Ngoại trừ bệnh AIDS, tất cả các bệnh còn lại, gần như đều có hết?
Hồng Thanh Vũ nghe đến đây, cơ thể đều run rẩy.
Anh ta nghiến răng hỏi: “Đây còn là người sao? Cô chủ nhỏ chưa đến năm tuổi, rốt cuộc là loại người nào mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Trần Hạo Hiên cũng không biết ai sẽ làm những chuyện này nhưng anh cảm thấy Phương Hy Văn biết.
“Điều tra xem tại sao hôm nay Phương Hy Văn lại đến thành phố Giang Châu.”
Hành vi của Phương Hy Văn rất kỳ lạ.
Hồng Thanh Vũ gật đầu, thật sự anh ta đã sớm điều tra rồi, vừa rồi Trần Hạo Hiên quá tức giận, anh ta mới luôn không có cơ hội nói với Trần Hạo Hiên.
“Thưa anh, đã tra ra được rồi, một giờ sáng nay, có người đi đến nhà họ Phương một chuyến.

Người nhà họ Phương bị đánh một trận, đánh đến nỗi trên đất toàn máu.”
Trần Hạo Hiên: “Tôi biết, là ai?”
Hồng Thanh Vũ lấy ra một bức anh, bên trong là một người đàn ông mặt vuông.

Người đàn ông trông rất xấu, mặt rỗ.
“Anh ta tên là Nhan Viễn Lương, là một phần không thể coi thường của xã hội đen tỉnh Hà Bảo.

Cả nhà họ Nhan rất có sức ảnh hưởng trong xã hội đen tỉnh Hà Bảo.

Tôi cũng đã điều tra ra mục đích anh ta đến nhà họ Phương, là đi tìm cô Phương Hy Văn.”
“Người này hình như luôn thích cô Phương Hy Văn, mấy lần tỏ tình thậm chí ép bức dụ dỗ người nhà họ Phương, cô Phương Hy Văn đều không đồng ý.”
“Hôm nay cô Phương Hy Văn đến thành phố Giang Châu, chắc là vì muốn trốn tránh sự truy đuổi của anh ta.”
Đồ điên.
Trần Hạo Hiên không ngờ Phương Hy Văn sẽ có loại phần tử cuồng nhiệt này theo đuổi.
“Trần gia, chúng tôi điều tra được, người này vậy mà lại là người lúc trước Hạ Cơ Uyển giới thiệu cho cô Phương Hy Văn.

Người phụ nữ Hạ Cơ Uyển này, thật sự quá ghê tởm rồi.”
Chú xấu xí trong mắt Hạt Tiêu, chỉ nhìn một lần, anh ta cũng có thể dọa Hạt Tiêu bật khóc.
“Điều tra rõ ràng, một khi có kết quả, không tiếc sử dụng mọi thủ đoạn.

Tôi tuyệt đối không thể để người phụ nữ của tôi và con gái tôi, chịu phải một chút tổn thương nào.”
Trần Hạo Hiên vừa hạ lệnh thì Phương Hy Văn đã gọi điện thoại đến.
Đêm tối, đã rất muộn rồi, ánh đèn bên đường dần dần tắt đi.
Bầu trời tối mọt giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón.
Lúc này Phương Hy Văn nên ngủ say mới đúng.
“Trần Hạo Hiên, xảy ra chuyện rồi.”

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói khóc lóc chói tai của Phương Hy Văn đã truyền đến.
Trần Hạo Hiên nhíu mày hỏi: “Phương Hy Văn, xảy ra chuyện gì?”
Phương Hy Văn cũng không ngờ, tối nay sẽ xảy ra chuyện.
Đây là Đại Viện nhà họ Lưu.
“Không thấy con gái đâu cả.

Trần Hạo Hiên làm sao đây? Em vừa tỉnh lại thì không thấy Hạt Tiêu đâu, em tìm hết xung quanh rồi, vẫn không tìm thấy.” Tiếng khóc của Phương Hy Văn như sấm, rất lo lắng.
“Em còn hỏi những người khác của nhà họ Lưu, bọn họ cũng không nhìn thấy Hạt Tiêu.”
“Em không thể không có Hạt Tiêu, không có con bé em sẽ chết mất.”
Trần Hạo Hiên quay đầu nhìn Hồng Thanh Vũ.
Hồng Thanh Vũ lắc đầu.
Không thể nào.
Cho dù thật sự là Nhan Viễn Lương, cho dù anh ta có phái cao thủ lợi hại thế nào đến, cũng không thể dưới tình huống Hồng Thanh Vũ hoàn toàn không cảm nhận được, tiến vào nhà họ Lưu.
“Không khoa học.

Đừng nói tôi, còn có anh ở đây mà.”

Hồng Thanh Vũ lại nói với Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên cũng cảm thấy chuyện này không đúng, lập tức an ủi Phương Hy Văn: “Đi xem camera trước, đừng kinh động đến người nhà họ Lưu.”
Phương Hy Văn: “Được, em đến phòng giám sát.”
Trần Hạo Hiên chạy nhanh đến phóng giám sát.
“Phiền phức, để tôi tra máy giám sát.”
Đại Viện nhà họ Lưu rất lớn, không chỉ có người nhà họ Lưu ở, còn có bất động sản đang khai phá của nhà họ Lưu.
Cả Đại Viện nhà họ Lưu, là một khu dân cư nhỏ.
Bảo vệ vừa nhìn thấy Trần Hạo Hiên, cau chặt mày.
“Anh là ai? Muốn tra máy giám sát thì có thể tra sao?”
Trần Hạo Hiên không nói nhiều, chỉ cúi đầu nói: “Con gái tôi mất tích, làm phiền giúp đỡ.”
Bác bảo vệ gác cổng vừa nghe thấy con gái mất tính, vội vàng đứng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play