Edit: Doãn.
Nếu như không nghe thấy những lời này, có lẽ quãng đời còn lại của tôi sẽ phải chôn vùi trong bệnh viện tâm thần.
Tối hôm đó, tôi tỉnh giấc sau cơn mơ, nghe được mẹ tôi đang nói chuyện với y tá.
Y tá bảo, mẹ tôi vì tôi mà quá vất vả.
Tiếng nức nở thút thít của mẹ tôi vang lên, bà nói bà vốn dĩ có tới hai đứa con trai.
Tôi bỗng muốn khóc, tôi cũng có một người anh cơ mà.
Tôi lại nghe mẹ tôi nói rằng, bà suýt chút nữa đã không còn đứa con nào nữa rồi.
Là ý gì? Bà cứ khóc mãi làm tôi bứt rứt.
Bà kể, cảnh sát đã tìm thấy giấy tờ tuỳ thân và hộ chiếu giả của tôi ở học viện Phương Phi, ngoài ra còn có một bản tư liệu cá nhân, cũng như những người đã biến mất. Tiếp đó hình như bà lại khóc oà lên.
Tôi nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.
Tôi mém tí đã biến mất giống Tô Dung Dữ ư? Tại sao lại không xảy ra?
Là anh trai, là anh trai tôi đã cứu tôi.
Chắc chắn anh trai tôi đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không vì cớ sao anh lại đi giết người? Đã là giết người thì dù có bị bức bách đến thế nào vẫn mang tội danh giết người. Anh muốn ra ngoài với tôi, muốn cùng tôi trải qua hết quãng đời còn lại.
Trừ khi sau đó tôi không còn nữa.
Hoá ra sau khi tôi vào học viện Phương đã sớm chết rồi.
Tôi cảm thấy rất buồn, có nhiều người được sống đến thế, nhưng tôi lại chết.
Thế mà giờ đây tôi vẫn được sống, còn anh tôi thì chết.
Tôi ngửa đầu lên giường, nhìn trần nhà, nước mắt lăn dài bên má.
Khoảnh khắc ấy tôi đã lập lời thề, tôi phải ra ngoài, phải đi tìm anh trai tôi.
Tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau, nó lớn lao hơn tất cả những gì mà chúng tôi tưởng tượng.
Tôi đã biết làm thế nào để ra ngoài rồi, chỉ cần trở nên bình thường là được.
Mỗi ngày tôi bắt đầu trò chuyện cùng cô y tá truyền dịch cho mình, trò chuyện cùng bác sĩ chính của mình, lúc trông thấy mẹ tôi liền bật khóc nhận sai với bà, thái độ vô cùng chân thành khẩn thiết.
Học đi đôi với làm, giống hệt những gì mà học viện Phương Phi đã dạy.
Mặc dù không rõ là do đâu, nhưng mẹ tôi đã khóc, tôi nghĩ hẳn là giọt nước mắt hạnh phúc, vui mừng vì con trai của bà cuối cùng không còn bất thường nữa.
Một tháng sau đó, bọn họ thả tôi ra, tôi càng thêm nỗ lực thể hiện bản thân mình bình thường.
Mỗi lần nói chuyện, tôi dường như y đúc tôi của lúc trước, bắt chước chính mình trước đây không phải chuyện khó, tôi biết rõ phòng mình có gắn camera giám sát và thiết bị nghe trộm.
Khi ở một mình, tôi thường xuyên rơi nước mắt trong vô thức, chưa bao giờ nở nụ cười.
Song tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ đến.
Buổi sáng hôm ấy, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào phòng tôi, tôi chào hỏi như thường lệ.
Anh ta tháo khẩu trang xuống, lúc nhìn thấy diện mạo anh ta, đầu tôi tự động hiện ra một cái tên.
Sở Hi Hoà.
Anh ta nói, camera và máy nghe đã bị tắt.
Tôi đứng tại chỗ, anh ta cũng đứng tại chỗ, cả hai chẳng hề có ý định tiến hay lùi.
Tôi ước mình trong mắt anh ta vốn đã chết rồi, để tôi không cần phải diễn kịch nữa.
Ban đầu tôi chỉ thờ ơ nhìn anh ta, khuôn mặt không có bất kì biểu cảm nào. Anh ta vẫn như vậy, dáng vẻ điềm tĩnh, trong ánh mắt không có quá nhiều hờ hững, thay vào đó là một chút u buồn.
Chúng tôi đối mắt nhau vài phút, rốt cuộc tôi là người khóc trước.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là do gặp phải người không nên gặp, nhớ tới những chuyện không nên nhớ, nước mắt chực trào ra, cũng là điều mà tôi không lường được.
"Sở Hi Hoà." Tôi mở miệng, anh ta lập tức bước qua ôm lấy tôi.
"Sở Hi Hoà." Tôi lại gọi tên anh ta, lần này là để khẳng định đây là sự thật, không phải ảo tưởng do thuốc tạo ra.
"Là tôi." Anh ta đáp, vòng tay càng siết chặt tôi hơn.
Là hàng lệ nóng tự mình tuôn rơi, không phải tôi muốn khóc, thế nên tôi đã bật khóc thảm thiết trong lòng anh ta, tựa hồ một loại phát tiết, cũng tựa hồ là một loại hoài niệm.
Anh ta cẩn thận vỗ về, thật sự đã ổn định được cảm xúc của tôi.
Đợi tận lúc nước mắt trên mặt tôi cạn khô, chúng tôi nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Sao anh lại về rồi?" Tôi hỏi anh ta.
"Chuyện này quá lớn, chú tôi ở nước ngoài hay tin liền trở về nước, cũng biết bố mẹ tôi đã dối gạt là tôi đang đi học đại học tại Trung Quốc, biết tôi ở... ở nơi đó, quyết định đưa tôi ra nước ngoài, chúng tôi làm vài thủ tục pháp lí, triệt để cắt đứt quan hệ giữa tôi với bố mẹ mình."
Dừng chốc lát anh ta tiếp tục nói: "Tôi được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm nặng, vẫn đang trong giai đoạn điều trị tâm lý, không thể về nước quá lâu."
Mặt tôi không cảm xúc, trái tim cũng chẳng có chút dao động nào, như thế rất bất thường, nhưng suy cho cùng, khả năng bộc lộ tâm tư cũng không phải là thứ mà tôi muốn đánh mất.
Bệnh trầm cảm sao, dễ hiểu thôi, dù gì anh ta đã ở đó tận ba năm.
"Tôi về Trung Quốc là muốn giúp cậu." Sở Hi Hoà nghiêm túc nhìn tôi, "Chú tôi nhờ người quen liên hệ, tình huống của cậu hơi phức tạp, tuy cậu đã trưởng thành rồi, nhưng nếu muốn ra ngoài, vẫn cần một chút thời gian."
Tôi 'ừ' một tiếng, ngẩng đầu hỏi anh ta: "Anh nói thật chứ?"
Anh nhìn tôi, không trả lời.
"Ý tôi là, anh sẽ vì tôi không được bình thường mà nói dối tôi không?" Tôi khó khăn giải thích lần nữa.
"Mọi vấn đề liên quan đến cậu, tôi đều nói thật, tôi hi vọng cậu không phản ứng quá kích, khách quan mà nói thì chúng ta đều không bình thường." Sở Hi Hoà chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng rành mạch.
Anh ta nhất định đã đoán trước được thắc mắc của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, "Học viện Phương Phi rốt cuộc là nơi nào?" Không ngoài dự đoán, khi tôi nói ra lời này, da đầu tức khắc truyền đến cảm giác tê tái.