Trong mấy ngày không đến cung Lộc Minh, Sơ Trường Dụ cũng không hề rảnh rỗi.

Ngày đó sau khi rời khỏi cung Lộc Minh, chẳng mấy chốc y thoát khỏi sự đau lòng vì Cảnh Mục. Y ý thức được, Cảnh Mục của kiếp này, cũng quá dựa dẫm y.

Sơ gia vốn đã là cây cao đón gió, đương kim Thánh thượng đa nghi, chỉ một chút không cẩn thận sẽ làm ông nghi ngờ. Huống chi, Cảnh Mục kiếp trước vì quá dựa dẫm y mà không hề có chủ kiến. Đối với người trong hoàng thất, dù không làm đế vương thì đây cũng là điều tối kỵ.

Bài học ở quá khứ bày ra trước mắt, Sơ Trường Dụ tự nhủ không thể giẫm lên vết xe đổ.

Đêm đó y ngủ không ngon, nửa mơ nửa tỉnh, chuyện kiếp trước rành rành đó. Cuối cùng kiếp trước kiếp này đan xen nhau, chính là ngày bàn tay lạnh băng của Cảnh Mục nắm chặt lấy y.

Ngày hôm sau, Sơ Trường Dụ hạ quyết tâm. Nếu thiếu niên đáng thương này đã thoát khỏi bể khổ, vậy y không cần lo lắng nữa. Y bắt đầu viết sách lược trị thủy mà y đã từng nhắc đến trong tiệc Quỳnh Lâm, có thể giúp y rời kinh về phía Nam.

Kiếp trước, sông Hoàng Hà lũ lụt hàng năm, phái bao nhiêu quan viên đến cũng không giải quyết được. Y đã tự mình thu thập kinh nghiệm của người xưa, nhiều lần phái người đi khảo sát dọc sông Hoàng Hà, cuối cùng đã nghĩ ra sách lược, giải quyết được lũ lụt vào năm thứ chín Cảnh Mục lên ngôi.

Từng câu chữ trong quyển sách lược đó là do y nghĩ ra, bây giờ viết lại là điều dễ dàng. Chuyện mà y phải làm bây giờ chính là kết hợp kinh nghiệm trong cổ thư và tài trí của hiệp khách, để quyển sách lược này không giống như từ trên trời rơi xuống.

Thế nên mấy ngày qua, ban ngày y chạy đến Công bộ rồi đi tu sửa quan đạo, buổi tối bắt tay viết sách.

Mà Tiền Nhữ Bân đó ỷ đã giao cho y công vụ sửa đường béo bở, hai ngày qua cố nghĩ hết mọi cách nhét đứa cháu trai mới mua được cái danh võ cử* vào quân doanh Sơ gia.

*Võ cử chỉ những người tham gia khóa thi võ.

Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, nếu ta mà đi tìm phụ thân để xin một công việc tốt cho cháu trai ngươi, sợ là sẽ bị phụ thân đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi nhà mất.

Trong lòng Sơ Trường Dụ nghĩ như vậy, liền dứt khoát nói như vậy với Tiền Nhữ Bân. Nhưng gã Tiền Nhữ Bân này nghĩ y lật lọng, nhận được lợi ích rồi lại không chịu giúp, vì thế suốt ngày bám theo y châm chọc.

Sơ Trường Dụ cảm thấy rất phiền, cũng không nói thật với gã nữa, bắt đầu giở trò qua loa trả lời gã.

Khi Cảnh Mục khỏi hẳn, cung nhân đến mời y dạy học tiếp, y quả thật bận tối mắt tối mũi. Thế nên hôm nay sau khi thượng triều, trong đầu vẫn còn đang nghĩ mấy chuyện dùng tiền sửa đường, lơ đễnh đi theo con đường cũ đến cung Lộc Minh không một bóng người.

Trên bức tường đỏ loang lổ, liễu rũ trong cung Lộc Minh xanh tươi rực rỡ, vô cùng đẹp mắt. Sơ Trường Dụ ngây người nhìn một lúc, không thấy ai ra mở cửa cho mình, y mới chợt nhận ra mình đã đi nhầm đường.

Cung Lộc Minh không gần cung Chung Lịch, Sơ Trường Dụ không có quyền ngồi kiệu trong cung, nên khi đi bằng hai chân để đến được cung Chung Lịch đã trễ mất một khắc.

Khi y bước vào cung Chung Lịch, thấy trong cung náo nhiệt hoa lệ. Cung nhân tới lui, sàn đá cẩm thạch trắng được lau sạch sẽ. Hoa cỏ cây cối quý giá, đình đài lầu các tinh xảo, hoàn toàn khác với cung Lộc Minh.

Mà Cảnh Mục mặc cẩm bào sẫm màu, đứng cạnh khóm hoa trong sân, đang trêu đùa với con chim nhỏ trong lồng vàng.

Cảnh Mục, giỏi thật nhỉ, vừa mới đổi cung điện, đã học mấy trò trêu hoa ghẹo bướm này rồi!

Sơ Trường Dụ nhìn thấy cảnh này, vốn tâm trạng không vui lại càng thêm bực bội. Y cầm rương sách, đi thẳng đến chỗ Cảnh Mục, sắc mặt không vui nói "Nhị điện hạ có hứng thú thật đấy."

Cảnh Mục ngẩng đầu lên, Sơ Trường Dụ thấy hắn mím môi cười, hai mắt sáng ngời nhìn y.

Sơ Trường Dụ nhất thời đỡ không được.

Nói đến dung mạo của thiếu niên này, quả thật cực kỳ xuất sắc. Càn Ninh đế giống mẫu thân, ngũ quan không hề giống Tiên đế, nhưng Cảnh Mục lại hoàn toàn thừa hưởng tướng mạo oai hùng thâm trầm, cao lớn cương nghị của Tiên đế. Bây giờ thiếu niên anh tuấn này tươi cười rạng rỡ, sống trong gấm vóc cao lương, khung cảnh chỉ riêng mình hắn, thật sự rất đẹp.

Tai Sơ Trường Dụ vô cớ nóng lên, trong lòng càng thêm buồn bực.

Sau đó, y thấy Cảnh Mục cầm chiếc lồng vàng như dâng bảo vật, đưa cho mình "Thiếu phó! Người nhìn xem, con chim này là Cảnh Mục đặc biệt tặng cho người."

Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, tặng quà thì cũng thôi đi, nhưng tặng cái thứ này làm gì? Ta là loại công tử quần là áo lụa suốt ngày cầm lồng chim dạo chơi kinh thành chắc?

Nghĩ vậy, y cau mày liếc nhìn lồng chim, định lên tiếng từ chối.

Nhưng cái liếc mắt đó, y đã bị động vật nhỏ trong chiếc lồng thu hút.

Trong chiếc lồng không phải loài chim quý hiếm gì, là chim bạc má đuôi dài thường thấy trong kinh. Loài chim này có bộ lông dày, đôi mắt đen tròn và cái mỏ đen nhỏ, trông khá đẹp mắt. Đôi cánh của nó ngắn và nhỏ, khi thu lại thì chẳng thấy đâu, nhưng lông đuôi lại mảnh mai thon dài, kéo về phía sau.

Sơ Trường Dụ sững sờ, chăm chăm nhìn con chim nhỏ đang ríu rít nhìn mình.

Y nhớ kiếp trước cũng từng thấy loài chim này trong cung.

Lúc đó, Cảnh Mục bị giam lỏng ở một hoa viên trong hậu cung, không được phép ra ngoài trừ buổi thượng triều quan trọng mỗi tháng một lần. Một ngày nọ, y đến chỗ của Cảnh Mục, thấy một con chim nhỏ như thế này đậu trên cành liễu trong viện, nhảy nhót giữa cành liễu, bay vào trong các tán lá thì không thấy nữa.

"Đó là thứ gì?" lúc ấy y bị thu hút, liền hỏi nội thị bên cạnh.

"Hồi tướng gia, đó là chim hoang, thường thấy trong kinh." nội thị đó trả lời "Nếu tướng gia thích, nô tài gọi người đi bắt mấy con cho tướng gia thưởng thức?"

Lúc ấy, y lắc đầu, nói "Bỏ đi. Nó ở trên cây rất tự do, không cần nhốt vào lồng." nói rồi, y không nhịn được cười "Thân hình mập mập béo béo, lại có đôi cánh ngắn và nhỏ như vậy, thế mà vẫn bay được."

Nội thị đó chưa từng thấy dáng vẻ thân thiện như vậy của tướng gia, nghe thế cũng cười nói "Loài chim này cả người toàn là lông, thân hình tròn tròn, hẳn là bay cũng rất vất vả."

Sơ Trường Dụ cười cười, sau đó vứt chuyện này ra sau đầu.

Nhưng Sơ Trường Dụ không biết. Khi đó Cảnh Mục ở trong điện, nhìn qua cửa sổ, thấy y đứng dưới cành liễu.

Cảnh Mục lúc ấy, hắn từng thấy Sơ Trường Dụ hung ác nham hiểm, tàn bạo độc đoán, giả tạo tráo trở. Chỉ khi y nhìn con chim béo trên cành liễu kia, nụ cười đó như phá tan thời gian mười năm, khiến Cảnh Mục nhìn thấy y của trước kia.

Rẽ mây thấy trăng thanh, trong phút chốc, Sơ thừa tướng như đã trở lại là Sơ tam lang vẫn chưa biết thù hận là gì.

Sơ Trường Dụ càng không biết, chỉ một nụ cười thản nhiên này của y, đã làm Cảnh Mục ghi nhớ rất nhiều năm, thậm chí giúp hắn chống đỡ mười năm cô độc, kéo hắn ra khỏi bóng tối.

Sơ Trường Dụ nghe tiếng chim ríu rít trong lồng, tim như chảy thành nước.

Y thử đưa tay vào khe hở của lồng, con chim nhỏ hiếu kỳ chồm ra, mổ nhẹ hai cái lên đầu ngón tay y.

Đồng tử của Sơ Trường Dụ lạnh lùng vô tình, lộng quyền ngang ngược co rút, trái tim run lên, một dòng điện ấm áp chạy theo đầu ngón tay vào trong lòng thừa tướng.

Cảnh Mục đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nụ cười lan tỏa, cả người cũng trở nên dịu dàng.

Từ kiếp trước đến kiếp này, cảm giác tháng năm bình yên, không uổng kiếp này đều do Sơ Trường Dụ ban cho.

Một lúc sau, Cảnh Mục tươi cười nói "Ngày đó khi rời khỏi cung Lộc Minh, Cảnh Mục thấy con chim nhỏ này đang nhảy nhót trên cây liễu, nên đã bắt nó xuống. Thiếu phó lương thiện, nhất định sẽ thích. Bây giờ xem ra con chim này thật may mắn, lọt vào mắt xanh của Thiếu phó."

Sơ Trường Dụ ngước mắt, chưa từng nhìn thấy Cảnh Mục cười như vậy, cũng chưa từng thấy thiếu niên hiền lành này khua môi múa mép.

Quả nhiên, thứ tình cảm dựa dẫm này nên cắt đứt.

Sơ Trường Dụ đè nén vui sướng trong lòng, đứng thẳng nghiêm mặt nói với Cảnh Mục "Nó vốn tự do ở trong rừng, cần gì phải nhốt nó trong lồng?"

Cảnh Mục rất hiểu y, thoáng nhìn đã nhận ra vui vẻ và thích thú trong mắt y. Nghe vậy, Cảnh Mục ngoan ngoãn cười nói "Thế nên Cảnh Mục đã nuôi thử hai ngày. Con chim này hẳn là thích bị nhốt hơn tự do, ở trong lồng này khá vui đó chứ."

Nói xong, hắn đầy ẩn ý nói tiếp "Thiếu phó chỉ nói nó thích hưởng thụ núi rừng hoang dã, nhưng có lẽ nó thích chiếc lồng vàng này hơn thì sao?"

Cũng giống như kiếp trước, nếu bản thân muốn, chỉ cần vài ngày là có thể thoát khỏi trói buộc của Sơ Trường Dụ. Nhưng nếu Sơ Trường Dụ nắm đại quyền trong tay mới có thể an tâm, vậy hắn sẽ vui vẻ làm một Hoàng đế bù nhìn.

Với hắn mà nói, làm minh quân hiền đức thần thông quảng đại, còn không bằng vui vẻ làm chim trong lồng của Sơ Trường Dụ. Nhưng nếu Sơ Trường Dụ không nắm chắc quyền lực này, ngược lại bị nó nuốt chửng, vậy hắn sẽ không ngại đoạt lấy quyền lực này, rồi nhét cho y chơi.

Cảnh Mục nói mang theo ẩn ý, nhưng Sơ Trường Dụ lại không nắm bắt được. Y nghe vậy trong lòng chỉ nghĩ tên nhóc này quả nhiên chẳng có chí lớn gì, lời nói ra cũng động trời sắp đuổi kịp câu 'Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?' của Tấn Huệ đế rồi. Sơ Trường Dụ lạnh mặt, cầm lồng chim lên "Lát nữa tan học, vi thần sẽ thay Điện hạ thả nó đi. Nếu con chim này không thích tự do, nếu ngày nào đó chết trong tay người khác, thì chỉ có thể tự trách bản thân nó thôi."

Nói rồi, y dẫn đầu đi vào thư phòng trong chính điện.

Cảnh Mục ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau y.

Cảnh Mục nhìn bóng lưng y, trong lòng cười yêu chiều không thôi, thích thì thích, cần gì phải che giấu? Hôm nay chỉ là một con chim, nếu y thích, ngày nào đó mình sẽ hái cả trăng sao trên trời cho y.

Tại sao phải quan tâm đến cảm nhận của con chim này?

Trong lòng Cảnh Mục thấy vui vẻ ngọt ngào, không để tâm đến bực bội khó chịu trong lòng Sơ Trường Dụ. Hậu quả là, sau buổi học hôm nay, Sơ Trường Dụ lần đầu tiên giao rất nhiều bài tập giải thích và chép lại cho Cảnh Mục, còn phải hoàn thành trước giờ học ngày mai.

Chiều nào Cảnh Mục cũng phải luyện võ, cộng thêm đống bài tập này, đêm nay khó mà ngủ yên.

Sơ Trường Dụ sau khi giao bài tập xong, không thèm nhìn phản ứng của hắn, cầm lồng chim rời khỏi.

Một tiểu nội thị trong cung Chung Lịch theo sau, tiễn y ra ngoài, trên tay cầm rương sách của y. Đến khi y bước ra khỏi cổng lớn của cung Chung Lịch, tiểu nội thị mới tiến lên nói "Sơ đại nhân, có cần nô tài thay người thả con chim này không?"

Con chim nhỏ trong lồng như nghe hiểu lời tiểu nội thị nói, ở trong lòng líu lo hai tiếng.

Sơ Trường Dụ nghe tiếng chim hót, cụp mắt nhìn nó, cười nói với tiểu nội thị "Con chim này hẳn là không muốn ra ngoài, ta đành chịu vất vả, nuôi nó vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play