Edit: Xíu
Thiết Ngưu đang ủ rũ uống cháo thì chợt nghe thấy tiếng của nương, vẻ mặt hắn mờ mịt quay đầu lại: “Là nương cháu đang khóc phải không ạ?”.
Hắn muốn trượt xuống ghế đi ra ngoài nhìn xem có chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị Trình Gia Vượng ôm lấy. Trình Gia Vượng giương mắt nhìn cha mình, vốn dĩ chuyện của con dâu, lão bà ra mặt là được rồi. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng Lưu thị đang khóc không ngừng lại, vì thế Trình Lai Hỉ buông đũa tre xuống, sầm mặt đi ra ngoài.
“Trời đã tối đen rồi, vợ lão đại, sao không đi nấu cơm cho Gia Phú về ăn, mà ngồi đó nháo ầm ĩ cái gì đó hả?”.
Lúc vợ Chu Đại Hổ ra tay đánh nàng không hề khách khí nhẹ nhàng, nên vừa rồi khiến nàng choáng váng đầu óc, bây giờ mới nhớ ra là đã phân gia ở riêng, cha nương sẽ không trông nom bọn họ nữa, vì thế Lưu thị chịu đựng ủy khuất, xấu hổ cúi đầu đi vào nhà bếp.
Bây giờ nấu cháo thì sẽ tốn mất nhiều thời gian, cho nên nàng chỉ làm một ít mì và mấy cái bánh nướng. Lúc làm bánh bột ngô, Lưu thị cứ nghĩ đến chuyện buổi chiều, nàng cắt cỏ heo, nấu cám heo, rồi cho một đầu heo nhỏ mới phân gia cho mình ăn, đang định nấu cơm cho Gia Phú, thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bên ngoài gọi nàng, nói nhà mẹ đẻ có việc tìm nàng trở về một chuyến.
Mỗi năm vào thời điểm này, ngày dài đêm ngắn, nên Lưu thị nghĩ cùng ở trong một thôn, nàng đi một chuyến trở về vẫn kịp nấu cơm tối, còn có một số việc cần phải nói rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.