Edit: Xíu
Trình Gia Quý hiện tại không có tiền mặt, nhưng cũng không thể đi bán ruộng đất được, nếu muốn thuận lợi làm cửa buôn bán này chỉ có hai cách. Hoặc là tìm người mượn mấy lượng bạc, hoặc là nói một tiếng với Trình Gia Hưng, xem có thể cho nợ tiền một ngày hàng hoá , bán xong trở về sẽ bổ sung trả lại.
Ý tứ của Chu thị là bọn họ không có người để mở miệng vay được tiền, hay cùng tam huynh đệ thương lượng một chút xem sao, chậm một ngày chỉ qua có mấy lượng bạc, số tiền này đối với người khác thì rất nhiều, nhưng với Trình Gia Hưng thì như hạt mưa phùn.
Nói như vậy cũng không sai, nhưng Trình Gia Quý không đồng ý, ngay cả khi Chu thị nói rằng chính mình sẽ đến nói chuyện với Hà Kiều Hạnh, Trình Gia Quý cũng không cho, hắn còn nói tới đạo lý: “Nàng cũng nhìn ra là cửa buôn bán này bất cứ ai đi làm cũng có thể kiếm được tiền, giống như người ta nấu chín đồ ăn ngon trong nồi bảo chúng ta đi cầm bát đến lấy, ta không thể thực hiện đi đến bước này, lười biếng thụ động ngồi chờ người ta mang đến tận tay rồi đến lấy đi? Tam đệ đã chỉ ra một con đường tươi sáng để kiếm tiền, chẳng lẽ ta có thể nói với đệ ấy rằng ta không có tiền vốn nên hãy cho ta nợ tiền vốn hàng hoá được không? Điều này thật sự rất kỳ công, không được”.
“Nói như vậy, ngoài trừ lão tam ra, chúng ta có thể mượn người thân nào một hai lúc nữa sao?”. Chu thị nói nhà mẹ đẻ nàng là không thể nào, trong nhà có lời nói, cho dù đại tẩu có tiền cũng nhất định không cho nàng mượn, vậy chỉ có thể nói chuyện với nương mà thôi.
“Trong tay nương còn cầm giữ số bạc của lão tứ, ta sẽ đi đến nhà Viên thợ mộc hỏi mượn hắn một chút, nếu đệ ấy cũng muốn làm, thì hiện tại về nhà thương lượng với tam đệ còn kịp”.
“Vậy thì chàng đi phải nói cho tốt, chúng ta mượn mấy ngày, nhất định sẽ trả lại cho hắn sớm”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.