“Trần Hạo Hiên chúng tôi sai rồi, là nhà họ Hạ chúng tôi có mắt không tròng.
Tôi và mẹ cậu Liêu Linh Lung vốn dĩ là bạn tốt, tôi không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
“Là tôi bị lợi ích che mắt, phương pháp trị bệnh của mẹ cậu quá nghịch thiên.”
“Ở trong đó ẩn giấu một thiên cơ kinh doanh vô cùng lớn, nếu không gặp cô ấy, tôi cũng không tin thần thoại Đông y trong lời đồn lại là sự thật.”
Trần Hạo Hiên cười nhạt một tiếng: “Cầu xin cũng vô dụng, nếu lúc trước các người đến nghĩa trang một lần thì kết quả đều sẽ khác.
Nhưng bố con hai người không đến một lần.”
Thấy sắc mặt Trần Hạo Hiên đen kịt, Hạ Chỉnh biết, xong rồi.
“Cho các người mười phút, thắp một nén nhang cho mẹ tôi.” Trần Hạo Hiên nhìn thời gian, lại nói.
Sau đó, Hồng Thanh Vũ thả Hạ Chỉnh ra.
Hạ Chỉnh không chạy, cũng không dám chạy.
Ông ta cầm hương, quỳ trước mộ Liêu Linh Lung.
“Linh Lung, tôi đến thăm cô đây.
Xin lỗi, những năm nay đều không đến thăm cô, thật ra tôi không dám đến.
Cô đã từng nói với tôi không nên để những y thuật này ra ngoài, thế lực ở tỉnh Tâm Hợp quá lớn, cô chỉ có thể giúp người nhà họ Hạ tôi.”
“Nhà họ Hạ tôi không có y thuật nghịch thiên như vậy, nhưng luôn muốn kiếm tiền.”
“Nếu không phải tôi có lòng tham vô đáy thì sẽ không khiến tỉnh Tâm Hợp chú ý đến.”
“Hạ Chỉnh tôi, đáng chết, đáng chết.”
Hạ Chỉnh vừa nói, vừa dập đầu.
Cả đầu đều dập đến vỡ, máu tươi trào ra, lại khô lại trên đầu.
Mắt khóc đến đỏ hoe.
Trần Hạo Hiên không hề buông lỏng, nói với Hạ Cơ Uyển ở một bên: “Còn cô.”
Hạ Cơ Uyển cũng quỳ trên đất, dập đầu nói: “Mẹ, con biết con không có tư cách gọi mẹ là mẹ.
Con không phải là một người con dâu đủ tư cách, từ trước đến nay con luôn coi thường Trần Hạo Hiên bởi vì anh ấy không có y thuật.
Năm năm trước, vì để lấy được phương thuốc, con đã giả vờ mình mang thai, lừa phương thuốc trong tay mẹ.”
“Mẹ, xin lỗi, phụ tình yêu thương của mẹ.”
“Mẹ, Phương Hy Văn mới là con dâu của mẹ, nếu như con nói sớm với mẹ một chút, có lẽ mẹ còn có thể nhìn thấy cháu gái của mình.”
“Nhưng con vẫn luôn muốn giết cô ấy.”
Hạ Cơ Uyển vừa nói vừa tát vào mặt mình, cả mặt đều bị đánh đỏ bừng.
Trần Hạo Hiên chỉ cười lạnh một tiếng: “Cô không có tư cách gọi mẹ tôi như vậy.
Hạ Cơ Uyển, tội của cô nặng hơn bất kỳ người nào trong nhà họ Hạ.
Năm năm nay, ấm ức mà Phương Hy Văn phải chịu đựng, sự đau khổ của con gái tôi đều có liên quan đến cô.”
Hạ Cơ Uyển sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Trần Hạo Hiên.
Ánh mắt tức giận của Trần Hạo Hiên có thể nuốt chửng cả trời.
Năm năm trước, khi cô ta chuốc say Phương Hy Văn đã vui vẻ thế nào.
Khi để mọi người sỉ nhục Phương Hy Văn, cô ta vui vẻ thế nào.
Khi để nhà họ Đổng ép chết mẹ con Phương Hy Văn, nụ cười biến thái thế nào.
Bây giờ cô ta đau khổ bao nhiều.
Những người còn lại của nhà họ Hạ đều lần lượt quỳ xuống dập đầu, không có ai dám cầu xin.
Người đứng trên khắp ngọn núi, đều là chiến sĩ Thiên Đao.
Lúc này người nhà họ Hạ đều biết, người đàn ông bị Hạ Cơ Uyển bỏ một tay che trời.
Trần Hạo Hiên nhìn thời gian, sau khi thẩm tra xong nói với Hồng Thanh Vũ: “Tới giờ rồi, đưa bọn họ lên đường đi.”
Người nhà họ Hạ đều gào thét.
Hạ Cơ Uyển vội vàng bò qua, nói: “Trần Hạo Hiên, cầu xin anh tha cho em đi.
Tất cả tài sản của tập đoàn Vạn Nam, em đều sẽ đích thân đưa cho Phương Hy Văn, sau này em tuyệt đối sẽ không dám chọc đến Phương Hy Văn nữa.”
“Em sẽ xin lỗi Phương Hy Văn, em sẽ nói rõ ràng mọi chuyện trước giới truyền thông.”
“Trần Hạo Hiên, em xin lỗi anh, xin lỗi con gái anh, xin lỗi Phương Hy Văn.
Cầu xin anh, cho em một cơ hội đi.”
Ánh mắt Trần Hạo Hiên vô cùng lạnh.
“Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy tôi nhìn trúng chút thịt vụn của nhà họ Hạ sao?”
Hạ Cơ Uyển khóc đến nỗi trôi hết lớp trang điểm, hỏi Trần Hạo Hiên: “Vậy anh muốn cái gì? Chỉ cần anh nói ra, em nhất định có thể làm anh hài lòng.
Thậm chí, em làm tình nhân của anh cũng được.”
Trần Hạo Hiên cười nhẹ.
“Cô không xứng.”
Trái tim của Hạ Cơ Uyển như rơi xuống hầm băng.
Hạ Chỉnh cũng bò lên.
Trần Hạo Hiên nhìn ông ta, trầm giọng nói: “Cầu xin cũng vô dụng.”
Hạ Chỉnh không cầu xin, ông ta chỉ nhìn Trần Hạo Hiên, không ngừng lắc đầu, đang cười ngốc.
Ông ta không ngờ một đời tính kế, vậy mà lại rơi vào tay Trần Hạo Hiên.
“Phải chết, tôi nhận.”
Hạ Chỉnh ngẩng đầu.
“Nhưng tôi muốn biết, tại sao nhà họ Ngô lại sợ cậu như gặp Thần? Tại sao Lục Thiên Huyền lại giúp cậu? Đó chính là sát chiêu cuối cùng của tôi.
Mặc dù tôi không hiểu phương thuốc cuối cùng mà Liêu Linh Lung để lại, nhưng tôi biết, phương thuốc đó cả tỉnh Tâm Hợp đều đang tìm.”
Trần Hạo Hiên híp mắt: “Muốn biết sao?”
“Trần Hạo Hiên, để tôi chết rõ ràng đi.”
Trần Hạo Hiên nhàn nhạt nói: “Tôi gọi điện thoại cho Lục Thiên Huyền, thuận miệng hỏi một câu.”
Hạ Chỉnh vội vàng hỏi: “Hỏi một câu gì?”
Vẻ mặt kích động đó là sự giãy dụa cuối cùng trước khi chết.
Trần Hạo Hiên nhướng mày: “Tôi hỏi cậu ta, Thiên Huyền cậu thật sự muốn giết tôi sao?”
Hạ Chỉnh lại có thêm chấn động mới với Trần Hạo Hiên.
“Sao có thể? Cậu ta là Chiến Thần Bắc Giới đấy.”
“Lẽ nào, chức vị của cậu cao hơn cậu ta?”
“Trần Hạo Hiên, thân phận thật sự của cậu là gì? Cầu xin cậu, nói thân phận thật sự của cậu cho tôi đi.”