Rời công ty, Gia Bảo gấp gáp lên xe.
Ngoài trời đang mưa, con đường phía trước hiện lên một màu trắng xóa của nước từ trên trời trút xuống.
Thái Hưng lái với tốc độ 50 km/h, từ công ty về nhà Gia Bảo cũng gần 20 phút.
Gia Bảo ngồi trên xe liên tục mỉm cười, tâm trạng anh hôm nay quả thực tốt hơn rất nhiều.
Gia Bảo ngồi không yên, anh hết xoa tay lại vuốt tóc, chỉnh đồ, mong mau mau về nhà.
Bên ngoài cửa xe mịt mờ, chiếc xe di chuyển trong mưa, tốc độ chậm y như đi bộ làm Gia Bảo phát nóng, anh sốt ruột hối Thái Hưng.
- “Thời tiết này chạy nhanh nguy hiểm lắm, giám đốc cứ bình tĩnh đi.”
Gia Bảo tựa đầu mình ra sau ghế, người nghiêng một bên, ánh mắt hướng cửa xe mà nhìn.
- “Cậu ấy đi qua bằng cách nào? Có bị mắc mưa không?”
Gia Bảo đưa tay lôi điện thoại ra nhìn, đã 5 giờ chiều.
Ấn vào danh bạ, cái tên Tuấn Minh hiện đầu tiên.
Anh muốn ấn gọi nhưng lại thôi.
- “Chắc… không sao đâu?”
Cách nhà hơn 100 mét, Gia Bảo cứ nhìn ra cửa xe.
Mưa trắng xóa, nước tạt mù mịt, bên dưới mái hiên cách biệt thự 50 mét lấp ló hiện ra chiếc xe đạp.
Gia Bảo cố gắng nhìn kĩ chút, ở phía sau là bóng dáng một người đang ôm chặt đôi chân, ngồi khép nép, cả cơ thể run rẩy.
“Mau dừng xe.”
Giọng nói lớn từ phía sau truyền tới làm Thái Hưng giật mình.
Anh nhanh chóng đạp thắng.
Lực quán tính làm cả người Gia Bảo bổ nhào về phía trước.
Xe dừng ở trước cổng nhà.
Gia Bảo vội vàng lao xuống xe, anh quay đầu lại, hướng về phía người đang ngồi hồi nãy chạy đến.
Ở cự ly gần như này, anh có thể nhìn rõ là… Tuấn Minh.
Gia Bảo chau mày lại, tông giọng đột nhiên lên cao mang theo tâm trạng khó chịu.
- “Sao lại ngồi ở đây?”
Tuấn Minh như có như không nghe có người gọi mình, anh liền mở mắt nhìn lên.
Đôi mắt anh đỏ ngầu khi thấy con người đứng trước mặt.
Gia Bảo vội vã cởi áo khoác ngoài choàng qua cho Tuấn Minh.
- “Mau đứng lên, ngồi đây lạnh lắm.”
Thái Hưng từ xa cầm ô chạy đến.
Mưa vẫn tạt về phía 3 người, Gia Bảo bước đi vội vã, ánh mắt cứ nhìn Tuấn Minh không rời.
Vào nhà, bà Mai từ trong bếp lật đật chạy ra đón.
Nhìn thấy ai cũng đều ướt nhẹp, bà rối rít chạy ngay vào phòng lấy cái khăn.
Gia Bảo giật ngay cái khăn trên tay bà Mai, anh đặt Tuấn Minh lên ghế sofa.
Gia Bảo vẫn dùng ánh mắt sắc nhìn đối phương, trong lòng vừa thấy thương lại vừa tức giận, khó chịu.
Bà Mai thấy cảnh này càng lo lắng, không dám ở thêm nữa, bà đành xuống bếp nấu bữa cơm đang dang dở.
Tuấn Minh hôm nay được đãi ngộ tốt, đích thân Gia Bảo lau người cho nhưng anh vẫn mặt cau mày có, đôi lần giật cái khăn muốn tự xử.
Gia Bảo mạnh mẽ giật lại ngay, anh lau hai bàn tay của Tuấn Minh.
Nhìn các đầu ngón tay trắng bệch, bàn tay nhăn nheo và lạnh ngắt.
Gia bảo càng nhìn càng đau lòng.
- “Có lạnh lắm không?”
Cả người Tuấn Minh như rã rời, đói bụng, mất sức, bao nhiêu tức giận trong lòng nén lại để đó.
Anh không nói gì.
Gia Bảo bị sự không quan tâm này làm cho càng giận thêm.
Anh ném cái khăn qua một bên, đi ra đứng trước mặt Tuấn Minh.
- “Thái độ này của cậu là sao đây?”
Tuấn Minh ngước mặt nhìn Gia Bảo, đôi mắt đầy những tia máu.
- “Anh nói tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi đúng là ngu khi đồng ý đến nhà anh.”
Dứt lời, anh ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Gia Bảo liền đuổi theo, hai người làm một màn dằn co trước cửa.
“Cậu đi đâu đấy, đứng lại cho tôi.”
“Tôi mệt, giờ phải về.”
“Mưa gió như này còn muốn đi đâu, vào trong nhanh lên.”
Tuấn Minh cố sức thoát khỏi bàn tay của đối phương, cổ tay cũng bị nắm đến sưng đỏ, anh vẫn vùng vẫy.
Gia Bảo không nhịn được nữa, anh lựa thế nhấc bổng Tuấn Minh lên vai đưa anh vào nhà, đưa thẳng lên phòng mình.
Một cái “rầm”, Gia Bảo đạp mạnh, mở cửa phòng, khóa chốt cửa lại.
Anh đẩy Tuấn Minh ngã lên giường, cái chăn bị thấm nước ướt một vùng lớn.
“Anh...!định làm gì hả?” - Tuấn Minh nói với cái giọng có chút run.
“Chưa hoàn thành nhiệm vụ mà đã muốn đi, cậu đùa tôi như vậy vui chứ?” - Gia Bảo cười nhếch mép, dùng ánh mắt đầy tà ý nhìn Tuấn Minh.
“Không phải cậu đến đây là đã đồng ý rồi sao, giả vờ thanh cao cho ai xem hả?”
Anh không để Tuấn Minh trả lời, liền sấn tới dùng sức toàn thân áp chế, chỉ một tay đã kìm được đôi bàn tay ngang ngạnh kia.
Gia Bảo nắm gọn đè ra sau đầu Tuấn Minh.
Tay còn lại thì “làm việc”.
Tuấn Minh thật sự không lường trước được việc này, anh vùng vẫy, tay chân loạn hết cả lên nhưng cơ thể đang rơi vào thế yếu nhất, có thoát cỡ nào cũng không được, ngược lại chỉ càng làm mình tốn sức hơn.
Anh la lớn, kêu cứu rồi mắng chửi Gia Bảo, hét đến khản cả họng.
Gia Bảo nghe đủ cả, đưa tay ngoáy tai.
- “Im ngay cho tôi.” - Sau đó anh lấy tay bụm miệng Tuấn Minh lại.
“Nói cho cậu nghe nên dưỡng sức đi, ở đây có kêu đến chết cũng không ai nghe.
Hôm nay xác định cậu không thoát được đâu, ngoan ngoãn mà ở lại chỗ này.”
Tuấn Minh ánh mắt đầy căm tức, hận thù nhìn Gia Bảo.
Náo loạn một lúc, Gia Bảo khó khăn lắm mới cởi được quần áo của Tuấn Minh, cánh tay anh cũng đã bị người dưới thân cắn cho mấy phát, in lên dấu răng đỏ..