Lâm Bùi chỉ cao 1m75, thân thể omega lại gầy yếu, đối với một người quanh năm tập luyện - Tống Tuần đang nắm lấy cổ áo cậu, nhìn thật giống hổ ngậm mèo con.
"Tôi. . ."
Bị nắm lấy cổ áo, hô hấp của cậu trở nên dồn dập, uy áp alpha nồng đậm của ảnh làm cậu suýt chút nữa không thở nổi, "Tôi không có. . ."
Hô hấp khó khăn, cậu muốn giải thích nhưng không thể nói một cách mạch lạc.
Đột nhiên xảy ra việc này, không chỉ Lâm Bùi, mọi người đứng xem xung quanh đều cảm thấy sợ hãi.
Đây chính là uy áp của alpha.
Trời sinh, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh.
Trần Siêu tê cả da đầu, bản năng muốn tránh xa, nhưng Tống Tuần đang ở giữa kỳ nhạy cảm, rất dễ tức giận, mà omega trước mặt này không có tác dụng trấn an với anh, nhìn bộ dạng của cậu, sẽ không chết, nhưng nếu như bị dọa ngất, đoán chừng cũng phải nằm trên giường hơn mấy tháng.
Nếu như Lâm Bùi ngất, anh Tuần sẽ bị hai nhà giáo huấn! !
Trần Siêu kiên trì xông lên, đè bả vai và cánh tay Tống Tuần xuống, đầu nổi đầy gân xanh, nhỏ giọng nói: "Anh Tuần, anh bình tĩnh một chút! ! Ở đây nhiều người như vậy! ! Có gì chúng ta từ từ nói chuyện!"
Tống Tuần ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay tăng thêm một chút lực, uy hiếp.
"Tôi hỏi cậu vừa nói cái gì, đừng để tôi phải lặp lại."
"Khụ, khụ,. . ."
Mắt cậu rưng rưng như sắp khóc, trên mặt tràn đầy sự nghi hoặc, giọng nói run lẩy bẩy, "Tôi. . ."
Hai người đứng rất gần nhau, Tống Tuần thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, tươi mát của Lâm Bùi trong không khí.
Sau khi bị kích thích, tin tức tố của cậu tỏa ra, quẩn quanh sợi tóc, lại bị gió thổi qua đầu mũi anh.
Độ xứng đôi 99%, chính là độ phù hợp tin tức tố,
Tin tức tố của bọn họ quẩn quanh trong không khí, nhưng họ vẫn không có cảm giác gì.
Ánh mắt Tống Tuần ngày càng lạnh.
Trần Siêu ở bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì, thấy Lâm Bùi bị ghìm đến không nói nên lời, gấp đến mức chủ động giúp cậu giải thích, "Cậu ấy thật sự không nói gì! Không tin anh hỏi Trương Vận xem!"
". . .?"
Trương Vận đã bị sợ đến sắp ngất rồi, ai cũng biết Lâm Bùi chính là mồi lửa châm ngòi thùng thuốc súng Tống Tuần, thời khắc mấu chốt này mà Trần Siêu còn dám xông lên khuyên ngăn, đúng là phục.
Nhưng thấy bộ dạng hô hấp khó khăn của Lâm Bùi thật đáng thương, Trương Vận cắn răng, nói theo: "Đúng vậy, vừa rồi em cũng không nghe thấy gì! !"
Mỹ nhân bị từ chối ngay tại chỗ, Trương Vận thấy không nhẫn tâm, chăm chú nhìn thêm một chút. Anh Tuần vừa quay người rời đi, cậu thực sự một chữ cũng không nói, trên mặt cũng không che giấu được biểu cảm bi thương.
Trương Vận thấy không đành lòng, lại nhỏ giọng nói thêm một câu, "Em vẫn luôn nhìn cậu ấy, cậu ấy thật sư không nói gì, anh Tuần, anh. . . Có phải là đã nghe nhầm không?"
Hay là đặt cậu ấy xuống trước đi?
Tất nhiên, vế sau Trương Vận không có can đảm nói ra miệng.
Tống Tuần nhíu mày, không có khả năng ba chữ còn ngậm trong cổ họng, bỗng nhiên một giọng nói trầm ổn cắt ngang anh, "Tống Tuần? Lâm Bùi? Các em đang làm cái gì vậy?"
Tình hình rối loạn, mọi người chen chúc nhau, cũng không để ý người nào đến người nào đi. Lúc này, quay đầu nhìn lại, trái tim các học sinh lập tức run lên, thiếu chút thì nhảy ra.
Đứng cách đó không xa không phải chính là thầy chủ nhiệm lớp 11 Lam Sinh sao!
Lam Minh quản lí tác phong và kỷ luật học sinh lớp 11, mặc dù không nghiêm khắc, tính cách cũng tương đối hiền hòa, nhưng nghe nói vợ thầy chính là Phó chủ tịch Ban giám đốc trường học, là người rất ghét bao che khuyết điểm, tính tình lại nóng nảy.
Do vậy, cho dù là alpha ngang tàn nhát, gặp Lam Minh cũng phải kiêng kị vài phần.
Ngay cả Tống Tuần, ra ngoài cũng phải cho Lam Minh mấy phần mặt mũi.
Trên thực tế, Lam Minh không chỉ là thầy chủ nhiệm, mà còn là giáo viên toán kiêm chủ nhiệm lớp A
Rất khéo, Tống Tuần và Lâm Bùi chính là học sinh lớp A
Càng khéo hơn là, bởi vì Tống gia là người đầu tư lớn nhất trong nước, Lam Minh lại là chủ nhiệm lớp anh, cho nên quan hệ hai nhà rất gắn bó, thường xuyên trao đổi tin tức.
Ánh mắt Tống Tuần nhìn qua Lam Minh một chút, rồi chậm rãi buông lỏng tay ra.
Gót chân Lâm Bùi cuối cùng cũng chạm xuống đất, ôm lấy cổ họng ho khan hai tiếng, cụp mắt xuống không nói gì.
Lam Minh nhìn qua, trên mặt lộ ra biểu cảm không đồng ý.
"Cũng không có làm cái gì."
Tống Tuần một tay đút túi, một tay khác nhẹ nhàng lướt qua cổ áo Lâm Bùi, ánh mắt hời hợt liếc qua.
"Thấy quần áo cậu ta nhăn, dù sao cũng là vị hôn thê của em, cho nên thuận tay giúp cậu ta sửa lại một chút." Anh lười nhác nói, "Cũng không tính là vi phạm quy định, đúng không thầy?"
Nói xong, quay đầu nhìn Lâm Bùi, ánh mắt mang theo vài phần hỏi thăm, giống như giả giống như thật.
". . ."
Lâm Bùi nhìn anh một cái, gục đầu xuống, không nói gì.
Trước mặt mọi người, chuyện của vợ chồng trẻ, Lam Minh cũng không tiện nói gì, chỉ có thể an ủi vỗ vỗ vai Lâm Bùi, nói với Tống Tuần: "Lát nữa vào tiết, em đến phòng của thầy một chuyến, thầy có một số việc cần nói với em."
Lam Minh đi ngang qua là bởi vì đang vội đi giao tài liệu, không thể ở lại lâu, nói xong câu này liền giải tán đám người vây xung quanh, cũng không quên tìm bạn học giúp đưa Lâm Bùi về, sau đó mới rời đi.
Có Lam Minh bảo vệ, Tống Tuần không thể tự nhiên đi tìm 'tên phiền phức' Lâm Bùi. Đợi lát nữa tới phòng giáo viên, không có ai ở đó, thể nào cũng nhắc tới vị hôn thê của anh.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tống Tuần lập tức trầm xuống.
Trên đường trở về, Trần Siêu nhìn thấy sắc mặt anh nặng nề như cái chảo sắt, không nhịn được mà cẩn thận hỏi: "Anh Tuần, vừa rồi là thế nào? Rốt cuộc là anh nghe được cái gì?"
Trương Vận cũng rất tò mò, "Đúng vậy, hai bọn em thật sự không nghe thấy gì."
Nếu là bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ đứng về phía Tống Tuần, nhưng bây giờ là kỳ nhạy cảm, hai người trong lòng đều lo lắng là Tống Tuần quá nhạy cảm, ngộ thương người ta.
Không biết có phải hay không, nhưng mặt mũi luôn quan trọng, đúng không?
Tống Tuần nhất thời không nói gì.
Anh cũng không rõ lúc đấy xảy ra chuyện gì, nhưng anh tin chắc rằng mình nghe được câu kia, thời gian xảy ra quá trùng hợp, hướng quá rõ ràng, anh không do dự khóa chặt Lâm Bùi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, là Lâm Bùi sao?
Âm thanh rất bé, anh không nhớ nổi giọng của Lâm Bùi như nào.
Tống Tuần bực dọc mặc kệ bọn họ, thuận miệng nói mấy câu cho qua chuyện.
*
Cốc cốc cốc
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Lam Minh đẩy mắt kính, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Mời vào."
Tống Tuần đẩy cửa vào, nhìn thấy bình giữ nhiệt trên bàn Lam Minh bốc lên làn khói nóng, còn có hai chén trà đã được rửa sạch sẽ, trong lòng nhảy dựng lên một cái.
"Đóng cửa lại đi."
Lam Minh trả lời xong tin nhắn của một phụ huynh gửi tới, tắt máy tính, ân cần nhìn anh, nói, "Ngồi xuống đi, uống chút trà."
"Không cần."
Quan hệ hai người rất tốt, Tống Tuần cũng lười ra vẻ lạnh lùng, tiện tay kéo cái ghế dựa ngồi xuống, mặt viết đầy hai chữ 'nhẫn nại', "Có việc gì mau nói đi, đừng lảm nhảm việc nhà."
Lam Minh cười cười, "Cái tính xấu của cháu, không thể nói đùa vài câu sao?"
Nói xong, Lam Minh rút ra một phiếu điểm đưa tới, "Cháu xem đi, có muốn nói gì không?"
Tống Tuần không cần nhìn cũng biét nhất định là Lam Minh đã sửa lại phiếu điểm, từ khi anh nhập học đến giờ, mỗi môn học đều được sửa, thậm chí còn có thể làm một biểu đồ điểm số đường cong.
Đây đều là thao tác cơ cản .
Tống Tuần kéo khóa áo lên cao, chui nửa gương mặt vào trong cổ áo, nói mà không có biểu cảm gì, "Không có gì muốn nói."
Lam Minh cũng không tức giận, nói thẳng sự thật, "Từ sau khi khai giảng vào tháng hai, thành tích của cháu bắt đầu giảm dần. Các giáo viên khác cũng nói rằng thường xuyên không thấy cháu lên lớp, tỷ lệ nghỉ học về cơ bản là trên 80%, dù là bài kiểm tra bình thường hay điểm thi đều khong đạt yêu cầu. Chú hiểu là cháu đang ở tuổi nổi loạn, nhưng là. . ."
"Đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai." Tống Tuần ngắt lời, "Không phải nổi loạn, mà là đầu óc cháu không tốt, trí thông minh thấp."
Lam Minh vạch trần lời nói dối của anh, "Nếu như cháu thật sự không thông minh thì sao có thể đạt hạng nhất trong kì thi vào cấp ba, thi được vào lớp A?"
Tống Tuần dừng lại, không lên tiếng.
Lam Minh thở dài, lấy lại phiếu điểm.
Tháng hai, chính là thời điểm anh biết cha mẹ đã định ngày kết hôn với Lâm gia mà không nói cho anh biết.
Rào cản này, anh không vượt qua được, thực ra Lam Minh cũng đoán được việc này, nên không trách móc Tống Tuần quá nặng nề.
Dù sao cũng là một đứa trẻ đang tuổi nổi loạn, Lam Minh cũng không mong đợi hai ba câu nói có thể thuyết phục anh đổi ý, lần này gọi anh tới cũng chỉ là thuận miệng nói vài câu.
"Thứ 6 tuần này, cháu về nhà một chuyến đi." Lam Minh chuyển chủ đề, "Mẹ cháu gọi điện thoại cho chú, nói thứ 7 họp gia đình, cần cháu trở về."
Họp gia đình?
Tống Tuần nghe xong thì nhíu mày.
Nhà anh xưa nay không làm mấy chuyện này bao giờ.
Anh đột nhiên nghĩ đến trước đó Lâm Bùi ngăn mình lại muốn nói nhưng chưa nói xong, nhất thời hiểu rõ.
"Thứ 7 không phải có tiết học bù sao?"
"Cháu không cần đi, mẹ cháu đã giúp cháu xin nghỉ rồi."
Lam Minh lấy ra giấy xin phép nghỉ từ trong ngăn kéo, không cần nhìn cũng đoán được sắc mặt Tống Tuần đen đến mức nào.
"Việc này không thể trách cậu ấy." Lam Minh vỗ vỗ vai Tống Tuần, giải thích, "Mẹ cháu đã sớm đoán được cháu sẽ không nghe cậu ấy, cho nên mới để chú *tiền trảm hậu tấu. . ."
Nói xong, vẫn không nhịn được bồi thêm một câu, "Đứa trẻ Lâm Bùi này rất ngoan, trong nhà được quản rất nghiêm, bình thường nhìn cậu ấy cũng không có bạn bè, luôn luôn ở một mình. . . Sau khi cháu trở về đừng trách cậu ấy."
Tống Tuần nhận lấy giấy xin phép nghỉ, ấn dấu vân tay lên mặt giấy nhẵn nhụi.
"Biết."
Anh rũ mắt xuống, lãnh đạm trả lời.
*
Tâm trạng Tống Tuần kém đến cực điểm
Khi trở về phòng học đã không còn ai, chỉ còn lại một mình Lâm Bùi đang ngồi ngay ngắn, chăm chỉ học.
Anh kéo ghế, đôi chân thon dài vắt ngang bàn học, rồi tiện tay lật ra một quyển SGK của Trần Siêu che lên mặt.
Có tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang. Nhóm học sinh cấp hai vừa trở về sau bài tập chạy.
Vì tăng cường chất lượng giáo dục học sinh, trường bố trí cho học sinh 2 buổi tập chạy mỗi ngày, Tống Tuần khó chịu nhất là phải chạy chung với một đám người ngu ngốc như chó dưới nắng, vì vậy anh không bao giờ tham gia.
Lâm Bùi thì có chút khác biệt.
Alpha và omega không chỉ chênh lệch rất nhiều về thể lực mà Omega còn không nổi trội bằng các alpha về trí thông minh, mặc dù tỷ lệ giới tính của alpha và omega trong trường học là 2:1, đây là số liệu cao hơn so với các trường khác. Tuy nhiên, dựa theo bảng xếp hạng các lớp của các trường trung học, chỉ có một số ít omega có thể ở trong một trong sáu lớp hàng đầu.
Lớp A tổng cộng có 40 học sinh, nhưng cũng chỉ có một mình Lâm Bùi là omega.
Omega thân thể đặc biệt, hơn nữa thể chất Lâm Bùi yếu ớt, giáo viên cố ý phê cho cậu giấy nghỉ phép, có thể không tham gia hoạt động thể dục.
Ầm một tiếng, tiếng đẩy cửa cang lên, một nhóm alpha đầy mùi mồ hôi ùa vào. Trời mùa thu, mặt trời còn chưa xuống, chạy trên sân đã 5-6 vòng, quần áo trên người ai cũng đã bị mồ hôi thấm đến ướt đẫm, trong phòng đều là đủ loại tin tức tố trộn lẫn vào nhau.
Tống Tuần quăng quyển sách trên mặt ra, hơi nghiêng đầu, từ chiếc gương nhỏ đặt trên mặt bàn nhìn thấy sau lưng Lâm Bùi, mặc dù không nói chuyện nhưng lại âm thầm di chuyển đến góc bên trong.
Nhóm alpha khi tỉnh táo còn có thể nhớ ra trong phòng học có omega mà thu liễm lại. Hiện tại, adrenalin vừa tăng cao, lại nóng đến đầu đầy mồ hôi, tất cả đều không chú ý, trực tiếp đổ nước đá lên đỉnh đầu, còn có người cởi áo khoe cơ bắp, âm thanh tán gẫu vang động trời, loạn hết cả lên.
Tống Tuần hơi phân tâm, đúng lúc này, anh đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng nhổ nước bọt, "Chết tiệt, tên quái nào cởi tất trong phòng học vậy, chân còn thối như vậy, đây là cmn vừa đi đào phân về à? ?"
Cuối cùng, đúng là có cảm giác muốn nôn mửa.
Tống Tuần: ". . ."
Giọng nói quá giống với câu "Ngu xuẩn" mà anh nghe cách đây không lâu, giọng điệu giống hệt nhau, anh vô thức quay đầu lại, mấy nam sinh đằng sau đang lên giọng mắng chửi, không biết là ai chân thúi như vậy, cả phòng học toàn mùi chân thúi.
Có người nhân cơ hội cởi tất nhét vào miệng bạn, có người trực tiếp bị nâng lên ném vào thùng rác, cãi nhau ầm ĩ, âm thanh hỗn loạn, khó mà phân biệt.
Tống Tuần lại nhìn Lâm Bùi, chỉ thấy tòan thân cậu một giọt mồ hôi cũng không có, đang yên tĩnh ngồi trước bàn làm bài tập, phát hiện ánh mắt của anh, quay lại nhìn, ánh mắt vừa nghi hoặc lại vừa đơn thuần.
Lúc đó anh cau mày, không chắc lắm