Trải qua khoảng hơn nửa giờ đồng hồ chuyện trò và một chút tửu sắc nhẹ nhàng cùng với hai nữ nhân viên của Giang Long Hội Sở.
Ninh Vương khi này cũng cảm thấy không khí đã có chút nhàm chán, hắn sau đó
nhẹ nhàng đưa lên trên miệng một điếu thuốc và để cho nữ nhân bên cạnh
giúp mình châm lửa.
Rít một hơi thật sâu rồi nhả ra, Ninh Vương
cảm thấy thư giãn đầu óc một chút khi nhìn làn khói trắng mịt mờ, huyền
ảo bay đi trong không gian.
Lạch cạch một tiếng, cửa bao sương
được mở ra từ phía trong sau đó thân ảnh Ninh Vương từ từ bước ra bên
ngoài. Kéo theo phía sau hắn là hai bóng hình nữ nhân viên đã bồi tiếp
hắn ở bên trong bao sương trước đó.
“Chủ nhân”.
“Ninh Thiếu”.
Thấy thân ảnh của hắn, tên thuộc hạ vốn dĩ đang canh cửa ở ngoài lập tức có
chút khom lưng cúi đầu mở miệng chào hỏi. Đứng bên cạnh hắn là một gã
thanh niên trẻ tuổi có vẻ như cũng là nhân viên của Giang Long Hội Sở
này.
“Ừ”.
Nhàn nhạt thở ra một tiếng sau đó Ninh Vương tiếp
tục đưa điếu thuốc trên tay lên miệng rít thêm một hơi nhẹ nhàng. Anh
mắt hắn hơi liếc nhìn tên thanh niên mặc đồ nhân viên phục vụ đứng ở một bên mà quan sát trên dưới.
“Sàn boxing dưới lòng đất, dẫn đường đi”.
Không chần chừ, không dài dòng, Ninh Vương trực tiếp nói ra yêu cầu của mình đối với nam thanh niên ở trước mặt.
Thái độ của hắn mang theo một chút cao ngạo mà ra lệnh, khiến cho nam thanh niên cơ thể lập tức hành động không theo ý mình.
“V…vâng”.
Tên thanh niên mau chóng đáp lời, rồi di chuyển thật nhanh về phía trước
dẫn đường cho đám người Ninh Vương đi tới thang máy dẫn xuống dưới sân
thi đấu ngầm.
Đinh~
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra sau khoảng 15 giây vận hành mà di chuyển xuống phía dưới lòng đất.
Dẫn đầu bởi gã phục vụ viên, từ bên trong đám người Ninh Vương chầm chậm
bước ra ngoài mà đi thẳng theo một lối nhỏ dẫn tới khu vực bao sương của khách thượng khách.
Chỉ là khi mọi người di chuyển đến lối ngoặt dẫn thẳng tới bao sương mà Ninh Vương đã đặt trước thì có chút vấn đề xảy ra.
Gã thanh niên phục vụ dẫn đường bỗng dưng khựng lại, gương mặt có chút biến sắc mà không dám tiếp tục bước đi về phía trước.
Ánh mắt hắn có chút lo lắng, bối rối nhìn về phía Ninh Vương và những người phía sau giống như bị thứ gì cản đường ngay ở trước mặt, thế nhưng là
lại sợ sệt không dám tiến về phía trước để đối mặt.
Khi này điếu
thuốc lá trước đó Ninh Vương sử dụng đã cháy sạch, vứt xuống nền đất
nhoay chân vài cái sau đó tiến về phía trước xem rốt cuộc là có chuyện
gì.
Rốt cuộc là thứ gì cản đường mà lại khiến cho tên nhân viên sợ sệt, e ngại không dám tiến về phía trước như vậy.
Ninh Vương chủ động tiến về phía trước sau đó rẽ sang bên phải một đoạn thì
thấy ở trước mặt có chút sự tình ngoài ý muốn xảy ra.
Chỉ thấy ở
nơi đó có một đám đâu đó khoảng 10-15 người trẻ tuổi đang tụ tập lại một chỗ, dưới đất nằm lấy một thanh niên đang bị thương khá nặng khi liên
tiếp nhận lấy những cú đá, cú đấm bởi 5, 6 người khác.
Cả người bầm dập, trên miệng trên mũi không ngừng chảy ra tinh huyết do bị tác động vật lý vô cùng mạnh mẽ tới từ đối phương.
Hắn nằm rạp ở dưới đất nhưng trên khóe miệng vẫn không ngừng mấp máy như muốn cầu xin chuyện gì đó.
“Hự…Triệu công tử…làm ơn tha cho tiểu muội của ta…khục khục…nàng không liên quan
tới chuyện này…tiền của ngươi ta sẽ sớm hoàn lại đầy đủ…khụ…Triệu công
tử…cầu xin ngươi ta cho nàng a…”.
Gã thanh niên nằm dưới đất dường như đã làm chuyện gì đó đắc tội với đám thanh niên trẻ tuổi kia dẫn tới bị đánh đập không thương tiếc.
Bất quá ít nhất hắn cũng biết rằng chuyện là do mình gây ra, cho nên không muốn muội muội bị liên quan mà
nằm dưới đất giống như một con chó chết liên tục van xin.
“Trần
Phàm a Trần Phàm, mày đúng là thứ hạ tiện ngu dốt mà, trong nhà nghèo
túng không có tiền vậy mà lại thích trang làm đại thiếu. Hết vay chỗ này rồi lại vay chỗ khác chỉ để ăn chơi đua đòi, để trang làm người có
tiền”.
“Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này có thấy hối hận không? Tiền
của tao đương nhiên là mày sẽ phải trả, nếu như mày không trả được thì
người nhà mày sẽ phải thay mày trả cho tao, mày hiểu không?”.
“Còn về muội muội của mày thì tao sẽ xem là lợi tức của khoản nợ này trong thời gian mày kiếm đủ tiền trả lại cho tao”.
Đứng ở trung tâm một gã thiếu niên tuổi tác ước trừng đồng dạng với Ninh
Vương là khoảng 17,18 tuổi nhếch miệng khinh thường nói.
Là người
ngoài cuộc, đứng ở xa xa không quá nắm rõ nội tình bên trong câu chuyện
này, bất quá sau đoạn hội thoại vừa rồi Ninh Vương cũng đã đại khái hiểu được phần nào.
Thì ra cái này Trần Phàm chính là một cái “Báo Tử”, không xứng đáng để nhận được sự đồng cảm a.
Hắn cũng có muội muội, dù giữa hai người không cùng chung huyết thống, thế
nhưng là Ninh Vương vô cùng hết lòng thương yêu cô gái nhỏ của mình a.
Đâu giống như cái này “Báo Tử” Trần Phàm, báo cha báo mẹ, giờ báo cả muội muội nữa sao?
Cái kia Triệu công tử nói hắn hạ tiện, ngu dốt quả là không sai mà.
“Chậc chậc chậc”.
Ninh Vương không khỏi có chút lắc đầu ngao ngán, nhưng đột nhiên trong lòng hắn chợt lạnh xuống.
Hắn vừa nghe thấy cái gì? Triệu công tử? Triệu gia?
“Thú vị a”.
Đúng lúc này, nằm dưới mặt đất Trần Phàm sau khi liên tiếp bị mấy tên thanh niên trẻ tuổi tác động vật lý vào phần đầu.
Hai mắt hắn đột nhiên nhòe đi sau đó rơi vào màn đêm u tối, bất quá chỉ trong chốc lát hai mắt hắn liền mở ra.
Bên trong bao hàm vô số tinh quang, một sự khát vọng sống và là cả một điều gì đó khiến hắn ngỡ ngàng, ngơ ngác đối với mọi thứ xung quanh.
Trần Phàm thân thể dù nhận vô số vết thương, nhưng đa số đều chỉ là ngoại
thương cho nên dù đau đớn hắn vẫn có thể chặn đòi và né tránh khỏi liên
tiếp những đợt công kích.
Hắn rụi rụi con mắt quan sát xung quanh hoàn cảnh của nơi mình đang ở, hắn thấy cái gì?
Đây chẳng phải là lúc hắn vì nợ tiền của tên Triệu công tử kia mà bị đánh đập dã man mà phải vào viện nằm nửa tháng hay sao?
Sau đó biến cố liên tục ập đến đối với gia đình của hắn khiến nhà tan cửa
nát, cha mẹ, tiểu muội, từng người một lần lượt ra đi chỉ vì tên bất
hiếu như hắn.
Bắc Vực Chân Nhân - Trần Phàm hắn vậy mà trọng sinh
về 1000 năm trước, chỉ vì tâm ma dày xéo mà không vượt qua được lôi kiếp phi thăng thành tiên.
Bất quá trời không phụ lòng hắn, mặc dù mất hết tu vi nhưng lại cho hắn trở về 1000 năm trước. Có được cơ hội làm
lại từ đầu, xây dựng lại căn cơ vững chắc để nắm giữ hết thảy mọi thứ
trong lòng bàn tay.
“HA HA HA!”.
Trần Phàm không kìm nổi vui sướng mà cười ra thành tiếng, trong lòng tự mình đặt ra lời thề rằng
lần này sống lại một đời. Trần Phàm hắn sẽ không để cho phụ mẫu, muội
muội phải chịu đến bất kỳ một tổn thương nào mà có một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nhưng đối diện với hắn đám người Triệu công tử khi này lại
khó hiểu, không ngừng tự hỏi liệu có phải bọn họ ra tay quá nặng khiến
tên này bị điên rồi?
“Con mẹ nó, Trần Phàm tiểu tử mày lại dám tránh, mày có phải bị điên rồi hay không?”.
Một tên trong số những người trẻ tuổi khi nãy ra tay đối với Trần Phàm lên
tiếng ngắt đi mạch suy nghĩ của hắn. Việc này khiến cho Trần Phàm đang
từ bên trong suy nghĩ về viễn cảnh tươi đẹp của tương lai khi này chợt
tỉnh táo lại.
Hắn khi này không còn thực lực, vì thế dù chỉ là
người bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết hắn chứ đừng nói tới là
mấy gã võ giả. Với nhiệm vụ là đảm bảo an toàn cho cái kia Triệu Huy,
bọn họ đứng ở phía sau và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào nếu như hắn có
dị động.
Bất quá bọn chúng mạnh nhất cũng chỉ là Ám Kình đỉnh
phong thực lực, mà đối với một kẻ đã sống hơn một nghìn năm dài đằng
đẵng chẳng nhẽ lại không có biện pháp đối phó…
Trần Phàm ánh mắt
phẫn nộ nhìn Triệu Huy, trên thân thể hắn bộc phát ra sát khí vô cùng
nồng đậm. Chính cái tên súc sinh họ Triệu này đã khiến cho hắn nhà tan
cửa nát, khiến muội muội hắn vì không chịu nổi sỉ nhục vì bị xâm hại mà
tự sát.
Là tên chó chết này khiến hắn mất đi tất cả ở kiếp trước,
nếu như không phải trong một lần tình cờ hắn đi nhầm vào tu luyện giới
thì chắc gì đã có cơ hội báo thù.
Tại một thế này, Trần Phàm nhất định phải khiến Triệu Huy phải nhận lấy kết cục mà hắn đã phải nhận lấy ở kiếp trước.
Hai tay Trần Phàm kết ấn như muốn sử dụng một loại thủ đoạn gì đó, một loại bí pháp nào đó vô cùng thần diệu.
“...Nghịch Chuyển Luyện Sinh Quyết…ta nguyện lấy 5 năm tuổi thọ đổi lấy thực lực Võ Sư ngay lập tức trong vòng 2 giờ đồng hồ”.
Trần Phàm trong miệng không ngừng lẩm bẩm một loại pháp quyết nào đó, sau đó hắn ho ra một ngụm máu nhưng khóe miệng vẫn hiện ra một nụ cười gằn rõ
rệt.
Trên thân Trần Phàm lập tức tỏa ra các loại hào quang, ba động…các thứ các thứ.
Cuối cùng hắn thở ra một ngụm tạp khí, thân thể bắt đầu trở lên căng phồng,
tràn đầy lực lượng. Trần Phàm có thể cảm nhận khí huyết bên trong cơ thể không ngừng vận chuyển, cuộn trào vô cùng dữ dội.
Hắn cảm thấy mình như có thể một quyền đấm nát vụn một tảng đá lớn.
“Hừ, Triệu Huy, hôm nay ngươi phải chết”.
Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, cả thân thể tràn đầy lực lượng bộc phát ra bên ngoài lao như vũ bão về phía Triệu Huy đang đứng đó.
“Không ổn, thủ hộ thiếu gia”.
Mấy tên hộ vệ phía sau Triệu Huy nhanh chóng lao về phía trước ngay chặn đợt công kích tới từ phía Trần Phàm.
Ầm Ầm Ầm~
Sự chênh lệch giữa Ám Kình và Võ Sư là vô cùng lớn, ngoại trừ tên Ám Kình
đỉnh phong thực lực ra thì toàn bộ đều bị thương nặng trước Trần Phàm.
Tên hộ vệ thực lực cao nhất vẫn có thể trụ được sau loạt công kích tới từ
Trần Phàm cảm thấy tình hình vượt quá khỏi sự kiểm soát.
Chỉ có thể trước tiên mở miệng yêu cầu Triệu Huy mau chóng rời khỏi nơi này.
"Hừ, các ngươi lập tức hộ tống thiếu gia rời khỏi nơi này cho ta".
Nói xong hắn lập tức lao tới ngăn chặn Trần Phàm thêm một lần nữa mà câu giờ trong lúc Triệu Huy cùng một vài người nữa rời đi.
"Hah, thứ thực lực rác rưởi như ngươi mà muốn ngăn cản ta sao?"
Răng rắc~
Oành~
Tên hộ vệ thực lực Ám Kình đỉnh phong xương tay vỡ nát, trực tiếp bị một quyền của Trần Phàm đánh bay.
Hắn không cần biết đối phương còn sống hay đã chết mà trực tiếp bỏ qua sau đó đuổi theo Triệu Huy đang bỏ chạy.
Vì chỉ có một đường thoát duy nhất là chiếc thang máy dẫn lên bên trên đại sảnh. Cho nên Triệu Huy cùng một số người khác chỉ có thể chạy về hướng đám người Ninh Vương đang đứng cách đó khoảng 30 mét.
"Cút ra!"
Triệu Huy nhìn về phía đám người Ninh Vương mà lên giọng quát lớn, bất quá
đón chờ hắn chính là một quyền đáp thẳng vào mặt từ phía tên thuộc hạ
của Ninh Vương.
Sức lực phát ra từ một quyền này là không quá lớn, nhưng đủ nhanh để những tên hộ vệ còn lại phía sau Triệu Huy không kịp
phản ứng.
Và khiến bản thân hắn ngã ra một đoạn, sống mũi gần như vỡ nát mà tinh huyết không ngừng chảy xuống.
"Ưrggg…aargg!!".
Đau đớn khiến Triệu Huy nằm trên mặt đất, hai tay không ngừng ôm lấy mũi mà liên tục rên rỉ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Triệu Huy bị người đánh cho chấn thương nặng như hiện tại a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT