Quay đầu nói với Hồng Thanh Vũ: “Ra tay đi, để mỗi người nhà họ Hạ trả ra cái giá xứng đáng.”
Hồng Thanh Vũ gật đầu.
Hạ Cơ Uyển tội ác ngập trời, cô ta, đáng chết.
Những người khác nhà họ Hạ và cái chết của Liêu Linh Lung có liên hệ gián tiếp với nhau, nhất định phải nhận được trừng phạt.
Qua tối nay, tập đoàn Vạn Nam và sản nghiệp của nhà họ Hạ sẽ không còn tồn tại nữa.
Vừa tới rạng sáng.
Trong nghĩa trang, tràn ngập tiếng kêu rên.
“Bà Liêu Linh Lung, những con rắn rết nhà họ Hạ mà bà hại khi đó, hôm nay đã nhận được trừng phạt thích đáng.

Thế giới này vẫn có công lý.”
Hồng Thanh Vũ làm xong mọi chuyện, khom lưng thật sâu, nói: “Đã dựa theo phân phó của anh ấy, đem tất cả phương thuốc liên quan đến bà công bố miễn phí ra bên ngoài.”
Trần Hạo Hiên rời khỏi nghĩa trang, ở trước cổng nghĩa trang vừa khéo nhìn thấy một bé trai.
Bé trai nép vào cổng, thò nửa người ra nhìn cảnh tượng bên trong nghĩa trang.

Đó chính là đứa trẻ được Hạ Cơ Uyển nhận nuôi để lừa anh.
“Mẹ con sao rồi?” Bé trai ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Hiên.
Ánh mắt Trần Hạo Hiên nghiêm nghị: “Cô ta không phải mẹ cháu, cháu yên tâm sau .này sẽ có người đến chăm sóc cháu.”
Bé trai hoảng sợ nhìn Trần Hạo Hiên: “Chú, các chú giết mẹ rồi sao?”
Ánh mắt Trần Hạo Hiên nghiêm túc: “Nhớ cho kỹ, quốc gia này có luật pháp, bất cứ người nào, bao gồm cả cháu, làm chuyện sai trái đều sẽ phải nhận trừng phạt.

Còn về phần trừng phạt như thế nào, thì phải xem tội ác của cô ta lớn bao nhiêu.”
Trần Hạo Hiên nói xong quay người rời đi.
Tâm trạng của anh đang vô cùng nặng nề, nhưng cũng không cho Phương Hy Văn biết những chuyện này.
Tất cả chuyện này đều là anh nợ Phương Hy Văn, đều là nhà họ Hạ, nợ mình và mẹ.
Từ nay về sau, nhà họ Hạ không còn tồn tại nữa.
Mưa nhỏ rơi xuống.
Trần Hạo Hiên biết rõ, những uất ức mà Phương Hy Văn phải chịu năm năm nay đối với những thua thiệt của mẹ sẽ không bởi vậy mà giảm bớt.

Nhưng hi vọng thời gian có thể trở thành thuốc giải.
Bầu trời của thành phố Ninh Hạ, mây đen dần dần tản đi, lại một lần nữa tụ lại ở tỉnh Tâm Hợp.
Trần Cảnh Khôn.
Diệp Lan Hoa.
Đôi cẩu nam nữ này.
Năm đó, Trần Cảnh Khôn không kế thừa y thuật của nhà họ Trần, không bảo vệ vợ con của mình thì cũng thôi, còn liên kết với Diệp Lan Hoa đuổi giết hai mẹ con bọn họ.
Tất cả chỉ vì nhà họ Diệp hứa hẹn cho ông ta một địa vị.
Trần Cảnh Khôn là kẻ cặn bã của nhà họ Trần.
Thù ở Tâm Hợp, anh nhất định sẽ báo.
Phải báo gấp mười lần, trăm lần so với nhà họ Hạ.

Trần Hạo Hiên từ viện dưỡng lão đi ra, cả người đều buồn bực đến nỗi không thở nổi.
Lúc này, một chiếc Maserati dừng lại trước mặt Trần Hạo Hiên.
Trên Maserati, là Tần Nam Ca.
Tần Nam Ca là bạn của Trần Hạo Hiên tại tỉnh Tâm Hợp, bối cảnh nhà họ Tần vững chắc, lưng dựa núi lớn.
Bây giờ, Tần Nam Ca đã là nữ tổng giám đốc của tập đoàn Đơn Tần.
Suy nghĩ của Trần Hạo Hiên trở lại năm năm trước, anh cùng mẹ chạy trốn khỏi tỉnh Tâm Hợp chính là dưới sự giúp đỡ của Tần Nam Ca, mới có thể thoát khỏi Tâm Hợp.
“Đi uống vài chén không?” Tần Nam Ca nháy con ngươi xinh đẹp.
Hôn lễ đã xong, Trần Hạo Hiên cuối cùng cũng có thể giũ hết tất cả mọi áy náy với Phương Hy Văn.
Anh nhắm mắt nhớ tới mẹ mình, nhớ tới đôi cẩu nam nữ kia hợp lại hại chết mẹ anh.
Anh gật đầu: “Đúng lúc tôi cũng muốn uống hai chén.”
Tần Nam Ca mở miệng cười một tiếng, mở cửa xe.
Sau khi Trần Hạo Hiên lên xe, Tần Nam Ca lái xe đi đến quán bar.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Tần Nam Ca gọi hai ly cocktail: “Ông chủ, hai cốc Depth Charge.”
Ông chủ đưa rượu qua, đặt trước mặt Tần Nam Ca nói: “Gần đây đều không thấy cô.”
Tần Nam Ca nở nụ cười: “Gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện nên không đến được.”
Sau đó, Tần Nam Ca chủ động đem rượu qua cho Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên tò mò hỏi: “Cậu quen à?”
Tần Nam Ca lắc đầu, mái tóc dài lay động trong màn đêm rất xinh đẹp: “Đây là sản nghiệp của tôi, tôi là chủ, thỉnh thoảng sẽ đến đây một chuyến.

Gần đây bố tôi bị bệnh nên không tới đây được.”
Trần Hạo Hiên cười hỏi: “Bệnh của bố cậu chuyển biến tốt chưa?”
Tần Nam Ca cười nhạt một tiếng: “Tốt hơn nhiều rồi, nhưng hôm nay tôi đến tìm cậu, thật ra là có một chuyện quan trọng cần cậu giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
Khuôn mặt Tần Nam Ca đỏ bừng lên: “Trần Hạo Hiên, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Đơn Tần, tôi ở Tâm Hợp nghe nói y thuật của cậu rất cao.

Có điều, tình trạng bệnh của tôi rất đặc thù, cậu không thể nói cho bất cứ người nào.”
Trần Hạo Hiên ghé đầu qua nghe tình trạng của Tần Nam Ca xong thì vô cùng kinh ngạc.
“Bệnh này của cậu tôi không khám được.”
Tần Nam Ca trừng mắt: “Tại sao?”
Trần Hạo Hiên nhíu chặt mày: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play