Cuối cùng, Trình Gia Hưng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão nương nhà mình đem thịt thỏ bỏ đi, hắn vừa lấy nước vừa hồi tưởng lại hương vị kia, rửa mặt xong cởi bỏ quần áo ngoài leo lên giường. Hắn nằm yên một lúc lên giường mà không thể ngủ được, cứ trằn trọc lăn qua lộn lại trong ngoài hai bên giường, trong lòng lại nghĩ tới hôm nay cô vợ nhỏ đã nói những gì với hắn? Quan tâm đến hắn được mấy câu.
Hôm nay khó có được hắn chịu khó, nhưng sự chịu khó cần mẫn này lại không thể vượt được qua đêm, sáng sớm ngày hôm sau, gà gáy ba lần rồi mà phòng hắn vẫn đóng cửa. Khi cháo sắp chín, Hoàng thị đi tới gõ cửa, thấy không có ai trả lời, nàng liền đẩy cửa bước vào, thì thấy đứa con trai thứ ba đang ngủ quay mặt vào trong, tay vẫn còn che trên lỗ tai.
Hoàng thị đẩy hắn một chút: “Dậy ăn cơm”.
Trình Gia Hưng một chút phản ứng cũng không có.
Hoàng thị lại đập mạnh hơn hắn một cái.
Trình Gia Hưng cũng không mở mắt, mang theo giọng mũi mơ hồ nói nương đi ra ngoài đi, hắn đang buồn ngủ, khi nào tỉnh dậy rồi sẽ ăn.
Làm nương sao có thể không có biện pháp xử trí hắn chứ???
Hoàng thị cũng không xốc chăn đệm lên, mà đi đến bên mép giường ngồi xuống, liếc hắn nói một câu :”Con nếu không dậy, thịt thỏ kia sẽ cho Thiết Ngưu ăn hết”.
“Nương gạt con, nương sẽ không như vậy “.
Hoàng thị bị hắn làm cho sắp nổi giận, cũng không muốn quản thằng nhãi ranh này nữa, chuẩn bị lấy cháo ăn, trước khi đi ra ngoài nói cho Trình Gia Hưng đang nằm trên giường ngủ nướng không chịu dậy nổi :”Con cứ ngủ tiếp đi, xem ta có để cháo lại cho con ăn không! Không thức dậy ăn con sẽ bị đói! Đúng rồi, hôm qua con đi tay không ra cửa? Buổi tối con cầm chậu thịt thỏ của nhà họ Hà về à? Ta rửa sạch rồi, chờ lát nữa sẽ đưa sang bên kia bờ sông”.
Hoàng thị nói xong còn chưa đi ra khỏi phòng, thì Trình Gia Hưng cọ quậy một chút liền bật thẳng ngồi dậy.
“Con mang về, cho nên con sẽ đi đưa trả lại”.
……. …..
Trình Gia Hưng cuối cùng đã không ngủ đến lúc mặt trời lên cao, ngày mới vừa mới bắt đầu, hắn đã thức dậy. Khi hắn đi ra khỏi phòng, những người khác đã uống xong cháo, lần lượt rời bàn, Trình lão đại ăn xong sớm đã xách xô đi múc nước dưới gốc cây đa to, Trình lão nhị nói thêm vài câu, mới vừa đặt bát xuống, chuẩn bị đi cắt cỏ cho heo, trên tay hắn cầm lưỡi liềm, thì nhìn thấy Trình Gia Hưng từ trong phòng bước ra, hắn cảm thấy rất lạ lùng, thắc mắc :”Không ngờ tới có lúc đệ dậy sớm như vậy a, sao lại không ngủ nữa?”.
Trình Gia Hưng còn chưa kịp nói gì, Hoàng thị đã nhìn con trai thứ hai :”Nó phải ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới thức dậy thì con với vui phải không? Dậy sớm một chút thì con không dễ chịu sao? Trình Gia Quý, con ngứa da rồi có đúng không?”.
“Con chỉ hỏi……….”
“Con đi cắt cỏ heo đi”.
Trình Gia Quý đem sọt tre dưới mái hiên, bỏ liềm vào trong, xách sọt lên chuẩn bị ra ngoài, thì Hoàng thị gọi hắn lại :”Hôm nay làm việc nhanh nhẹn lên, làm xong việc ngoài đồng trở về sớm một chút”
“Nương, có sắp xếp việc gì ạ?”.
Hoàng thị nói lão tam mang thịt thỏ về nhắm rượu, buổi tối cho mấy cha con uống vài chén, rồi ngồi xuống cùng nói chuyện.
Huynh đệ Trình gia, ngoại trừ Trình Gia Hưng ra, đều là những người chân chất, bình thường đều lao vào làm việc không một câu oán giận nào. Nghe nói làm xong việc sẽ có rượu và đồ nhắm, Trình Gia Quý cảm thấy cả người đều tràn đầy năng lượng, chạy vội đi ra ngoài. Còn Trình Gia Hưng thì một bên cầm bát cháo rau lên uống mấy ngụm rồi đặt bát xuống bàn .
“Cái chậu kia đâu ạ? Nương đưa cho con đi, con sẽ cầm sang Hà gia đối diện trả lại”.
Bình thường hắn lười đến không chịu sửa đổi, nhắc đến cô vợ nhỏ thì mới có tinh thần lên liền, Hoàng thị không biết nên vui hay nên tức giận nữa. Lại nhớ tới những lời đại tẩu đã nói, mấy đứa con trai lấy vợ rồi thì sẽ lo cho gia đình nhỏ của chính mình, một hai câu rất khó nói bọn chúng không giống như lúc trước thành thân. Đặc biệt bên trong mấy huynh đệ, có người siêng năng, có người lười nhác, bọn chúng làm không giống nhau nhưng lại nhận giống nhau, điều này rất không công bằng với người siêng năng chăm chỉ, lại nói, nếu thời gian ngắn thì không sao, nhưng trong thời gian dài lòng sẽ sinh ra oán trách, kêu ca.
Nhớ tới chủ ý đại tẩu đưa ra cho nàng, Hoàng thị có chút động tâm, cảm thấy, không bằng tối nay trong lúc uống rượu sẽ đề cập tới.
Lão tứ học nghề ở bên ngoài, ăn uống làm việc đều ở trong nhà người ta, vì vậy sẽ không nói. Chờ lão tam thành thân xong, Hà thị vào cửa, nhà này công việc phải phân chia lại, đến lúc đó đồng ruộng sẽ giao cho mấy người con trai quản, một người một khối, việc trong nhà cũng phân chia cho các nàng dâu. Chỉ cần việc nhà xong xuôi, nếu có thời gian rảnh thì có thể tìm làm việc riêng, một nửa số tiền kiếm được thì nộp lại để chi tiêu sinh hoạt trong gia đình, còn một nửa để lại trong tay mỗi phòng.
Không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần thông báo ra chuyện này, thì mấy phòng sẽ dần dần tích góp vốn riêng, cho dù lão tam không có động thủ thay đổi đi chăng nữa, thì đến lúc đó đại phòng, nhị phòng có tiền, sắm sửa quần áo mới, trang sức dây tóc, nhưng hắn không có, hắn sẽ chịu bạc đãi Hà thị sao? Có thể không siêng năng lên không?.
Hoàng thị sinh được bốn người con trai, nàng không lo lắng về ba đứa kia, riêng chỉ còn Trình Gia Hưng sau này sẽ không có chỗ dựa dẫm.
Bây giờ nhìn thấy Hà Kiều Hạnh để bụng, quan tâm đến hắn như vậy, Hoàng thị nghĩ đánh chủ ý lên người con dâu, xem nàng sẽ bức con trai mình thay đổi như thế nào đây.
Trình Gia Hưng không biết nương mình đang nghĩ xa xôi như vậy, hắn ở trên bếp nhìn thấy cái chậu hôm qua đem thịt thỏ trở về, liền cầm lấy đi ra cửa. Vốn tưởng rằng hôm qua gặp rồi, phải mấy ngày sau nữa mới được gặp nhau, thật sự là quên mất cái chậu, may mà lão nương nhắc nhở mới nhớ, thật là ngoài ý muốn nhưng rất vui nha.
Sáng sớm tinh mơ, Trình Gia Hưng lại đi qua sông, nhưng vận may hôm nay không được tốt cho lắm, hắn tiến vào sân Hà gia thì mới nghe nói Hà Kiều Hạnh đã đi ra ngoài được một lúc.
Ở đây có rất nhiều tre, không riêng gì ở Ngư Tuyền thôn và Đại Dung Thụ thôn đều có rừng tre nhỏ . Hà Kiều Hạnh sáng sớm đi ra ngoài chính là đến rừng tre lớn nhất khu vực quanh đây, đầu mùa xuân, có mấy trận mưa nhẹ đổ xuống, nên búp măng sẽ mọc lên không ít, nàng muốn đi chặt một ít trở về làm măng ngâm ớt, vừa lúc thấy trong nhà có hai cái hũ lớn để ngâm.
Búp măng này, người trong thôn ai cũng biết măng ăn được, nhưng nếu cuộc sống dư dả một chút sẽ không đi đào, vì để đào lên được vất vả, mất rất nhiều sức, vỏ măng bên ngoài cầm lên tay sẽ bị ngứa, cho nên người ta thà xuống ruộng chặt bắp cải trắng còn hơn.
Người trong thôn ăn măng là luộc trong nồi nước, xong thái thành từng lát để ăn, ăn như vậy thì thật không ngon, thậm chí còn đắng nên họ không thích cũng là bình thường. Hà Kiều Hạnh ở mặt ăn uống có rất nhiều cách, nghĩ đến măng mùa xuân ngâm ớt, là món ăn kèm với cháo cực ngon miệng, với lại nghĩ làm nhiều thềm một chút đưa cho Trình Gia Hưng ăn nếm thử.
Nương cũng nói, khó có được Trình Gia Hưng như vậy mà thương nhớ nàng, lên núi đi bắt thỏ, ý nghĩ đầu tiên là đưa qua sông, điều này làm cho Hà Kiều Hạnh đối với hắn có chút hảo cảm hơn.
Hà Kiều Hạnh nghĩ đến hắn, nên đào rất nhiều măng, khi nàng đang bận rộn trong rừng trúc thì Trình Gia Hưng nuối tiếc đặt chậu xuống rồi rời đi, hắn cúi thấp đầu đi trên con đường nhỏ thôn, nghĩ rằng hôm nay thật không may, nhưng cũng không có gì, qua vài ngày nữa sẽ đưa gà rừng đến, đến múc đó là có thể thấy Hạnh Nhi rồi, nghĩ đến vậy nên hắn mới lạc quan tươi tỉnh một chút, đột nhiên nghe được bên tay phải có người gọi hắn.
“Ngươi là Trình lão tam? Đính hôn cùng với người nhà Hà gia?.
Trình Gia Hưng quay đầu liếc nhìn hắn một cái, nam nhân này trên dưới tầm hai mươi tuổi, hắn vốn không quen biết. Vốn dĩ không muốn phản ứng, nhưng lại sợ là thân thích của Hà gia, nên hắn mới dừng chân lại hỏi :”Ngươi là ai?”.
Người nam nhân vừa đi đến dọc đường đất bên này, vừa nói :”Ta là Triệu Lục “.
Triệu Lục?.
Vừa nghe thấy tên này, Trình Gia Hưng liền nhớ tới, đây không phải là người trong truyền thuyết lời đồn bị Hạnh Nhi đánh cho nằm trên giường nửa tháng sao? Sau khi biết đó là ai, Trình Gia Hưng nhìn lại hắn một lần nữa, thật là tốt a! Nhìn cái tướng mặt là biết kẻ xấu rồi! Dáng đi với bộ ngực lõm lưng gù, lớn lên cùng chuột giống như lột a.
Nhìn thấy hắn đến, Trình Gia Hưng nghĩ đến hắn dám đùa giỡn Hạnh Nhi nên mới bị đánh, mà lúc này đây hắn cũng cảm thấy rất ngứa tay rồi đấy.
Hắn còn chưa có làm gì hắn ta, thì Triệu Lục đã bước tới kề vai sát cánh, khuyên hắn rằng tốt nhất là bỏ chạy lấy người trước khi rước nàng qua cửa, đây là con hổ mẹ không thể trêu chọc vào, ai khiến nàng không vừa lòng, nàng sẽ đánh người đó rớt nửa cái mạng chỉ trong nháy mắt. Nàng a, không cùng người nói giảng đạo lý đâu, điên lên thì liền đánh người, đừng có nhìn thấy là một cô nương, nhưng khi đáng người thì so với đàn ông còn tàn nhẫn hơn……..Triệu Lục bôi đen Hà Kiều Hạnh không phải một hai lần, nên nói ra rất thuận miệng, Trình Gia Hưng nghe câu mở đầu liền híp mắt lại, không chờ hắn nói xong đã đấm cho hắn một cái.
Cả hai đều là những kẻ lười biếng, chơi bời lêu lổng, nhưng xét về thân thủ, Triệu Lục còn kém xa Trình Gia Hưng không biết mấy dặm.
Trình Gia Hưng thường lên núi bắt gà thỏ rừng, nên rất khoẻ, tay cũng rất nhanh, mấy cú đánh đã đem người ngã nghiêng xuống mặt đất, đánh bổ xong còn không nói, hắn còn thuận tay rút dây ra trói người lại rồi túm lấy hắn kéo đi đến sân nhà Triệu gia.
……………
Chờ đến khi Hà Kiều Hạnh đào đủ măng trở về, khi tiến vào sân, mới nhìn thấy Đông Mai đại phòng và Hương Đào tứ phòng đang cùng nhau nói chuyện, hai muội tử vừa thấy nàng liền bỏ chạy đến bên người.
“Hạnh Nhi, sao bây giờ tỷ mới trở về? Vừa rồi Trình Gia Hưng tới đây trả chậu, ở trên đường thôn gặp được Triệu Lục, không biết có chuyện gì xảy ra mà hai người động tay bắt đầu đánh nhau. Trình Gia Hưng đánh Triệu Lục, Bánh Nướng vừa mới đi ra đồng gọi các ca ca rồi hướng đến nhà Triệu gia”.
Hà Kiều Hạnh nghe được lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, đặt sọt lớn măng xuống đất, cũng chạy đi đến nhà Triệu gia. Hai đường muội nàng không đi theo tham gia náo nhiệt, mà ở lại giúp nàng dỡ măng mùa xuân vào nhà cất, nhìn thấy Hà Kiều Hạnh cõng trên lưng rất nhẹ nhàng, nên Đông Mai duỗi tay ra bưng nhưng không hề nhúc nhích lên được.
Hương Đào phụ giúp nàng một tay, hai người một trái một phải khiêng vào trong nhà để.
Cùng sống trong một cái thôn, hai nhà Triệu, Hà cách nhau không xa, khi Hà Kiều Hạnh đi qua đã thấy có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt. Người có thể diện tốt nhất, hiểu giảng quy củ đạo lý của Triệu gia là Triệu lão đại, nhưng Triệu lão đại hôm nay ra ngoài làm việc không có ở nhà, Triệu Lục mắt thấy đây là địa bàn nhà mình, người đông thế mạnh, vừa rồi còn ai da la lên kêu to, đưa tới trong nhà mình rồi thì bắt đầu đảo ngược đổi trắng thay đen, , hắn ta nói chẳng qua chỉ chào hỏi Trình lão tam một cái, tuỳ tiện nói vài câu, thì đột nhiên hắn động tay động chân.
Triệu Lục chắc chắn rằng Trình Gia Hưng sẽ không đem những lời nói hắn bôi đen Hà Kiều Hạnh ra nói trước mặt mọi người, và muốn hắn phải im lặng chịu ngậm bồ hòn. Trình Gia Hưng không thuật lại lời đó thì hắn sẽ đem người Triệu gia ra quay lại cảnh cáo hắn.
Triệu gia không nói đạo lý, một mình Trình Gia Hưng yếu thế lực mỏng, lúc này mới có mấy huynh đệ Hà gia chạy tới lao vào cứu cánh.
Hà Kiều Hạnh là đến muộn nhất, nàng đứng ở một góc sân có phiến đá dày bên cạnh, vợ Triệu gia thỉnh thoảng chà xát quần áo ở đây, có khi còn phơi một ít đồ ở trên tảng đá này. Hà Kiều Hạnh đi tới đây, vừa vặn nghe thấy Triệu Lục đổi trắng thay đen, nàng tức giận đến mức đập mạnh một phát lên tảng đá này, người đứng bên cạnh xem náo nhiệt chợt nghe thấy tiếng răng rắc, liền quay đầu lại, thì thấy Hà Kiều Hạnh đang đứng đó, phiến đá nứt ra rơi từ trong tay nàng, vỡ thành nhiều mảnh đập xuống mặt đất.
Những người đứng bên cạnh nàng đều lùi từng bước lại, để lộ ra chỗ cho tiểu cô nương.
Tiểu cô nương thu tay lại, vỗ nhẹ bụi trên tay, đi về phía trước.
Đầu tiên nàng nhìn Trình Gia Hưng mỉm cười, sau đó mới nhìn về phía Triệu Lục đã bị đánh tơi tả, nàng hỏi hắn vừa rồi nói cái gì? Nói lại một lần nữa.