Quan sát thân thể Trần Phàm đổ hoàn toàn xuống nền đất sau một lúc
lâu tinh huyết mất kiểm soát mà trào ra tứ tung từ vị trí cái đầu bị cắt đứt.
Ngoại trừ Ninh Vương và thuộc hạ của hắn biểu cảm trên gương mặt chẳng hề có lấy một chút gợn sóng ra thì giờ đây. Toàn bộ những
người còn lại có mặt ở dãy hành lang này đã ngồi bệt xuống đất hoàn
toàn.
Tận cùng của sự ghê rợn và khiếp hãi đã mau chóng bao trùm mà đồng thời đè nén nên thân thể mỗi một cá nhân có mặt.
Ngay cả đám người Triệu Huy giờ đây cũng đã bị làm cho khiếp vía trước một
màn vừa rồi tới từ Ninh Vương. Mặc dù đám người bọn chúng cũng không
phải thuộc vào dạng tốt lành gì, người chết dưới tay những kẻ như bọn
chúng là không hề ít.
Bất quá cho dù có là giết người đi chăng nữa thì bọn chúng cũng khó lòng mà ra tay một cách dứt khoát và lạnh lùng như vậy a.
Ấy vậy mà thiếu niên kia chỉ phẩy nhẹ bàn tay một cái, hoàn toàn không có
một chút do dự nào cái đầu của Trần Phàm tên kia liền rơi khỏi cổ…
Phải biết Trần Phàm khi đó hắn thực lực cũng đã đạt tới Võ Sư trung kỳ rồi a.
Thế nhưng là cứ như vậy liền bị cỗ lực lượng tưởng chừng như nhỏ yếu tới từ một cái phẩy tay của Ninh Vương miểu sát.
Ngay cả một Võ Sư cũng chẳng sinh ra nổi một tia phản kháng, một sự tránh né nào, Trần Phàm hắn cứ như vậy liền bị đối phương diệt sát.
Đám
người Triệu Huy khi này hai chân đã hoàn toàn run rẩy, cả thân thể bọn
chúng như bị sự sợ hãi tới từ sâu tận trong tâm khảm làm cho đông cứng
lại.
Cả cơ thể đám người bất lực vô cùng mà ngồi bệt dưới nền đất
lạnh giá, ngay cả một tia ý nghĩ bỏ trốn cũng không thể sinh ra chứ đừng nói tới hoàn thủ.
Nhìn cái xác không đầu của Trần Phàm nằm đó một chút nhưng cũng không sinh ra quá nhiều phản ứng trên gương mặt, có
chăng cũng chỉ là sự khinh thường đối với một thằng ngu không biết mình
là ai mà thôi.
Ninh Vương khi này sự chú ý lại một lần nữa đổ dồn toàn bộ lên trên thân thể Triệu Huy vẫn đang nằm đó run rẩy.
Trên gương mặt vẫn không thể che giấu nội sự sợ hãi đối với một màn giết chóc vừa mới phát sinh.
Chứng kiến kẻ vừa mới tạo ra một màn giết chóc ghê rợn ấy lại một lần nữa đang tiến về phía mình.
Triệu Huy thân thể vô thức lùi về phía sau một chút dưới sự che chắn xung
quanh của đám hộ vệ, trên miệng không ngừng lắp bắp, run rẩy quát lớn về phía Ninh Vương.
“Aaa…Mày…thứ…á..ác…ma…cút đi…đừng tới đây…mau cút…các ngươi…còn…còn không mau giết hắn đi…đừng để hắn tới đây”.
Thấy thế Ninh Vương khóe miệng không thể không khỏi phát ra một nụ cười
nhạt, gương mặt viết đầy sự khinh thường đối với thứ cẩu vật đang nằm
dưới đất kia.
Mặc dù kẻ này dựa vào gia thế, tiền tài cùng quyền lực mà thường xuyên làm ra những hành vi áp bức, nhục nhã với kẻ khác.
Bất quá đây là những thứ hắn sinh ra đã sở hữu, là những thứ mà thế giới này ban phát cho hắn ngay từ khi bắt đầu được sinh ra.
Hắn hoàn toàn có thể đi làm những gì mà bản thân mong muốn nhưng đổi lại là hậu quả một khi xảy đến thì hắn buộc phải chấp nhận.
Dù vậy so với cái kia cẩu vật Trần Phàm thì Triệu Huy cái này vẫn không
đến mức đáng chết, cũng không nhất thiết là phải Ninh Vương hắn ra tay
động thủ.
Chưa kể tới việc cái này Triệu Huy lại còn liên quan tới Triệu gia và từ những gì mà Ninh Vương nghe được bên trong chính miệng
Triệu Huy phát ra.
Ninh Vương biết được rằng, cái này Triệu Huy
thế nhưng không chỉ là con em Triệu gia bình thường, hắn vậy mà lại
chính là nhi tử độc nhất của vị kia gia chủ đương nhiệm của Triệu Gia
hiện tại.
Mà theo những thông tin đã được điều tra trước đó được
thuộc hạ gửi về, Ninh Vương cũng biết được rằng gia chủ hiện tại của
Triệu gia vậy mà lại là Triệu Hi Vũ.
Cái kia nữ nhân có khả năng
vô cùng cao là mẹ ruột hắn, cũng chính là cái người đã bỏ rơi hắn tại
trước cửa nhà Trần gia phu thê.
Điều này không khỏi khiến cho Ninh Vương hắn sinh ra sự hứng thú và tò mò đan xen lẫn một chút cảm xúc gì
đó trống rỗng, khó tả tại thời điểm này.
Mặc dù hiện tại trong nội tâm Ninh Vương cũng đã không còn quá đặt nặng vấn đề này giống như thời điểm gặp mặt Huyền Chính Phong trước đó.
Bất quá hắn vẫn là thực sự muốn biết là tại vì sao?
Vì lý do gì Triệu Hi Vũ lại quyết định bỏ rơi hắn ngay từ khi có được
những dòng ký ức đầu tiên trong đời. Vì lý do gì mà suốt 18 năm qua nàng không có lấy một lần từng thăm hỏi, hay để mắt tới cái này con rơi.
Huyền Chính Phong hắn cũng chẳng khác là bao, lời nói khi đó cũng chẳng khác
nào con dao cứa vào tim một thiếu niên trẻ tuổi như hắn cả.
Bất
quá hắn khi đó là không hề biết tới sự tồn tại của Ninh Vương và những
lời nói đó cũng chỉ là để giữ gìn mặt mũi cho Huyền gia khi bị người lạ
mặt quấy rối tại sự kiện quan trọng.
Và sau khi xác thực được rằng Ninh Vương thực sự chính là nhi tử thân sinh của mình, Huyền Chính
Phong một chút cũng không hề do dự hay sợ hãi trước thực lực của Ninh
Vương.
Mà lập tức chuyển nhượng lại 8 phần tài sản của mình lại
cho nhi tử coi như là sự bù đắp của hắn đối với đứa con trai này. Hai
phần sản nghiệp còn lại hắn để cho đứa con gái còn lại của mình cùng
người vợ hiện tại là Huyền Thu Phương.
Mặc dù mối quan hệ giữa các cá nhân trong này có chút phức tạp, nhưng tổng số tài sản ấy cũng đã là 1 nửa gia nghiệp của Huyền gia.
Đã xem như là đối với cả hai
người Ninh Vương và Thu Phương không hề thiệt thòi một chút nào. Chỉ là
tài sản hay tiền tài cho dù có là bao nhiêu đi chăng nữa thì đối với
Ninh Vương tại thời điểm này cũng là vật ngoài thân.
Cái thứ tình
thương, thứ cảm xúc mà đáng lẽ ra một thiếu niên trong độ tuổi này giống như hắn nên có thì mãi mãi cũng chẳng thể bù đắp được…
Đó là đối với Huyền Chính Phong, còn về phần Triệu Hi Vũ thì Ninh Vương hắn tới bây giờ vẫn không biết là tại vì sao?
Tại sao nàng lại vứt bỏ hắn mà chẳng một lần thăm hỏi hay quan tâm đến cuộc sống của hắn, tương lai của hắn trong suốt 18 năm qua.
Thay vào
đó hắn biết được Triệu Hi Vũ nữ nhân này nổi tiếng là một cái cực kỳ yêu thương và chiều chuộng nhi tử hiện tại của mình.
Và tên chết tiệt nhận được toàn bộ sự sủng ái đó tới từ nàng lại là cái này phế vật, cái này tạp chủng Triệu Huy cơ chứ?
Rốt cuộc là tại vì sao???
Ninh Vương trong lòng mặc dù có cố gắng muốn loại bỏ cái sự đố kỵ, ganh ghét và thèm khát những thứ mà hiện tại Triệu Huy đang nhận được như thế nào đi chăng nữa.
Hắn có một vẻ ngoài trưởng thành và khí chất tản mát ra từ trên thân là cao ngạo, điềm tĩnh đến thế nào đi chăng nữa.
Thì sâu bên trong nội tâm của hắn lúc này vẫn không thể kìm nén lại sự xúc động đó, Ninh Vương hắn chỉ mới 18 tuổi.
Hắn thực sự vẫn còn là một đứa trẻ dù có bao biện thế nào đi chăng nữa thì
Ninh Vương hắn vẫn thèm khát. Vẫn muốn được nhận những gì mà vốn thuộc
về chính mình ngay từ khi được sinh ra.
Việc có được hệ thống thần kỳ cùng với sự lãnh huyết, cao ngạo sinh ra từ thứ Virus và Vương Huyết đang tồn tại bên trong cơ thể.
Cho dù bề ngoài có rõ nét và khác
biệt đối với những người bình thường ngoài kia đến mức nào đi chăng nữa
thì nó vẫn không thể thay đổi được rằng.
Ngay từ bản chất, Ninh Vương đã là một đứa trẻ thiếu đi tình yêu thương và quan tâm của những người làm cha làm mẹ.
Việc hắn bên ngoài dù có lạnh lùng, kiêu ngạo hay lãnh huyết tới mức nào đi
chăng nữa nhưng bên trong lại âm thầm ghen ghét và đố kỵ đối với Triệu
Huy chẳng có gì sai cả.
Và có lẽ cũng là vì lý do này mà sự yêu thích và quan tâm của hắn dành cho các thục nữ, mỹ phụ lớn tuổi hơn mình a.
Mà để có thể thỏa mãn sự tò mò của bản thân, muốn mau chóng xác thực những gì mình đang muốn biết thì hắn chỉ việc bắt đầu khai thác từ tên Triệu
Huy này…
Nói ra thì dài dòng chứ, mọi thứ mới chỉ vừa trôi qua giây lát sau quát lớn trong sự run rẩy của Triệu Huy.
Đám hộ vệ trước mặt hắn quan sát thấy đối phương chỉ đang nhìn về phía
chính mình với ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, nhưng không làm ra hành
động gì.
Đồng thời bị lời nói của Triệu Huy làm cho từ bên trong sợ hãi mà tỉnh lại trước một màn vừa rồi của Ninh Vương.
Cả đám liếc mắt nhìn nhau sau đó thống nhất mà đưa ra quyết định tiên hạ
thủ vi cường, quyết định trước tiên ra tay công kích đối phương lấy lợi
thế.
Chỉ là đám này cắc ké cho dù có là tên thuộc hạ phía sau Ninh Vương cũng có thể tiện tay đập chết huống chi là hắn cái loại này chênh lệch.
Mặc dù đang có chút trầm tư trong lòng, nhưng chỉ cần đám
hộ vệ của Triệu Huy sinh ra một tia dị động cho dù là cực kỳ nhỏ thì
cũng không thể qua mắt hắn.
Chỉ trong một cái tích tắc vô cùng ngắn ngủi, đám người còn chưa kịp làm ra bất một hành động gì khác biệt.
Từ bên trong 2 con mắt của Ninh Vương lóe lên một tia huyết sắc quang mang mà nhắm thẳng 5 gã hộ vệ đang thủ hộ xung quanh Triệu Huy.
Lạnh lẽo thấu cả tim gan, ánh mắt của Ninh Vương giống quét tới đâu thì giống như là lưỡi hái tử thần vừa mới đi qua chỗ đó.
Cả 5 tên hộ vệ ngay sau khi đối diện với ánh nhìn của sự chết chóc và tử
vong ấy thì lập tức trở ngây dại, đờ đẫn và chắc chắn là không kịp làm
ra phản ứng gì.
Bọn chúng chỉ biết là sau khi đối diện với con mắt của tử thần đó thì cả người lập tức cảm thấy trở lên căng phồng.
Hai con mắt trước đó vốn vẫn còn là cực kỳ nhanh nhạy và tinh tường đối với bất kể thứ gì xung quanh mau chóng đau nhức vô cùng.
Không gian xung quanh, mọi thứ ở trước mắt rất nhanh chóng liền bị phủ lên vô số những đường tơ đỏ dày đặc. Cho tới khi không gian xung quanh bị che
lấp hoàn toàn bởi một màu huyết sắc vốn không nên tồn tại.
Từng cỗ thân thể của mỗi một gã hộ vệ xung quanh Triệu Huy mau chóng phồng lên như những quả bóng bay hình người cho đến khi….
BÙM BÙM BÙM BÙM!!~
Ngay tại vị trí trung tâm Triệu Huy vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu vấn đề gì
đang xảy ra đối với đám hộ vệ thì bị một màn này làm cho tê cả da đầu.
Một đám hộ vệ, 5 cỗ thân thể vốn còn rất là khỏe mạnh, thế nhưng là đang
yên đang lành cứ như vậy mà phồng lên như quả bóng sau đó đồng loạt phát nổ.
Một trận mưa máu đan xen cùng với tim, gan, phèo phổi và toàn bộ nội tạng bên trong bắn tung tóe ra xung quanh.
Ở vị trí trung tâm của trận mưa máu ấy Triệu Huy giờ khắc này không chỉ đơn giản là khiếp hãi đến mức run rẩy nữa.
Triệu Huy hắn đứng trước một màn pháo hoa kinh dị, ghê rợn được Ninh Vương
bày ra đã hoàn toàn mất khống chế đối với nửa thân dưới.
Dãy hành
lang khi này không chỉ là nồng đậm mùi máu tanh mà còn đan xen lẫn cả
mùi khai nồng, hôi thối vì sự bài tiết mất kiểm soát của Triệu Huy nữa.
Không gian lúc này mặc dù trở lên vô cùng ghê rợn, bốc mùi và hỗn độn thành một mảng lớn.
Tuy nhiên kẻ khởi xướng và tạo ra nó là Ninh Vương lại giống như tồn tại
một màng ngăn cách đối với những thứ xảy ra ở trước mặt.
Hắn không hề bị ảnh hưởng một chút nào đối với những gì vừa mới xảy ra và đám
người phía sau hắn vô hình chung cũng tránh thoát được những thứ ô uế
đó.
Nhưng tại thời khắc này làm gì có ai để tâm tới việc bị ảnh hưởng bởi những thứ ô uế này mà thay vào đó là khiếp sợ tột cùng.
Nhắm mắt cầu nguyện cho những thứ xảy ra trước mắt mau chóng qua đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT