh.
Thẩm Trường Giang cũng không có hơi sức gì nữa rồi, ông không thể chịu được chiêu tiếp theo của Hắc Viêm Nguyệt nữa.
Nhưng đúng lúc này, Trần Hạo Hiên nhìn Hắc Viêm Nguyệt, nói: “Hắc Viêm Nguyệt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tự chặt đứt hai tay của mình đi.

Nếu không thì hãy tự gánh lấy hậu quả.”
“Anh đã giúp nhà họ Nhan là tội lớn!”
“Anh đã làm tổn thương nhà họ Thẩm cũng là tội lớn!”
“Thấy tôi mà không quỳ xuống là tội chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play