Edit: Xíu
Trình Gia Hưng đầu óc rất linh hoạt, trước tiên hắn đến tìm đại ca để giải thích rõ sự tình. Đêm đó trước khi đi ngủ, Lưu thị có nhắc tới chạng vạng tối tam đệ có mang một bát anh đào dại trở về, nàng nghĩ cái quả này vị chua chua ngọt ngọt rất thích hợp cho phụ nữ mang thai ăn để làm giảm bớt cảm giác buồn nôn, nên muốn xin một ít, nhưng lại không được.
“Nàng mang thai, mỗi ngày đều có cơm gạo trắng để ăn, sao còn muốn đi lấy đồ của tam đệ làm gì?”.
Lưu thị nghe xong lời này liền không vui: “Chúng ta không có phân gia, tại sao không thể ăn một miếng được chứ? Lúc ban đầu ở thời điểm họp chợ, ta thấy có người xách giỏ đi bán, nhưng rất đắt, nên ta không dám mua. Hiếm có được lão tam hái được, nhưng hắn chỉ muốn đưa qua toàn bộ sang cho Hà gia đối diện, mà không muốn cho người trong nhà nếm thử?”.
Chưa ăn qua nên nghĩ muốn nếm thử một ít, nói như thế nên Trình Gia Phú có thể hiểu được, nên hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu nàng nghĩ muốn nếm thử cái vị kia, thì ta có thể mặt dày đi xin một hai quả, còn nhiều thì không được. Tam đệ vất vả đi hái bán được tiền đều giao ra hết cho nương, đệ ấy chỉ giữ lại một bát còn muốn phân chia ra, lời này mà nàng cũng nói được sao? Nói như thế nào thì ta cũng là đại ca, nàng cũng là đại tẩu, lão tam đã cố gắng mới được bát anh đào mà còn muốn ăn? Lại nói tam đệ muội còn chưa có vào cửa, nhưng đối với mọi người và lão tam đều rất thật lòng, quan tâm, cha nương cũng nói khó có được một gia đình thông gia như vậy, lời này của nàng lại không thể nói ra lung tung, dù sao tam đệ muội cũng là người một nhà mà”.
Lưu thị nhìn sắc mặt, thấy việc này không thành nên dừng lại, sửa miệng nói: “Ta cũng không phải là một hai muốn ăn anh đào, chính là nhìn thấy lão tam lần này làm được đưa chút tiền về mà nương chưa gì đã khen hắn tới tấp, còn chàng thì mỗi ngày vác cuốc xuống đất dốc sức làm việc, đến một câu khen ngợi cũng không có, vì thế ta mới suy nghĩ”.
Trình Gia Phú lắc đầu: “Nàng đã quên bình thường nương giáo huấn lão tam như thế nào rồi sao? Đệ ấy là bị mắng nhiều hơn so với bất kỳ người nào, cũng bởi vì tam đệ lười nhác, khó có được một lần tu chí nương mới cao hứng vui vẻ như vậy. Nương cũng đã nói qua, trong nhà có bốn huynh đệ, trong đó chúng ta thì nương không lo lắng, chỉ sợ lão tam là đứa thông minh nhưng nếu không sử dụng đúng chỗ cũng sẽ vô dụng, rồi lại đi vào con đường quanh co”.
Trình Gia Phú vừa nói vừa nhìn vợ mình, nói tiếp: “Nương ở trên người tam đệ phí tâm tư suy nghĩ nhiều hơn một chút, nhưng nàng nghĩ lại đi, bình thường trong nhà chúng ta ăn mặc hay làm cái gì, có phải là xử sự rất công bằng hay không? Nàng cũng đừng tính toán suy nghĩ rúc vào rừng sâu làm gì, về sau tam đệ có lấy đưa cái gì về, đệ ấy chưa lấy phân ra thì nàng cũng đừng đi qua hỏi, muốn ăn cái gì thì cứ nói với ta “.
Chồng mình nhẹ nhàng nói chuyện như vậy, nhưng lòng Lưu thị cũng không thực sự thoải mái, cũng không cãi nhau với hắn, mà chủ nói: “Nói cho chàng biết? Chàng đi lấy cho ta đi?”.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).