Trở về từ The Control Corporation, Ninh Vương trước tiên có lái xe đi tới siêu thị mua một chút thực phẩm sau đó mới quay lại nhà cũ ở khu chung cư quen thuộc giữa lòng Hà Nội…
Bầu trời lúc này cũng đã chuyển dần thành sắc tối, đồng hồ đã điểm thời gian là gần 6 giờ. Khi này cha mẹ cùng muội muội Thanh Thanh của Ninh Vương đã trở về được một lúc lâu.
Hiện tại cả gia đình đang ngồi quây quần bên nhau xung quanh bàn ăn đã được Ninh Vương vào bếp chuẩn bị xong từ trước khi bọn họ về.
Có thể thấy được về phần ngoại hình và khí chất thì ngoại trừ muội muội Trần Thanh Thanh ra thì hai người, cha và mẹ của Ninh Vương khá bình thường không có gì nổi bật, một khi bị vứt vào đám đông liền rất khó để bị chú ý…
Ngược lại, đối với muội muội hắn Trần Thanh Thanh thì khác, nàng đích xác là một cái tiểu nữ hài thanh thuần đáng yêu vô cùng.
Ngũ quan tinh xảo, xinh xắn cùng làn da trắng nõn mịn màng kết hợp với thân hình mảnh khảnh cân đối không quá gầy cũng không quá mập.
Tất cả điều trên cộng lại cho ra một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết, ngây ngô và đầy trong sáng, dễ thương của thiếu nữ đang ở độ tuổi mới lớn như Trần Thanh Thanh.
Khẳng định sau khi nàng lớn lên thì chắc chắn sẽ khiến cho đám con trai phải điêu đứng vì vẻ đẹp này a.
Mặc dù mấy người đã cùng Ninh Vương cách xa nhau tận hơn nửa năm, nhưng khi ngồi trên bàn ăn thì ngoại trừ muội muội là còn cùng hắn vui vẻ nói chuyện đôi ba câu ra thì.
Hai vị phụ mẫu Trần Gia Kiệt cùng Lý Xuân Hoa dường như cũng chẳng có mảy may gì tới hắn cho lắm. Một bên thì chỉ vừa ăn vừa tập trung xem tin tức trên tivi, còn một bên thì chỉ quan tâm tới nữ nhi của mình.
Sự tồn tại của hắn trên bàn ăn đối với hai người giống như có cũng được mà không có cũng chẳng sao vậy…
Nhưng đối với Ninh Vương thì hắn cũng đã rất quen thuộc với bầu không khí ngột ngạt này rồi cho nên cũng không có phản ứng gì mà chỉ thông báo một câu sau đó tập trung ăn cho xong bữa.
“Cha, mẹ, một lát nữa sau khi ăn cơm xong ta có chuyện muốn cùng hai người nói”.
Âm thanh của hắn có chút lớn như cố ý làm vậy để thu hút sự chú ý của hai người vậy.
Thấy vậy Trần Gia Kiệt cùng Lý Xuân Hoa hai người cũng không có đáp lại mà chỉ nhìn lấy hắn một cái biểu thị đã hiểu sau đó cả nhà tiếp tục ăn tối như bình thường.
…
7 giờ tối, lúc này cơm nước, dọn dẹp các thứ cũng đã xong.
Cả gia đình 4 thành viên đều tập trung lại xung quanh bàn ở phòng khách giống như thường ngày để nghe bản tin thời sự mỗi tối. Cũng là thời điểm thích hợp để Ninh Vương nói một chút chuyện quan trọng cùng với cha mẹ của mình như đã hẹn từ trước đó.
“Tiểu Ninh, khi nãy chẳng phải ngươi có chuyện muốn cùng bọn ta nói sao?”.
Trần Gia Kiệt tay cầm chén trà mà nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng chát nhè nhẹ của nước trà khiến hắn chép chép cái miệng một chút rồi mới từ từ mà mở miệng nói.
Ngồi đối diện với Trần Gia Kiệt và Lý Xuân Hoa khi này Ninh Vương hai tay đan xen vào với nhau ánh mắt hắn kiên nghị mà tập trung nhìn lấy hai vị trung niên nhân ở trước mặt mình.
Ninh Vương dường như đã thấu triệt một chuyện gì đó về bản thân mình nhưng lại chưa biết phải đối diện với nó như thế nào. Mặc dù trước khi rơi vào hoàn cảnh hiện tại hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều về nó trong một thời gian đủ dài…
Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ lời nói thì rốt cuộc Ninh Vương cũng quyết định mở miệng.
“…Cha, mẹ hai người không phải phụ mẫu thân sinh của ta đúng chứ?”.
Cái gì?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Ngồi phía đối diện hắn Trần Gia Kiệt, Lý Xuân Hoa hai người khá sững sờ khi nghe thấy nhi tử hỏi như vậy.
Hai người không có đáp lại ngay mà có chút ngập ngừng nhìn nhau không biết phải trả lời ra làm sao cho thoả đáng giống như lời của Ninh Vương nói là sự thật vậy.
Bởi vì nếu như hai người là thân sinh phụ mẫu của Ninh Vương thì có lẽ ngay từ khi hắn vừa kết thúc câu hỏi liền sẽ bị mắng là đồ hỗn trướng hay gì đó đại loại như vậy rồi.
Quan trọng hơn cả là Ninh Vương hắn hỏi “đúng chứ” một cách rất bình thản mà nhẹ nhàng, giống như là đang xác nhận lại một điều gì đó thay vì dò hỏi vậy.
Thêm vào đó chính là thái độ của Trần Gia Kiệt cùng Lý Xuân Hoa hai người sau khi đối diện với câu hỏi của Ninh Vương khá ngập ngừng đã ngầm xác định đây chính là sự thật rồi.
Rốt cuộc thì sau bao nhiêu năm hắn vẫn là biết được bí mật này, cho nên hai người cũng chẳng cần phải giấu giếm gì nữa.
“A…ầy…suy cho cùng vẫn là bị ngươi biết được sao, ngươi biết được từ khi nào?”.
Trần Gia Kiệt loay hoay một hồi sau đó thở dài một tiếng mà đáp lại Ninh Vương, tình huống khá là khó xử cho nên hắn cũng không nói gì nhiều mà chỉ hỏi thêm một câu.
“Hah…”.
Đứng trước câu hỏi này của Trần Gia Kiệt, Ninh Vương chỉ nhếch miệng cười trừ một cái không biết phải phản ứng ra làm sao để trả lời.
Tức giận? Buồn bã? Tủi thân? Hay là hạnh phúc…
Kể từ sau khi thân thể được cải tạo không chỉ thể chất và lực lượng được biến hóa và gia tăng mà còn trí lực cùng não bộ của hắn đã được biến đổi tới một tầng cao mới so với lực lượng thân thể cũng không kém. Điều này giúp hắn nhớ lại được một mảng ký ức lớn trước cả lúc xuất hiện những dòng ký ức đầu tiên của bản thân ở thời điểm khoảng 1 tuổi.
Khi đó vì là trẻ sơ sinh cho nên dù có nhớ lại được hình ảnh của sự kiện lúc đó nhưng hầu hết âm thanh đều bị vặn vẹo vô cùng khó nghe cho nên Ninh Vương chỉ biết được rằng. Hắn không phải do Trần Gia Kiệt cùng Lý Xuân Hoa sinh ra mà là một cái phụ nhân gương mặt gần như đã bị xáo trộn không thể thấy rõ vì đây chắc hẳn đã là cực hạn của dòng ký ức này.
Cứ như vậy Ninh Vương ở thời điểm chưa tới 1 tuổi bị đặt ở trước cửa phòng trọ của Trần Gia Kiệt và Lý Xuân Hoa hai người đã kết hôn được 3 năm. Khi đó chẳng biết là vô tình hay đã được an bài mà đúng thời điểm hai người này đang hiếm muộn nhưng muốn có con vô cùng. Vì để tránh dèm pha của tộc nhân hai bên nội ngoại cũng là vì đang rất muốn có 1 đứa con, hai người quyết định nhận nuôi Ninh Vương ở thời điểm đó cho tới tận bây giờ.
Mọi thứ bên trong Ninh Vương trước đó và cả lúc này vô cùng hỗn tạp đối với một thiếu niên tuổi 18 đang phải chấp nhận sự thật rằng mình là con nuôi sau bao nhiêu năm chung sống.
Hắn rốt cuộc cũng rõ vì lý do gì mà tình cảm cùng sự yêu thương tới từ phía cha mẹ đối với bản thân lại có máy móc và khoảng cách đến như vậy.
Đơn giản là bởi vì hắn là con nuôi…
“Mọi thứ chẳng phải vô cùng rõ ràng và dễ thấy hay sao? Chẳng lẽ hai người không thấy…. Mà thôi dù sao thì sớm muộn ta cũng phải đối diện với sự thật này”.
“Biết sớm một chút đối với ta ngược lại, lại là một chuyện tốt”.
Thấy Ninh Vương phản ứng như vậy khiến cho Trần Gia Kiệt hai người có chút gì đó mất mát nhưng không biết tại sao…. Hai người cứ vậy mà dựa theo lời của Ninh Vương suy nghĩ lại một chút thì mới chợt nhận ra rằng đã từng có thời gian mà hai người quan tâm đến đứa con này như thế nào.
Chỉ là không biết tại sao từ sau khi Trần Thanh Thanh ra đời thì hai chữ con nuôi dường như là một loại rào cản giữa bọn họ đối với Ninh Vương mà ngày một đối xử vô tâm với hắn tới nhường nào.
Đã có thời điểm hắn gần như kiệt sức vì cố gắng học hành chăm chỉ để lấy thành tích cao, nhằm đạt được tình yêu thương của hai người giống như đối với muội muội dù chỉ là một nửa.
Thế nhưng đáp lại nó chỉ là mấy câu ậm ừ của hai người cho xong việc rồi mọi thứ lại đâu vào đấy.
Cho đến tận bây giờ hai người mới nhận ra thì có lẽ mọi thứ đã muộn rồi, hiện tại Ninh Vương đã không còn cần những thứ đó nữa rồi.
“Ầyy… Suy cho cùng thì cũng là lỗi của hai người chúng ta, ta sẽ không cố gắng biện minh hay giải thích gì nữa, chỉ có điều là Tiểu Ninh ngươi cũng đã biết được sự thật rồi. Vậy sau này ngươi tính thế nào? Có muốn tìm lại cha mẹ ruột không? Để bù đắp cho ngươi cha mẹ sẽ tận lực giúp ngươi tìm lại người nhà của mình”.
Trần Gia Kiệt tiếp tục thở dài thêm một tiếng, trong lòng là vô vàn áy náy cùng tự trách bản thân vì gây ra một sự tổn thương vô cùng lớn dành cho đứa trẻ này suốt thời gian qua. Nhưng mọi thứ đã đi qua thì đều không thể vãn hồi trở lại, Trần Gia Kiệt ở thời điểm hiện tại chỉ biết tận lực mà bù đắp cho Ninh Vương mà thôi.
“Không cần đâu, đối với ta thì phụ mẫu thân sinh đã sớm chết cả rồi, nếu như bọn họ thực sự quan tâm tới ta thì đã sớm tìm tới ta rồi, hai người không cần phải phí tâm làm gì cả”.
Âm thanh của hắn nhàn nhạt mà lạnh lùng tới mức khó tả, điều này càng làm cho Trần Gia Kiệt hai người thêm phần tự trách và ánh náy.
Bọn họ không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì đối với đứa trẻ tội nghiệp này nữa, việc hai người nhận nuôi hắn, cho hắn sự quan tâm yêu thương sau đó liền quay ngoắt 360 độ mà lạnh lùng vô tâm đối xử với một đứa trẻ chỉ 7, 8 tuổi cho tới tận bây giờ. Điều này đối với một đứa bé được nhận nuôi mà không biết mình là con nuôi như Ninh Vương khi đó càng giống như là một loại cực hình thay vì một loại hạnh phúc.
Cũng không có để ý tới phản ứng của hai người, Ninh Vương lấy ra từ trong túi quần một tấm thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị sẵn từ trước đó đặt lên bên trên mặt bàn mà đẩy về phía của Trần Gia Kiệt hai người.
“Bên trong thẻ này có hơn 1 tỷ, là tiền mà ta trong hơn 3 năm qua đầu tư và nhặt nhẹm tích cóp lại mà có được, coi như là tiền ta báo đáp công dưỡng dục của hai người suốt 17, 18 năm qua dành cho ta. Dù sao thì sau này ta cũng không cùng mọi người sống chung nữa, ta muốn ra bên ngoài tìm kiếm một cuộc sống mới cho bản thân mình”.
“Sau này nếu là mọi người cần ta giúp đỡ gì có thể gọi điện trực tiếp cho ta, ta sẽ tìm cách hỗ trợ”.
“Cha, mẹ hai người không có ý kiến gì chứ?”.
Hỏi là hỏi như thế nhưng thực sự ý kiến của hai người lúc này dù có là ngăn cản thì Ninh Vương vẫn sẽ rời đi mà không ở lại, Trần Gia Kiệt hai người cũng thấy được điều này ở bên trong ánh mắt kiên định của Ninh Vương. Cho nên cũng chỉ có thể thở dài một tiếng mà gật đầu đáp ứng yêu cầu này của hắn, dù sao thì mọi chuyện cũng đã không thể vãn hồi như lúc xưa rồi.
Thế nhưng là số tiền 1 tỷ này rất lớn đối với hai vị phụ mẫu của Ninh Vương lúc này là một con số vô cùng lớn a.
Hai người bọn họ suy cho cùng thì cũng chỉ là viên chức bình thường mà thôi, nhịn ăn nhịn mặc, tích cóp hết mức có thể trong vòng 5 năm tới chưa chắc cũng đã có trong tay hơn 1 tỷ. Vậy mà giờ đây đứa con nuôi mà hai người đã từng đối xử vô tâm này lại đặt ở trước mặt bọn họ coi như là tiền dưỡng dục suốt 17 năm qua.
Hảo hài tử a…
“Vậy ngươi dự tính khi nào thì rời đi và sẽ sống ở đâu? Còn vấn đề học tập thì sao? Chẳng lẽ ngươi dự tính bỏ dở?”.
Trần Gia Kiệt tạm thời bỏ qua số tiền trong tấm thẻ bên trên mặt bàn mà nghiêm túc hỏi thăm Ninh Vương mấy câu cho dự định về tương lai phía trước của hắn.
Dù sao thì hài tử này cũng chỉ vừa mới tròn 18 tuổi không lâu, lại muốn ra đời bươn trải thì cũng không khỏi có chút khó khăn a.
“Mọi chuyện ta đều đã sớm tính toán kỹ lưỡng đầy đủ cả rồi, ta vẫn sẽ tiếp tục việc học, cho nên cha ngươi không cần lo lắng cho ta đâu”.
Ninh Vương thẳng thắn nhìn Trần Gia Kiệt mà từ từ mở miệng hồi đáp từng câu hỏi, sau đó cùng với cha mẹ nuôi của mình tiếp tục trò chuyện về một vài vấn đề khác nữa mà không có chú ý tới ngồi bên cạnh mình muội muội Trần Thanh Thanh hai mắt sớm đã rơm rớm mà chảy xuống hai hàng nước mắt.
Nàng khóc không phải vì không tiếp nhận được tin tức ca ca của nàng vậy mà không phải máu mủ ruột thịt mà chính là vì hắn nói hắn sẽ rời đi và tìm kiếm cho mình một cuộc sống mới.
Điều này khiến cho Trần Thanh Thanh cảm thấy giống như sắp sửa đánh mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá trong cuộc đời của mình vậy.
“Hức…Hức”.
Cảm xúc dồn nén khó mà kiềm chế khiến cho nàng khóc thành tiếng sau đó liền lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi mà chạy thật nhanh về phòng của mình đóng chặt cửa lại.
Ngồi một bên Ninh Vương cùng Trần Gia Kiệt và Lý Xuân Hoa mấy người cũng có chút phản ứng lại trước hành động và biểu cảm vừa rồi của Trần Thanh Thanh.
Cả hai người đều biết từ trước tới nay quan hệ của hai anh em là rất tốt và vô cùng thân thiết mà đột nhiên hôm nay Ninh Vương nói rời đi liền là rời đi. Việc này khiến cho Trần Thanh Thanh nửa năm này đều mong ngóng được gặp lại ca ca trong thời gian ở dưới quê nội có chút hụt hẫng và cảm thấy vô cùng tổn thương, buồn bã.
“Cha, mẹ ta đi trò chuyện với con bé một chút, một lát chúng ta lại tiếp tục nói chuyện sau”.
Ninh Vương trên gương mặt có chút suy tư mà nói với cha mẹ nuôi một chút liền đứng dậy rời khỏi phòng khách mà tiến về phía gian phòng ngủ của Trần Thanh Thanh.
Cộc cộc cộc~
“Bé con, mở cửa cho ca ca đi, ta cùng ngươi nói chuyện”.
Hắn tiến tới phía trước cửa phòng gõ nhẹ mấy tiếng sau đó mở miệng nói.
Nhưng dường như bên trong chẳng có động tĩnh gì đáp lại lời của hắn cả, chỉ có một âm thanh thút thít be bé phát ra từ bên trong phòng.
“Bé con, ngươi cho ca ca xin lỗi, chúng ta nói chuyện một chút được chứ? Ngươi đừng khóc, ca ca buồn a”.
Ninh Vương âm thanh trầm ấm, dễ nghe vô cùng hướng về phía bên trong cánh cửa mà an ủi tiểu nữ hài đang trùm đầu vào trong gối thút thít nức nở.
“Đồ xấu xa, đồ lừa đảo, ta không muốn nghe, ngươi đi đi”.
Trần Thanh Thanh giọng điệu nức nở mà phát ra âm thanh có chút lớn đối với ca ca của nàng.
Vừa mới phát tiết xong nàng liền lập tức có chút hối hận mà muốn rút lại những gì vừa nói a.
“Ca ca chỉ là muốn nói chút lời tạm biệt đối với ngươi mà thôi, nếu ngươi đã không muốn nghe vậy thì ta không làm phiền bé con ngươi nữa, tạm biệt”.
Ninh Vương nói xong câu đó âm thanh liền im bặt hẳn mà dừng, Trần Thanh Thanh còn nghe được tiếng bước chân đang rời đi xa dần khỏi phía cánh cửa.
“Không, đừng đi mà”.
Trần Thanh Thanh trong lòng lầm bẩm rất nhanh chóng liền chồm dậy từ trên giường mà lao về phía cánh cửa muốn giữ Ninh Vương lại.
Nàng cảm giác được rằng nếu bản thân không giữ hắn lại thì sau này sẽ không còn có thể gặp lại được nữa.
Không muốn điều đó xảy ra, Trần Thanh Thanh mở toang cánh cửa ra nhưng đập vào mắt nàng không phải là một khoảng không trống vắng mà là một thân hình cao lớn cùng với dung nhan tuyệt sắc của Ninh Vương vẫn còn đang đứng ở đó.
Nàng bị lừa rồi sao?
Gương mặt đã có chút bình tâm trở lại Trần Thanh Thanh ngay sau khi vừa nhìn thấy thân ảnh của ca ca vẫn còn đang đứng ở đó mà chưa có rời đi lập tức liền phát tác ra được mình bị hố.
Hai hàng nước mắt lại một lần nữa chảy xuống cùng với biểu cảm nức nở đang hiện hữu trên gương mặt.
“Ư…hức…hức…oaaa…ngươi…vậy…mà…hức…lừa…ta”.
“Ta…đánh…chết…ngươi…hức”.
Bịch Bịch Bịch~
Hai tay nhỏ trắng mịn, thon gầy của nàng nhắm thẳng lồng ngực của Ninh Vương mà nện tới liên hồi.
Ninh Vương không có chống trả mà để yên cho nàng muốn nện bao nhiêu thì nện, dù sao thì cỗ lực lượng này của Trần Thanh Thanh đánh lên bên trên ngực hắn so với kiến cắn còn dễ chịu.
Chẳng khác nào một trận xoa bóp cả a.
“Được rồi bé con, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, hiện tại bình tĩnh cùng ca ca nói chuyện được hay chưa?”.
Ninh Vương giọng ôn nhu trầm ấm nhưng cũng mang theo vài phần uy nghiêm khiến cho Trần Thanh Thanh vô thức mà dừng lại hết thảy tập trung lắng nghe lời hắn nói.
Vì chỉ khi bình tâm và trạng thái cảm xúc ổn định thì con người ta mới dễ dàng lắng nghe và tiếp thu những điều xa lạ và rất khó để chấp nhận.
…
Trải qua hơn nửa giờ đồng hồ dỗ dành cùng giải thích thì cuối cùng Ninh Vương mới có thể khiến cho Trần Thanh Thanh tiếp thu sự thật và cùng với nàng nói thêm một ít vấn đề khác nữa.
Vì cảm xúc và suy nghĩ có chút rối bời, Ninh Vương chỉ có thể ngồi ở bên cạnh an ủi và giúp Trần Thanh Thanh chìm vào một giấc ngủ sâu, có lẽ là điều tốt nhất cho cô bé ở thời điểm hiện tại.
Đóng lại cửa phòng sau đó trở lại phòng khách cùng cha mẹ nuôi bàn thêm một chút sự tình tiếp đó Ninh Vương liền tạm biệt hai người mà dứt khoát rời đi khỏi căn chung cư này mà trở về An Nhiên khu biệt thự.
Ở nơi đó vẫn còn đang có nữ nhân.
Không!
Cuộc sống mới cùng gia đình mới của hắn đang đón chờ.
…
ĐOẠN CUỐI CÓ CHÚT CỤT LỦN VÌ TA BUỒN NGỦ LẮM RỒI CÁC VỊ ĐẠO HỮU THÔNG CẢM
…
SÁCH MỚI CẦU ỦNG HỘ, ĐỀ CỬ, KIM PHIẾU…
…
Các vị có lòng thì ủng hộ tác qua số (momo 0965619471 hoặc tk ngân hàng: 003461370 - NGUYEN KIEM VIET - VIB) để tác có thêm động lực ra chương nhé. Cảm tạ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT