Hà Kiều Hạnh giữa
trưa đi giúp đỡ xách ra một cái thùng gỗ, rồi nhặt cá trở về.
Chạng vạng hôm nay, nàng và hai đường ca đi ra
bờ sông để đem thu hoạch cá buổi chiều ông nội đánh bắt được trở về thôn,
còn bán được cá trắm cỏ rất lớn, cho nên khi về đến sân nhà Hà gia chỉ
còn lại mấy con cá trích, đai bá nương nhặt bảy tám con, còn lại thì cho Hà
Kiều Hạnh. Ở nhà họ Hà, cá không phải là đồ hiếm lạ gì, Hà Kiều Hạnh nói một
tiếng cảm ơn xong đi về cầm dao giết mổ làm sạch, rồi cho vào nồi.
Đường thị mới vừa bước ra từ phòng sau, đã
ngửi thấy mùi thơm nồng của hành lá, gừng, tỏi, nàng liền bước đi đến phòng
bếp, thì thấy đúng là con gái đang bận rộn làm việc.
“Nấu món gì thơm ngon vậy?”.
Hà Kiều Hạnh nhìn trong nồi, cũng không quay
đầu lại, mà trả lại: “Ông nội cho một ít cá, con lấy hầm canh, bồi bổ cho
đại tẩu, rồi cho chúng ta ăn nữa”.
Đường thị biết con gái rất có tay nghề nấu
nướng, trong nhà nàng thường xuyên cầm muôi phụ trách các bữa ăn, món ăn nào
mang lên cũng hết sạch bàn, không còn thừa một tý gì. Trước đó còn có người nói
rằng, nàng có tay nghề nấu ăn ngon như thế này, sao không vào trong huyện mở
bán đồ ăn. Nếu Hà gia gia cảnh mà nghèo hơn một chút thì chắc cũng có ý này,
nhưng cuộc sống nhà họ sung túc, không quá khó khăn, làm sao có thể cho con gái
chưa chồng lộ mặt ra ngoài vất vả kiếm tiền được?.
Kiếp trước Hà Kiều Hạnh rất mệt mỏi, ở thời
mạt thế ăn cũng không đủ no, ngủ cũng không được yên, chính vì vậy, mà từ khi
xuyên qua đến đây nàng hết sức quý trọng, tuổi trẻ so với ai không giống nhau,
nàng không cầu mong giàu sang phú quý, nàng chỉ mong có thể đủ ăn mỗi ngày, và
có một cuộc sống bình yên.
Hà Kiều Hạnh bắt đầu cho hành gừng tỏi vào
chảo, chiên cá cho đến kho vàng óng ánh đều cả hai mặt, nhìn thấy trong nồi gần
được liền bỏ thêm một gáo nước lớn vào chảo, đem canh cá nấu sôi rồi mới quay
đầu lại nói chuyện với nương.
“Cha và bọn họ đã trở về sao?”.
“Chưa, dù sao cũng là khoảng thời gian đó mỗi
ngày mới trở về”.
“Con làm đậu phộng da cá đó đại ca và tiểu đệ
đều rất thích ăn, còn cha hinh như không thích lắm thì phải?”.
Nhắc tới cái này Đường thị liền muốn cười:
“Đông Tử thì cái gì cũng đều thích ăn cả, còn cha con thì…….kêu da cá quá cứng,
bảo lần sau con làm hương vị cay ấy”
“Nhà mình chỉ còn có bao nhiêu đậu phộng thôi,
đều để cho con dùng, nào có lần sau nữa? Con nhớ là đầu năm vừa rồi thu hoạch
được không ít đậu nành, để ngày mai con làm một khối đậu phụ, hầm cá cũng ngon,
mà nấu ăn cũng ngon. Sau đó cắt mấy miếng vỏ đậu phụ rán làm thành que cay, cho
mấy huynh đệ ăn chơi.
Hà Kiều Hạnh đã làm đậu phụ và đậu phu khô,
còn chưa có làm tàu hũ ký/ váng đậu/ phù trúc, vì ngại rất phiền toái.
Lần này nghĩ thấy mấy đại ca, tiểu đệ mỗi ngày đi theo xuống ruộng nên muốn
khao cho bọn họ, mới nghĩ đến làm món xiên que cay.
**
Đường thị giống như chưa bao giờ ăn qua món
tàu phụ ký này nên còn hỏi nàng đó là cái gì? Lại hỏi que cay là thứ gì?.
Tàu phụ ký sao, là một sản phẩm làm từ đậu
nành.
Đến nỗi que cay…….
Đây là một món ăn vặt rất nổi tiếng khắp cả
nước, Hà Kiều Hạnh đã tự tay mình làm theo các bước tìm hiểu trên mạng,có chút
khác biệt so với những quán bán bên ngoài, nhưng cũng khá ngon. Lại nói đến,
kiếp trước nàng điều hành một nhà hàng, để có thể phụ giúp cho gia đình mình
nên nàng đã đăng ký học khoá dạy nấu ăn, sau đó lại tìm kiếm các công thức trên
mạng, đã làm ra được không ít các món ăn vặt, nhưng tỷ lệ gia vị đại khái cũng
không nắm chắc, nên phải làm thử hai lần mới biết được chính xác.
Hà Kiều Hạnh giải thích một chút, rồi lại hỏi
trong hai ngày này có ai đi lên trấn trên không? Muốn làm món que cay thì cần
phải mua thêm một số nguyên liệu nữa.
“Muốn cái gì thì nói với Đông Tử, nương lấy
tiền đưa hắn đi mua, cả quãng đường đi đi về về cũng tầm một canh giờ, không
phiền phức, mất nhiều thời gian lắm đâu”.
Khi đanh nói về Đông Tử chạy việc vặt thì cha
con mấy người đã trở về, đại tẩu Hà Kiều Hạnh vừa xoa ống quần của chồng mình
vừa gọi đi vào trong sân. Đường thị từ phòng bếp đi ra, bảo bọn họ múc nước rửa
tay xong rồi chờ ăn cơm, rồi nhớ tới chuyện nàng cùng Phí bà tử đã thương lượng
trước đó, lại vẫy tay ra hiệu cho chồng mình: “Cha nó, vào nhà đi, ta có chuyện
muốn bàn với chàng”.
Cha Hà lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt, nghe
xong lời này, liền hỏi có chuyện gì?.
“Chàng đi cùng ta, vào nhà rồi nói”.
Cha Hà cũng chưa kịp uống miếng nước đã bị vợ
kêu vào phòng, hắn đi vào ngồi trên mép giường, hỏi đến là có chuyện gì?.
“Trước đó không phải ta đã nói qua với chàng
rồi sao, chuyện Phí bà tử đến nhà chúng ta”.
“Cái này thì ta biết, nàng muốn mai mối nhà
chúng ta với nhà họ Trình bên kia sông, nàng còn bảo Đông Tử đi hỏi còn gì”.
“Đúng vậy, Đông Tử đi hỏi thăm tìm hiểu, trở
về nói Trình Gia Hưng đúng là không chăm chỉ xuống ruộng, ta nghĩ nam nhân mà
không làm việc nhà nông trồng trọt thì dẫn cả nhà đi uống gió Tây Bắc à? Cho
nên ta nói muốn nhìn lại một lần nữa, nhưng con gái lại giống như không để bụng
chuyện này, con bé nói với ta là nó không sợ người khác lười nhác, nó có biện
pháp để thu thập, hay là con đã coi trọng người ta. Mà Trình gia bên kia lại
rất quan tâm, hôm nay Phí bà tử đến đây chuyển lời, nói là Hoàng thị rất vừa lòng
ưng ý con gái nhà chúng ta, chỉ cần chúng ta gật đầu, thì con gái gả đi là đi
hưởng phúc. Ta cân nhắc mãi, không biết con gái chúng ta sẽ có cuộc sống như
thế nào sau khi gả đi, nhà Trình gia cũng không tồi, hơn nữa, ngày tháng cứ thế
trôi qua từng ngày, từng năm, thì nàng lại lớn thêm một tuổi, cô nương tuổi lớn
rất khó mà nói được”.
Hai năm trước, cha Hà không hề lo lắng, con
gái là áo bông tri kỷ của ông, cho nên ước gì có thể ở lại thêm hai năm nữa,
nhưng bây giờ có một ít vấn đề, ông cũng biết rằng nếu giữ ở lại nữa là sẽ làm
hại con bé.
Cha Hà nhớ lại những gì Đông Tử đã nói, liền
không vừa ý: “Nàng nhìn ra xa mà xem, hắn lười nhác chảy thây ra đó, chẳng nhẽ
để con gái ta sau này phải đi hầu hạ hắn à?”.
Đường thị nghe xong lời này mặt sa sầm lại: ”
Lần nào cũng vậy! Ngươi là một! Đông Tử là hai! Ý kiến khi nào cũng cứng
nhắc, nghe bên đông nói đầu gỗ thì bảo sẽ không chăm sóc chu đáo, bên tây nói
miệng ba hoa lại nói không đáng tin, người ta nói một cái người nói lại hai
cái. Con gái ban đầu đã bị Triệu Lục làm cho nổi tiếng thanh danh, người tới
làm mai vốn không nhiều lắm, còn gặp phải người cha bắt bẻ đủ thứ như ngươi
nữa, Trình Gia Hưng ngươi chướng mắt có phải hay không? Vậy ta để cho ngươi đi
tìm một người tốt đi, ngươi đi tìm đi! Ta nói cho ngươi biết, chừng năm nay mà
không gả cho được người nào, ngươi cứ chọn lên chọn xuống, con rể tốt thì không
có, nhưng có một gái ế lỡ thì đấy, ngươi nghĩ lại xem, về sau con gái có thể
oán trách ngươi hay không?”.
“Hạnh Nhi sẽ không”
“Nàng sẽ không ngươi liền dốc hết sức làm?”.
Cha Hà buồn rầu không hé răng, ngồi đó một lúc
lâu, mới nói: “Không phải là do ta đau lòng con gái sao, nàng nói con bé coi
trọng Trình Gia Hưng? Tiểu tử thúi đó thì có gì tốt chứ?”.
“Lão Hà, ngươi nghe ta nói một câu, cho dù
người này ngàn vạn điều tốt, chính là chướng mắt con gái ngươi cũng là uổng
phí. Mặc dù hắn không đủ tốt, nhưng con gái lại vừa ý thì sao có thể cuộc sống
không tốt lên được, lại nói, Trình gia cái này cũng không tính là kém, người
lớn lên cao ráo, ngoại hình rất tốt, tình tình cũng không tệ lắm, chẳng qua là
bản thân hơi lười nhác một chút thôi. Ngươi nghĩ lại xem, sở trường của
Hạnh Nhi là cái gì? Còn không phải là dỗ dành khuyên bảo người sao? Đông Tử
lười biếng, ngươi kêu nó còn không động đậy, nhưng Hạnh Nhi lại có biện pháp để
sai sử người”.
“Nàng nói đến nói đi chính là vừa mắt, vậy còn
thương lượng với ta làm gì?”.
“Ta đã nói với Phí bà tử là muốn cưới con gái
nhà chúng ta, phải được người làm cha như chàng gật đầu mới được, vì thế liền
bảo Trình Gia Hưng đi đến bờ sông cho chàng nhìn một cái, nếu trong lòng chàng
có chuyện gì thì trực tiếp hỏi hắn, có cái gì không yên tâm thì bảo hắn làm đảm
bảo mà xem. Ngày mai chàng đừng xuống ruộng, mà hãy chèo thuyền đi ra
ngoài đi”.
Đang nói thì canh cá đã được, Hà Kiều Hạnh
trước tiên bưng cho đại tẩu một bát, phần còn lại thì mang ra xào rau xanh.
Nàng một bên thêm thức ăn, một bên kêu cha
nương ra, lại có chuyện thì để sau khi ăn xong rồi hãy nói.
Cha Hà ngồi trên bàn, nhìn con gái của mình,
hắn không đành lòng, cản giác ngày hôm qua vẫn còn là đứa bé nhỏ, xoay người
một cái sao lại lớn như vậy? Đã đến lúc phải thành thân lập gia đình. Hà Kiều
Hạnh bưng một bát canh cá nhỏ uống một ngụm, cười nói: “Cha, cha không ăn cơm
đi, nhìn con mà có thể no sao?”.
Luyến tiếc!
Thật luyến tiếc!
( ôi lão cha này cute quá😂)
Bữa ăn cơm này, cha Hà dùng hết sức để ăn, mỗi
một ngụm như đang nhai cắn thịt của Trình Gia Hưng vậy.
Hà Kiều Hạnh nói nàng muốn làm đồ ăn vặt, bảo
Đông Tử ngay mai sáng sớm nhanh chân đi trấn trên.
Đông Tử nghe được hai mắt liền sáng lên, vội
hỏi: ” Tỷ tỷ, tỷ lại làm món ngon gì nữa đó?”.
“Ta không thể nói rõ với ngươi, làm xong rồi
nếm thử mới biết, ngày mai đệ dậy đi ra ngoài sớm một chút, đêm tất cả những đồ
ta muốn mua về”.
“Được, được, đệ đi, buổi dáng ngày mai liền
đi, mua xong trở về rồi xuống đất, cha và đại ca sẽ làm nhiều hơn”.
Hà đại ca đang muốn gật đầu, thì Hà cha đột
nhiên nói: “Ngày mai ta muốn chèo thuyền đi ra ngoài”.
……………….
Khi nghĩ đến việc phải gả con gái đi, trong lòng
Hà cha liền kháng cự, cho nên lúc thức dậy xuống thuyền đã muộn. Hắn đi tới bờ
sông, đẩy chiếc thuyền đang bị cột ra khỏi cọc trụ, chuẩn bị xuống nước thì
phát hiện ra có một người đang ngồi xổm ở bên kia bờ sông.
Trình Gia Hưng nghe nói việc hôn sự đã thành
một nửa, chỉ cần cha Hà gật đầu là có thể ôm vợ cưới về, hắn cao hứng, vui mừng
tới nỗi tối hôm qua lăn lộn qua lộn lại trên giường không ngủ được, trời vừa tờ
mờ sáng, khi gà mới gáy một tiếng đầu tiên đã bật ngồi dậy thẳng người, nhảy
xuống giường mặc quần áo mới nhất màu xanh, rửa sạch mặt mũi, chải đầu chỉnh
tề, gọn gàng.
Hoàng thị ở trong bếp bận rộn việc bếp núc nên
không chú ý đến động tĩnh trong phòng khác, nhưng hai cô con dâu thấy có điểm
không thích hợp mới nói cho nàng biết, tam đệ không cần người gọi đã có thể
thức dậy rồi.
Hai cô con dâu không biết rõ chuyện bên trong,
nhưng trong lòng Hoàng thị liền hiểu được, nàng cười mắng yêu.
“Tam đệ hôm nay muốn ra ngoài đi chơi sao?”.
“Các ngươi đừng hỏi nhiều, cháo được rồi thì
múc trước ra cho hắn một bát đi”.
Trình Gia Hưng xì xụp uống xong một bát cháo,
lau miệng rồi đi ra khỏi nhà khi sắc trời còn chưa sáng hẳn. Từ Đại Dung Thụ
thôn đi ra con đường nhỏ dẫn tới bờ sông, hắn đứng đợi rất lâu nhưng không thấy
ai, muốn đặt mông ngồi xuống thì lại sợ làm bẩn quần áo(🤣🤣), cho nên mới đổi
thành ngồi xổm. Ngồi xổm một lúc chân đã tê dại, vì thế lại đứng lên đi đi lại
lại, chờ đợi sắp một canh giờ mới thấy cha Hà đẩy thuyền đánh cá ra
ngoài.
Trình Gia Hưng nhìn thấy bờ sông bên kia có
động tĩnh liền ngẩn người, vừa cẩn thận xem xét liếc mắt nhìn kỹ một cái vội
vàng tỉnh táo tinh thần, hắn đứng dậy vẫy tay về phía bên kia như một kẻ ngốc,
cha Hà nhìn thấy hắn đột nhiên tức giận đến sôi máu.
Hắn chậm rãi chèo thuyền đi qua, thuyền đánh
cá nhỏ vừa mới cập bờ, thì thấy Trình Gia Hưng cười ngượng ngùng, vừa cười vừa
gọi hắn là cha.
Còn chưa có hứa gả mà đã thoải mái gọi là cha
rồi, cha Hà đang nghĩ muốn cho hắn một gậy nằm xuống đất, thì thằng nhóc thôi
kia lại nói: “Cha, cha đồng ý gả Hạnh Nhi cho con đi, thành hôn rồi con nhất
định sẽ đối xử tốt với nàng, trồng trọt không được con liền lên núi săn bắt cho
nàng ăn thịt, ai khi dễ bắt nạt nàng con liền thu thập kẻ đó”.
“Không để cho người khác khi dễ bắt nạt,con
dâu của chính mình lại tự mình cũng muốn đánh có phải hay không? Nếu ngươi đóng
cửa lại bắt nạt nàng? Chúng ta ở bên kia sông làm sao nghe được tiếng vang
nào”.
Trình Gia Hưng mặt ủy khuất: ” Con đau nàng
còn không đủ, làm sao có thể làm tổn thương nàng? Lại nói………Muốn đem con cùng
Hạnh Nhi ở trong phòng, thật sự không biết là ai bắt nạt ai đâu”.