Cánh cửa dinh thự của Huyền gia bị làm cho phá tan từ bên ngoài mà đổ ầm xuống, trên mặt đất xuất hiện hai cỗ thân thể xương cốt đã bị vỡ nát.

Trên thân đầy vết bầm tím, quần áo rách tả tơi mà dính đầy huyết tinh từ những chỗ bị thương trên thân thể. Sau khi phải chịu đến tác động cực lớn từ bên ngoài mà chấn vỡ cánh cửa rồi bay ngược vào trong đại xảy.

Sinh cơ trên thân hai kẻ này đang dần dần lụi tàn, có vẻ như đang hấp hối mà cố gắng níu giữ chút hơi tàn trước khi thực sự chết đi.

Một màn này phát sinh khiến cho toàn bộ những người có mặt bên trong đại sảnh dự yến tiệc lúc này cảm thấy kinh hãi a.

Mọi chuyện xảy ra thực sự là quá đột ngột mà thu hút toàn bộ ánh nhìn nghi hoặc sau đó dần dần liền trở thành thấp thỏm không yên.

Vì Hoá Kình cao thủ vậy mà bị đánh cho thành dạng này thực sự rất khó để tiếp thu trong một thời gian ngắn.

Nhất là Huyền gia tộc nhân ngay lúc này a…

Hai cái Hoá Kình thực lực cao thủ mà gia tộc phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên cùng tiền bạc để dốc sức bồi dưỡng cứ như vậy liền sắp chết rồi.

“Hừ, rốt cuộc là kẻ nào dám tới Huyền gia gây sự!”.

Hừ lạnh một cái, người không kiềm chế được mà phát ra âm thanh đầy tức giận là Huyền Phi - Huyền tam gia.

Hắn cảm thấy thực sự phẫn nộ khi có người dám đối Huyền gia cùng với uy vọng của một vị thiếu tướng mà không chút nể sợ hay dè chừng nào.

Đây chính là đang sỉ nhục và thách thức sự nhấn lại của Huyền gia bọn hắn…

Khói bụi tán đi, từ phía bên ngoài rầm rập những tiếng bước chân đang tiến về phía cánh cửa của dinh thự.

Bịch bịch bịch~

Rất nhanh chóng, lối ra vào chính của Huyền gia dinh thự bị ngăn chặn bởi một đám người khoảng 20 tên.

Trên thân bọn chúng được trang bị đầy đủ giáp trụ tác chiến vô cùng hiện đại và tân tiến vô cùng.

Như chiếc mũ giáp bảo vệ chẳng hạn, nó bao phủ toàn bộ đầu của người sử dụng không một chút sơ hở và hoàn toàn chống đạn từ vũ khí cấp 4 trở xuống.

Hơn nữa nó còn được tích hợp vô số chức năng như nhìn đêm, tia hồng ngoại, khả năng liên lạc từ xa, hỗ trợ ngắm bắn,…

Như vậy cũng đã đủ để cho thấy đám người này không hề đơn giản một chút nào a.

Trên tay của đám người này đều được trang bị một loại súng trường nào đó không rõ danh tính với vẻ ngoài khá hiện đại.

Khá giống với những loại súng tác chiến thường thấy có trên thế giới.

Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc ngay lúc này khoảng 20 khẩu súng đó đang chĩa thẳng những ánh tia laser màu xanh lá về hướng đám khách mời cùng Huyền gia tộc nhân.

Có thể lập tức tàn sát bất cứ lúc nào a.

Ngay cả Huyền lão gia tử - Huyền Nam Thiên lúc này cũng có chút sợ hãi mà không tin được vào mắt mình chứ đừng nói gì tới đám khách nhân.

Hiện tại tràng cảnh thực sự hỗn loạn, đám người nhao nhao ầm ĩ hết cả lên mà lui về phía sau người khác để ẩn nấp.

“Tất cả giữ yên câm miệng lại cho ta và tuyệt đối không được nhúc nhích, bằng không”.

“CHẾT!”.

Đột ngột từ phía bên đám người được vũ trang đầy đủ có âm thanh phát ra khiến toàn trường lập tức yên ắng và bớt lộn xộn hơn rất nhiều.

Âm thanh này được phát ra từ trong miệng của gã đứng chính giữa đám người đang bao vây Huyền gia tộc nhân cùng với khách dự thọ yên ngày hôm nay.

Có vẻ như tên vừa phát ra âm thanh chấn giữ toàn trường là chỉ huy của đám người này, không thì cũng là kẻ có cấp bậc cao hơn…

So với đám đồng bọn đứng sau lưng thì hắn trang bị trên thân có chút biệt.

Thứ nhất là trên đầu hắn không trang bị mũ giáp bảo hộ bởi vì 1 con mắt của hắn giống như là đã được trang bị lấy một thiết bị gì đó rồi.

Thứ hai là khác biệt về trang phục, so với đám cấp dưới ở phía sau chỉ là một màu đen thuần thì hắn còn có những hoạ tiết màu đỏ sẫm ở trên thân.

Cuối cùng là trên tay hắn chỉ cầm có duy nhất một khẩu súng lục a.

Đây chẳng lẽ là sự khác biệt về đẳng cấp sao?



Huyền lão gia tử giống như là cũng nhìn ra được điều đó, đang muốn chủ động lên tiếng dò hỏi thì bất ngờ có âm thanh chặn miệng hắn.

“Các ngươi rốt cuộc là người nào? Sao dám ra lệnh cho bọn ta? Các ngươi chẳng lẽ không biết Diệp gia nhân không thể động sao?”.

“Các ngươi nghĩ là Diệp gia không người hay sao? A Lực, giết bọn chúng cho ta”.

Đúng vậy, là một tên Diệp gia tộc nhân lên tiếng chặn miệng trước khi Huyền Nam Thiên định mở miệng nói gì đó.

Và quan trọng là tên này Diệp gia người thân phận chính là tiểu đệ của Diệp Thần, Diệp Khôn.

Có lẽ là được nuông chiều từ bé cho nên hiện tại tính khí của hắn rất ngang ngược, hống hách, đích xác là một cái nhị thế tổ a.

“Định mệnh, thằng ngu Diệp Khôn này, mày không thấy là 2 cái Hoá Kình đang hấp hối dưới đất hay sao?”.

Diệp Thần trong lòng chửi thề, thực sự rất muốn xiên chết cái này tiểu đệ vô dụng a.

Hắn vậy mà muốn sai xử A lực, hộ vệ trong gia tộc mới chỉ đạt tới Võ Sư cấp bậc không lâu đi xử lý đám người vừa mới làm gỏi hai cái Hóa Kình thực lực…

Ngay cả người hộ vệ cho hắn A Lực cũng là bị làm cho một trận giận run lên vì phẫn nộ.

Tại sao Diệp gia lại sinh ra Diệp Khôn cái loại này ngu dốt cẩu vật a.

Bất quá cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi lên đầu Diệp Khôn được, bởi vì hắn cũng chỉ là một cái nhân loại bình thường mà thôi, không có nhìn ra hai kẻ đang nằm dưới đất kia vậy mà đã đạt tới Hóa Kình.

Có trách thì cũng chỉ có thể trách hắn đầu óc không suy nghĩ với muốn tìm chết mà thôi.

Và đây cũng chính là dấu chấm hết cho kiếp sống làm nhị thế tổ tại đất cảng mà Diệp Khôn có được trong kiếp này, hắn rốt cuộc phải đi rồi…

Đoàng~

Đạn ra ra khỏi vỏ tạo ra một âm thanh đinh tai mà xé gió lao đi với vận tốc cực nhanh rồi nhắm thẳng đầu của Diệp Khôn xuyên phá.

Vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao A Lực không xông lên còn đại ca thì dùng bộ mặt căm phẫn nhìn hắn thì trên đầu đã xuất hiện một cái hình tròn lỗ máu.

Máu tươi từ trên trán chảy xuống thành dòng, hai mắt Diệp Khôn trở lên mờ đi sau đó chìm vào màn đêm sâu thẳm.

Bịch~

Diệp Khôn thân thể đổ xuống đất một cái bịch, chết đến không thể chết hơn.

Người vừa rồi tiễn Diệp Khôn về với đất mẹ chính là tên chỉ huy của đám người kia a.

“Không hiểu tiếng người sao? Vậy kiếp sau đầu thai làm chó đi”.

Âm thanh của hắn vô cùng lạnh nhạt, thái độ vô cùng điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà hạ súng xuống.

Một phát súng này vừa ra, toàn trường lập tức chấn kinh cùng khiếp hãi ra tăng gấp bội.

Những kẻ vốn còn đang định lên ý kiến ngay sau khi Diệp Khôn dứt lời liền nuốt lại vào trong, không dám hé miệng nửa lời…

Bọn họ sợ a, phải biết kẻ chết vừa rồi chính là Diệp gia tam thiếu, một đại thế gia không kém gì Huyền gia lúc này.

Thế nhưng là cứ như vậy liền chết đi rồi.

Ngay cả Diệp Thần lúc này cũng có chút tê cả ra đầu, mặc dù giữa hắn và Diệp Khôn kia cũng không thực sự có tình cảm gì, thậm chí còn có chút chán ghét. Thế nhưng là sau khi chứng kiến cái chết của Diệp Khôn, đệ đệ của nguyên chủ cũ do tên cầm đầu đám người kia ra tay sát hại.

Từ sâu bên trong có thứ gì đó khiến cho cơ thể hắn phát run lên, mặc dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn có cảm giác muốn bộc phát ra bên ngoài chỗ cảm xúc này.

Giống như một chút ký ức cùng linh hồn của nguyên chủ cũ còn sót lại khiến hắn trở lên như vậy.

Diệp Thần mặc dù không hề sợ hãi trước đám người kia, thế nhưng là trang bị trên thân của đám người đó dựa theo sự quan sát cùng kiến thức của một Sáng Tạo Giả thì đây hắn nhìn ra được đã là trình độ vượt trước thời đại của Trái Đất 5 tới 10 năm rồi.

Có thể tích hợp rất nhiều chức này hiện đại vào trong chỉ vỏn vẹn một chiếc mũ bảo hộ mỏng không khác gì một chiếc mặt nạ có thể bao phủ toàn bộ đầu mà không có một chi tiết thừa thãi nào.

Và quan trọng nhất là hắn nhìn ra được đây không chỉ đơn giản là đồ tác chiến mà nó còn có thể chống lại vũ khí sát thương cao từ cấp 4 trở xuống a.

Thế nhưng là ngạc nhiên thì cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi, Diệp Thần không sau khi đã dần dần có thể kiềm chế xuống cơn tức giận mà cỗ thân thể này mang lại thì đã rơi vào trầm tư.



Hắn biết kẻ đến không thiện, mặc dù hiện tại Diệp Thần có năng lực giết sạch toàn bộ đám người này trong giây lát. Nhưng hắn vẫn muốn biết hắc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai.

Hắn không phải là người dễ dàng bị kích động chỉ vì một chút này sự tình, cho nên lúc này nhẫn nhịn mà chờ đợi vẫn cứ là phương án tốt nhất…

Giống như là Diệp thần hắn đã dự đoán từ trước đó, đám người này giống như một đám thuộc hạ dưới trướng của một kẻ nào đó vậy.

Bọn chúng trước tiên xông vào chỉ là để bao vây không cho người bên trong chạy thoát và trấn giữ cục diện mà thôi.

Mọi thứ kể ra thì dài dòng nhưng thực chất toàn bộ quá trình từ lúc đám người trang bị giáp trụ, súng ống đầy đủ này tiến vào cho tới lúc Diệp Khôn chết đi đều không đến 1 phút.

Rất nhanh chóng, từ bên ngoài tiến vào thêm một tốp khoảng 10 người nữa, đi đầu ở chính giữa là một vị thiếu niên trẻ tuổi. Thế nhưng là khí chất trên thân, cùng gương mặt soái khí, lạnh lùng của hắn toát ra một vẻ nam tính và trầm ổn của một nam nhân trưởng thành.

Lấy hắn làm trung tâm mà đi ở phía bên cạnh chính là 3 vị mỹ nhân tuyệt sắc, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Trong đó có một vị chính là người mà nguyên chủ cũ, lẫn cả Diệp Thần ở thời điểm hiện tại ngày đêm hằng mong nhớ a.

Dù Diệp Thần bây giờ so với nguyên chủ cũ ăn chơi hơn rất nhiều, nữ nhân hắn từng ngủ qua cũng không phải là ít. Thế nhưng hầu hết cũng chỉ là chơi bời lăng nhăng mà thôi, đối với vị này phong hoa tuyệt sắc mỹ nữ không thể nào so sánh a.

Người này không ai khác chính là Huyền Thu Phương, vị hôn thê của hắn cũng là người mà hắn mong muốn gặp lại nhất trong ngày hôm nay.

Chưa kể bên cạnh tên thiếu niên kia còn có 2 vị tuyệt sắc giai nhân so với vị hôn thê này của hắn còn muốn xinh đẹp.

Diệp Thần hắn đều muốn hết, nữ nhân như này nên đều là cho hắn hưởng dụng mới phải.

Thằng nhóc kia rốt cuộc có thứ gì hơn người cơ chứ?

Bất quá đối phương khi này người đông thế mạnh, Diệp Thần tạm thời chưa dám manh động hành sự mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi thêm một hồi trước khi quyết định làm ra chuyện gì đó…

Phía sau vị thiếu niên kia cùng các vị giai nhân còn có đi theo lấy mấy người mặc tây trang màu đen, khí chất trên thân cũng là một dạng cao quý, uy nghiêm, không phải người nào cũng có thể chọc.

Thấy đám người sau bước vào, toàn bộ những tên đang bao vây lấy Huyền gia tộc nhân cùng khách mời dự thọ yến ngày hôm nay liền chia đều mà tách ra hai bên nhường đường.

Trong lúc đó mũi súng vẫn không ngừng chĩa về phía đám người bị bao vây, đề phòng có kẻ nào không biết điều muốn chết mà làm ra gì đó ngu ngốc a.

Và đến lúc đó không chỉ có hắn phải chết mà còn cả đám người bọn họ đều sẽ bị trách phạt.

Người vừa mới bước vào trong đại sảnh, không phải ai khác mà chính là Ninh Vương cùng nữ nhân của hắn và đám người Phục Ma, Đoạn Minh Sơn. Nhưng đây vẫn chưa phải là tất cả người của Chưởng Thiên Điện hôm nay có mặt ở Huyền gia, phía bên ngoài vẫn còn hơn 10 tên đang phụ trách canh gác nữa.

Nhưng chuyện đó không phải là chuyện mà đám người Huyền gia cùng đám khách mời quan tâm lúc này.

Chuyện quan trọng nhất giờ đây phải là rốt cuộc đám người này là ai?

Tại sao lại tới đây nháo sự?

Và cuối cùng là vị thiếu niên kia có thân phận gì? Tại sao Huyền gia đại tiểu thư lại khoác tay đi bên cạnh hắn a?

Vô số những luồng nghi hoặc cùng sự chú ý hầu như đều đổ dồn lên trên thân của Ninh Vương ngay từ lúc hắn vừa bước vào.

Bọn họ thực sự cần có một lời giải đáp a.

Thế nhưng là sau khi bước vào Ninh Vương vẫn vô cùng điềm tĩnh, tới mức có chút lạnh nhạt mà quan sát từng tên một trong số đám người có mặt tại hiện trường.

Chủ yếu nhất vẫn là đám người Huyền gia vì đây chính là thân nhân của hắn, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt quan sát kỹ từng người, từng gương mặt một.

Ninh Vương phát hiện không có sai biệt lắm ở đây thân nhân nội tộc của hắn đều có đủ cả.

Cuối cùng là ánh mắt cực kỳ chăm chú, khóe miệng có chút nghiền ngẫm mà quan sát cái này Diệp Thần, người mà là mục đích chính cho chuyến viếng thăm Huyền gia lần này của hắn.

Không sai, chính là vừa đi thăm, vừa đi viếng vì Ninh Vương hắn xác định chuyến đi này kiểu gì cũng có người chết ngay từ đầu rồi…

Hắn chỉ quan sát đám người một lúc, sau đó trước tiên liền không có nói gì mà hơi đưa tay lên búng một cái.

Tách~

Hiểu ý, một tên trong đám người phía sau Ninh Vương lập tức thông qua chiếc mic nhỏ của tai nghe được gắn trên áo mà thông báo gì đó. Còn bản thân thì tự mình tiến về chỗ bàn tiệc lấy đi một chiếc ghế rồi mang tới phía sau lưng của Ninh Vương.

Chọn ra một tư thế thoải mái nhất rồi tự mình ngồi tựa lưng xuống ghế, không có chút nào để tâm với những chuyện đang phát sinh cả...

...

Thực sự không nghĩ là sẽ lâu như vậy, mọi thứ đã được hình thành bên trong đầu ta nhưng khi bắt đầu viết thì lại tiêu tốn rất nhiều thời gian a

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play