Chuyện này cứ trôi qua như vậy, Văn Tuyết Nhi không đến náo loạn nữa, Bạch Chấn Phong cũng không đến chất vấn gì mẹ con họ.
Mấy ngày nữa là kỉ niệm ngày thành lập tập đoàn, hôm nay Bạch Duyên Đình cố ý về sớm một chút, bàn bạc với Tưởng Uyển Đình chuyện buổi tiệc.
Tưởng Uyển Đình cũng không để tâm đến chuyện này, “Tự con sắp xếp là được
rồi, nếu thực sự không xong thì còn Bạch Chấn Phong mà!”
“Vậy còn mẹ?”
Tưởng Uyển Đình kinh ngạc nhìn anh, “Mẹ đương nhiên là nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Bạch Duyên Đình cong môi cười, ánh mắt nhìn bà đột nhiên trở nên sâu xa,
“Quý cô Tưởng à, lúc trước mẹ vì con mà tự biến mình thành một thiếu phụ đứng tuổi, bây giờ con cũng đã trưởng thành, sao không nghĩ đến thừa
dịp còn chưa già trở nên xinh đẹp một chút?”
Tưởng Uyển Đình hơi cáu với anh, “Đừng có nói với mẹ những chuyện không có, lớn tuổi rồi còn đẹp cái gì chứ?”
Bạch Duyên Đình không cho là vậy, “Ba con già rồi không phải cũng có thể
phóng khoáng mê người sao, mẹ đã lớn tuổi sao lại không thể xinh đẹp một chút? Chỉ có ba con được ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ hái hoa ngắt cỏ bên
ngoài mà không cho mẹ nở mày nở mặt hấp dẫn sự chú ý của người khác à?”
Nghe lời của Bạch Duyên Đình không phải Tưởng Uyển Đình không động lòng,
trên đời này có người phụ nữ nào không thích chưng diện đâu? Chỉ là nghĩ mình bây giờ cũng hơn bốn mươi rồi, bình thường ăn uống tiệc tùng, đi
lại khắp nơi, thêm mấy năm nữa thì nên hưởng thụ niềm vui gia đình, còn
chơi đùa lung tung như vậy để làm gì?
“Thôi quên đi, mẹ như bây giờ đã rất tốt rồi.”
“Không tốt chút nào!” Bạch Duyên Đình không đồng ý, “Tóm lại ngày buổi tiệc đó, mẹ đều phải nghe theo con sắp xếp.”
Đến ngày tổ chức tiệc rượu, Bạch Duyên Đình quả nhiên từ sớm đã thúc giục
Tưởng Uyển Đình, Tưởng Uyển Đình không biết con trai muốn làm gì, nhìn
anh nhiệt tình như vậy, bà cũng không muốn làm anh mất hứng, liền tùy ý
anh đưa bà đến cửa hàng, để anh chọn cho bà một chiếc váy không quá hợp
tuổi.
“Đây là để cho người trẻ tuổi mặc, mẹ mặc vào coi làm sao được?”
Bạch Duyên Đình không cho bà cơ hội từ chối, trực tiếp đẩy bà vào phòng thử
đồ, Tưởng Uyển Đình không có cách nào khác, đành phải thay quần áo bước
ra, bà có chút không được tự nhiên, “Thế nào? Mẹ đã nói là không hợp
rồi!”
Bạch Duyên Đình cười lắc đầu, đưa
bà đến tấm gương trước mặt, Tưởng Uyển Đình nhìn mình trong gương lấy
làm kinh ngạc, vốn còn tưởng rằng với tuổi của mình, nhất định không hợp với chiếc váy trẻ như vậy, không ngờ rằng chiếc váy này mặc lên người
bà lại có một phong vị khác.
“Mẹ xem đi mẹ rất đẹp mà, mẹ phải tự tin vào bản thân một chút!” e bo ok truyen. v n
Nghe lời của con, Tưởng Uyển Đình không khỏi cảm thấy rất đúng mỉm cười nhìn mình trong gương, những năm nay vì để có thể giúp anh lấy lại công ty,
bà căn bản không có tinh lực chú ý xem mình có đẹp hay không, ngay cả
gương cũng rất ít soi, mỗi ngày đều là trang phục công sở cứng nhắc, tóc cũng vì thuận tiện chăm sóc mà cắt ngắn đi.
Thế nhưng cho đến lúc này bà mới phát hiện, thì ra Tưởng Uyển Đình kiêu
ngạo lại mỹ lệ kia còn chưa chết, chỉ là một mực bị bà giấu ở một góc
khác, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp để giải phóng ra, bà vẫn có thể phát ra ánh sáng thuộc về mình như cũ.
Bà ưu nhã, mỹ lệ, khí chất xuất chúng. Bà không nên vì đã từng bị tổn thương mà phủ bụi lên vẻ đẹp của mình.
Sau đó Bạch Duyên Đình chọn đồ trang sức cho bà, còn gọi thợ trang điểm
trang điểm cho bà một khuôn mặt thật đẹp, lời từ chối lúc đầu cũng không còn nữa, thay vào đó bà nhìn vẻ đẹp không ngừng hiện ra trong gương, bà thậm chí vô cùng hưởng thụ quá trình lấy lại vẻ đẹp và sự tự tin này.
Đã đến thời gian của buổi tiệc, Tưởng Uyển Đình và Bạch Duyên Đình cùng
nhau đến địa điểm tổ chức, trước khi tiến vào hội trường Tưởng Uyển Đình còn có chút khẩn trương, cũng may có Bạch Duyên Đình ở đây, dưới sự cổ
vũ của anh, cái khẩn trương kia cũng chầm chậm biến mất.
Bà có một người con trai đáng để tự hào, mà bây giờ, bà cũng lấy lại được
sự tự tin và vẻ đẹp đã từng đánh mất, bà mỉm cười với chính mình nắm tay con trai từ từ đi vào địa điểm tổ chức.
Hơn bốn mươi tuổi rồi, thì có làm sao? Có ai quy định phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thì không thể thật xinh đẹp?
Bạch Chấn Phong và vài đối tác đang bàn về xu thế cổ phiếu năm nay trong hội trường, mọi người hàn huyên đến nỗi hứng thú, mấy người đối diện Bạch
Chấn Phong đột nhiên vẻ mặt kinh diễm nhìn ra cửa, thậm chí có một người còn nhịn không được lên tiếng kinh hô, “Trời ạ. . . Vị kia không phải
là Bạch phu nhân sao?”
Bạch Chấn Phong nhíu mày, theo ánh mắt của mọi người nhìn ra cửa.
Có một khoảnh khắc, ông cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, phảng phất như
Tưởng tiểu thư cao quý ưu nhã hai mươi năm trước lại xuất hiện, đó là
Tưởng tiểu thư từ khi gả cho ông chỉ còn sống trong trí nhớ của mọi
người.
Hai mươi năm trôi qua, năm tháng
dường như đã quên đi giai nhân hai mươi năm trước, mà ông từ lâu quên đi bà đã từng ưu nhã mê người cỡ nào.
Nhưng bây giờ, giống như đột nhiên mở ra chiếc hộp phủ bụi lấy giai nhân, bà
tỉnh lại từ trong hộp, thời gian hai mươi năm cũng không ảnh hưởng bao
nhiêu đến bà, bà vẫn mỹ lệ tỏa sáng, vẫn tuyệt sắc khuynh thành, vẫn làm người khác khuynh đảo vì mị lực của mình như xưa.
Mái tóc vốn dĩ ngắn nay đã dài ra, được bà tùy ý xõa sau vai, trên đầu còn
mang một chiếc cài tóc bằng pha lê lung linh, bộ váy màu trắng bạc trên
người cũng được khảm những viên kim cương làm người ta hoa mắt, bà lấp
lánh xuất hiện trước mọi người, đẹp đến mức huyền diệu chói mắt.
Bà từ cửa một đường ưu nhã chào hỏi mọi người, người gặp bà không một ai không thán phục trước vẻ đẹp của bà.
Bạch Chấn Phong cũng nghe người xung quanh tán thưởng bà, “Trời ạ, không
nghĩ tới Bạch phu nhân đã hơn bốn mươi lại còn còn trẻ trung xinh đẹp
như vậy, Bạch tiên sinh, ngài thật đúng là diễm phúc không cạn mà!”
Bạch Chấn Phong lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng lúc này
có nhiều người nhìn, ông cũng chỉ có thể khiêm tốn cười cười.
Tưởng Uyển Đình cùng Bạch Duyên Đình rất nhanh đã đi tới, các quí ông ở bên
này vội vàng thân sĩ tiến lên chào hỏi, Tưởng Uyển Đình đáp lại từng
người một, bà đoan trang ưu nhã, khí chất như lan, mị lực đặc biệt trên
người chinh phục từng người khác phái ở đây.
Bạch Chấn Phong ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ bà thong dong trò chuyện với người khác.
Mà một quý ông nào đó sau khi chào hỏi liền mời bà khiêu vũ, Tưởng Uyển
Đình đương nhiên không từ chối, theo người đàn ông tiến vào sàn nhảy.
Ánh mắt Bạch Chấn Phong không khỏi tự chủ đi theo bà.
Bạch Duyên Đình lúc này đang đứng một bên nói chuyện phiếm với người khác,
trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt Bạch Chấn Phong, lúc này anh liền
phát ra tia cười lạnh, xem ra hôm nay diện mạo của quý cô Tưởng rất
thành công, ít nhất là ngay cả người đàn ông luôn luôn không muốn nhìn
bà dù chỉ một chút giờ phút này lại hận không thể dán chặt mắt lên người bà.
Tưởng Uyển Đình nhảy xong điệu nhảy
liền đi đến các nơi chào hỏi, mà từ đầu đến cuối bà đều không nói với
ông một câu nào, nhìn thấy ông bất quá là cười cười duy trì khách sáo
ngoài mặt, trước kia quan hệ giữa bọn họ cũng lnhư vậy, Bạch Chấn Phong
một mực muốn duy trì quan hệ vợ chồng danh nghĩa với bà, thế nhưng bây
giờ thấy bà đối xử với mình khách khí như vậy, trong lòng ông lại tuôn
ra một loại cảm giác nói không ra lời, nhất là khi nhìn thấy có người
đàn ông khác vừa nói vừa cười với bà, ông càng cảm thấy mơ hồ như có
phẫn nộ phun trào trong cơ thể!
Sau khi
tiệc rượu tàn Tưởng Uyển Đình cùng Bạch Duyên Đình rời đi trước, mà Bạch Chấn Phong lại bị mấy đối tác kéo lại nói chuyện phiếm, lúc ông trở về
đã rất muộn, trong nhà tối đen như mực không có bất kỳ ai, trước kia ông cũng không thích về nhà, cho dù về nhà cũng không để ý trong nhà rốt
cuộc là tối hay không tối, bây giờ vừa về đến nhìn thấy tình cảnh này,
không biết tại sao, ông lại cảm thấy mất mát khó tả.
Ngày hôm sau Bạch Chấn Phong dậy sớm, đợi trong phòng ăn cả nửa ngày cũng
không thấy ai xuống, ông mới hỏi người giúp việc một câu, nhưng lại từ
miệng người giúp việc biết được hôm qua phu nhân và thiếu gia đều không
về nhà.
Bạch Duyên Đình hiện tại cũng coi như là người lớn, một thanh niên như anh ở bên ngoài ông cũng không
thấy có làm sao, thế nhưng Tưởng Uyển Đình là nữ chủ nhân của ngôi nhà
này, sao có thể ngủ lại bên ngoài? !
Ông
đột nhiên nghĩ đến người đàn ông hôm qua nhiệt tình trò chuyện với Tưởng Uyển Đình nhất chính là người từng theo đuổi bà, hơn nữa sau khi tiệc
rượu tàn hình như họ còn đi với nhau.
Bà cả đêm không về nhà, là ở cùng tên kia sao?
Bạch Chấn Phong thật sự càng nghĩ càng tức giận, mặc dù ông không tận mắt
thấy rốt cuộc bà đã làm cái gì, thế nhưng ông đã cảm thấy bà đang đội
nón xanh cho mình! Trước kia ông không về nhà không phải bà cũng ra
ngoài lêu lỏng như vậy chứ? ! Bọn họ còn chưa ly hôn đâu, bà đã không
kịp chờ đợi liền đi tìm người đàn ông khác rồi?
Quý cô Tưởng hôm qua đi ra cùng Bạch Duyên Đình, bởi vì tên nhóc này muốn
đến nhà vợ tương lai bồi dưỡng tình cảm, bà chỉ có một mình về nhà cũng
nhàm chán, cho nên liền đến chỗ chị em tốt chơi một đêm.
Ngày hôm sau khi về đến nhà lại ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Chấn Phong thế
mà ở trong nhà, bất quá bọn họ gặp mặt, chỉ cần không phải ở trước mặt
người khác thì đều làm bộ không thấy, quý cô Tưởng cũng không để ý, coi
như không nhìn thấy ông, trực tiếp lên lầu, nào có nghĩ đến mới vừa đi
tới đầu cầu thang liền nghe tiếng Bạch Chấn Phong tức giận vang lên,
“Đêm qua đi đâu? Tại sao cả đêm không về?”
Tưởng Uyển Đình kinh ngạc nhìn ông, “Anh đây uống lộn thuốc sao? ! Không phải đã nói không hỏi đến sinh hoạt cá nhân của nhau sao? !”
Tưởng Uyển Đình lười giải thích với ông, nhàn nhạt liếc ông một cái liền trực tiếp đi lên lầu, Bạch Chấn Phong thấy bà lãnh đạm như vậy, cơn tức giận tích lũy từ đêm qua sôi trào, ông trực tiếp đuổi theo bà.
Tưởng Uyển Đình lên lầu vào phòng, đang muốn đóng cửa, người đứng phía sau
bỗng nhiên đẩy cửa vào, Tưởng Uyển Đình quả thật không ngờ tới ông cũng
lên theo, bị động tác này của ông dọa cho giật mình.
Bà nhíu hai mắt nhìn ông, “Anh làm cái gì vậy?”
Bạch Chấn Phong nổi giận đùng đùng đi tới, trở tay đóng mạnh của lại, trầm
mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà, “Đêm qua cô đi đây? Ở cùng tên ngốc Ngô gia kia sao?”
Tưởng Uyển Đình cũng không biết Bạch Chấn Phong phát điên vì cái gì, từ mười bốn năm trước sau khi bà phát hiện ông vượt quá giới hạn quan hệ giữa bọn họ đã trở nên ngay
cả người xa lạ cũng không bằng rồi, qua nhiều năm như vậy, mọi người
cũng đều chỉ duy trì khách khí mặt ngoài, ông không hỏi đến bà, bà cũng
lười hỏi ông làm gì, ngược lại không nghĩ ra sao ông lại để ý đến chuyện của bà như vậy.
Trải qua nhiều chuyện
như vậy, tình cảm Tưởng Uyển Đình đối với ông đã sớm nhạt đến mức không
còn thừa lại gì, bây giờ nhìn người đàn ông này bà chỉ cảm thấy mỗi tế
bào toàn thân đều đang buồn nôn, bà cũng thật sự lười phải nhiều lời,
trực tiếp kéo cửa ra, lạnh lùng nói: “Anh đi ra ngoài đi, tôi phải thay
quần áo!”
Bạch Chấn Phong thấy bà trốn tránh vấn đề, đại khái cũng biết phỏng đoán của mình không sai.
Quần áo trên người bà còn chưa thay, vẫn là chiếc váy màu trắng bạc, chỉ là
tóc bị buộc lên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo khiêu gợi.
Ông đã lâu không dùng khoảng cách gần như thế để nhìn ngắm bà, trước kia bà một lòng nghĩ đến công việc, chỉ muốn làm sao đoạt được cổ phần trong
tay ông, bình thường cũng không chú ý đến cách ăn mặc, những gì ông nhìn thấy ở bà luôn là một bộ đồ công sở, khuôn mặt nghiêm túc, ngày qua
ngày, năm qua năm, không có bất kỳ biến hóa nào.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, ông mới phát hiện, bà vẫn độc đáo, quyến rũ như lần đầu gặp mặt, phải nói rằng, do tích lũy qua năm tháng, so với thời
thanh xuân bà càng có nhiều hơn một phần ý vị thành thục nữ tính.
Nghĩ đến hôm qua bà kinh diễm, nghĩ đến ánh mắt những người đàn ông kia nhìn bà, lại nghĩ đến tối hôm qua bà một đêm không về, nghĩ đến có lẽ bà
cùng người đàn ông khác phong lưu khoái hoạt một đêm, Bạch Chấn Phong
chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng xông thẳng lên não.
Ông trầm mặc nhìn bà, giọng nói cũng nghiến răng nghiến lợi, “Tưởng Uyển Đình, cô đừng quên, bây giờ cô vẫn là vợ của tôi!”
Tưởng Uyển Đình cảm thấy mình đã nghe được một chuyện cười, bà đúng là không
rõ, Bạch Chấn Phong đến tột cùng còn mặt mũi nào có thể nói ra câu này?
“Bạch Chấn Phong, chỉ cho anh ở bên ngoài sinh con với người phụ nữ khác, lại không cho tôi ở bên ngoài sung sướng với người khác sao?”
Lúc đang nghe nửa câu đầu trong mắt Bạch Chấn Phong lóe lên một vòng bối
rối, thế nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, Bạch Chấn Phong cảm thấy
đỉnh đầu ầm vang một tiếng, như có quả bom nổ tan trong đầu.
“Cô quả nhiên là ở bên ngoài qua đêm với người đàn ông khác thật sao? !” Ông giận dữ hét lên với bà.
Tưởng Uyển Đình vô cùng kinh ngạc đối với lửa giận của ông, bà nhắm mắt thật
chặt, thật sự không muốn hung hăng càn quấy với người này, dứt khoát
khoát tay với ông, “OK, anh không đi đúng không, tôi đi!”
Nói xong cũng muốn rời đi, Bạch Chấn Phong đột nhiên đưa tay kéo bà vào
trong ngực, ánh mắt của ông chăm chú nhìn chằm chằm bà, lửa giận trong
mắt ông thiêu đốt tất cả, như thể sắp thiêu bà thành tro.
Tưởng Uyển Đình bị ông ôm trong ngực như thế, cảm thấy buồn nôn toàn thân đều nổi da gà, đến thế này bà cũng tức giận, liền quát ông: “Anh làm cái gì đó? ! Mau buông tôi ra!”
“Cô nghĩ tôi sẽ thả cô ra cho cô đi tìm người đàn ông khác sao? ! Tưởng Uyển Đình, tôi
là chồng của cô, chỉ có tôi mới có tư cách sử dụng quyền lợi của một
người chồng!” Vừa nói ông vừa ghé đầu, chuẩn bị hôn.
Tưởng Uyển Đình thật sự không thể nhịn được nữa, hít sâu một hơi kiềm chế lửa giận vào trong, bỗng nhiên nhấc chân, đầu gối vừa vặn đá trúng chỗ
hiểm.
Bạch Chấn Phong còn chưa hôn được
đã bị bà làm như thế, lúc này ông đau đến hít vào một ngụm khí lạnh,
ngồi xổm xuống, không dám tin nhìn bà.
Tưởng Uyển Đình lười phải nhìn ông, lạnh lùng vứt xuống một câu “Buồn nôn” sau đó trực tiếp rời đi.
Bạch Chấn Phong nhìn bóng lưng bà rời đi vừa tức vừa giận, ông quả thật
không nghĩ tới bà lại xuống tay nặng với mình như vậy, chẳng lẽ bà không sợ sẽ phế ông luôn sao?
“Uyển Đình! Quay lại! Tưởng Uyển Đình, cô quay trở lại cho tôi! !”
Thế nhưng bà không hề quay đầu, thậm chí còn bước nhanh hơn, rất nhanh liền biến mất ở cầu thang.
Bạch Chấn Phong quả thật bị bà làm tức đến mức muốn nổ tung, nhưng lại lo
lắng bà ra ngoài tìm người đàn ông khác, đợi đến đau đớn hơi dịu một
chút ông liền chật vật vịn vách tường từ trên lầu đi xuống, thế nhưng
dưới lầu đã không còn bóng dáng bà, mà người giúp việc cũng nói bà đã
lái xe rời đi rồi.
Bạch Chấn Phong nắm
nắm đấm hung hăng đấm lên vách tường, nếu để cho ông biết bà thật sự qua đêm với người đàn ông đó, ông nhất định sẽ giết người đàn hắn!
Sau khi Tưởng Uyển Đình rời khỏi Tử Kinh Viên liền trực tiếp đến công ty,
ngồi trên xe, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi Bạch Chấn Phong ôm bà vào lòng
bà còn buồn nôn tê cả da đầu.
Sau khi đến công ty bà trực tiếp đến phòng làm việc của Bạch Duyên Đình, bởi vì bây giờ bà đã đem quyền lực trong tay chậm rãi giao cho Bạch Duyên Đình
rồi, trái lại rất ít đến công ty, cho nên khi Bạch Duyên Đình nhìn thấy
bà xuất hiện ở văn phòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng thấy sắc mặt bà không tốt lắm, Bạch Duyên Đình hơi nhíu mày, vội hỏi: “Mẹ sao vậy?”
Tưởng Uyển Đình đi đến ngồi xuống sofa tiếp khách, rót một ly trà uống xong
mới nói: “Đến cùng là còn bao lâu nữa? Bạch Chấn Phong cũng không biết
bị chạm dây thần kinh nào nữa, mẹ sắp bị ông ta làm cho buồn nôn chết
rồi, đến cùng còn bao lâu nữa mẹ mới có thể triệt để ly hôn với ông ta,
triệt để thoát khỏi ông ta đây? !”
Bạch
Duyên Đình liên tưởng đến ánh mắt đêm qua Bạch Chấn Phong nhìn bà, anh
cũng là đàn ông, đương nhiên lý giải được hàm nghĩa vi diệu trong đó,
cho nên vừa nghĩ sơ cũng hiểu được, anh vội vàng đi đến ngồi xuống đối
diện bà, ân cần nói: “Ông ta không làm gì mẹ chứ?”
Tưởng Uyển Đình lắc đầu, “Nhưng mẹ không dám hứa chắc sau này ông ta có nổi
điên như vậy nữa hay không.” Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của ông bà lại
rùng mình một cái, “Phải hành động nhanh mới được!”
Bạch Duyên Đình như có điều suy nghĩ gật đầu, “Được, con sẽ mau chóng an
bài, trong khoảng thời gian này mẹ cũng đừng về nhà, ra nước ngoài tránh một chút đi.”
Tưởng Uyển Đình suy nghĩ
một chút, bây giờ bà ở lại trong nước cũng không giúp được gì, còn rất
có thể làm Bạch Duyên Đình có nỗi lo về sau, còn không bằng ra nước
ngoài tránh ngọn gió.
“Được, hôm nay mẹ liền lên đường ra nước ngoài.”
Nói xong liền muốn đứng dậy, Bạch Duyên Đình nghĩ đến cái gì lại hỏi: “Đúng rồi, mẹ có nghĩ tới tìm một chỗ tốt hơn để về sau khi ly hôn với Bạch
Chấn Phong không?”
Tưởng Uyển Đình bị vấn đề của anh làm cho sững sờ, bà nghĩ sơ muốn liền lắc đầu, “Đã lớn tuổi
như vậy, còn nghĩ chuyện này để làm gì? Mẹ đã nghĩ xong rồi, sau khi ly
hôn mẹ sẽ đi các nước du lịch, sau khi con có con thì chuyên tâm chăm
sóc con của con.” Nhún nhún vai, “Như vậy không phải cũng rất tốt à?”
Bạch Duyên Đình dựa vào ghế sofa, mang theo ý cười lẳng lặng nhìn bà, hồi
lâu sau mới nói: “Chú Ngôn là một người vô cùng tốt, đối với mẹ cũng coi là si tâm một mảnh, trong kiếp trước chú ấy cũng vẫn không kết hôn, sau khi mẹ qua đời chú ấy liền biến mất, con nghĩ hẳn nguyên nhân là vì
mẹ.”
Tưởng Uyển Đình nghe những lời này cũng thở dài một hơi, cười khổ nói: “Anh ấy tốt như vậy, mẹ làm sao mà xứng?”
“Xứng hay không không phải do mẹ nói, chú Ngôn cảm thấy mẹ xứng thì mẹ xứng.”
Tưởng Uyển Đình khẽ động lòng, không nói nữa, chỉ cúi thấp đầu, giống như đang suy tư điều gì.
“Được rồi, tự mẹ suy nghĩ cẩn thận đi, tóm lại đừng để mình tiếc nuối.”
Tưởng Uyển Đình cười với anh, nhưng không thuận theo, “Mẹ vẫn nên ra nước
ngoài trước, mẹ sợ đợi chút nữa Bạch Chấn Phong sẽ tìm tới!”
Bạch Duyên Đình gật đầu.
Sau khi Tưởng Uyển Đình rời đi văn phòng cũng chỉ còn lại một mình Bạch
Duyên Đình, anh bưng trà đến bên cửa sổ, khí khái hào hùng bộc phát trên gương mặt còn lộ ra mấy phần ngây ngô, thế nhưng đôi mắt kia thâm thúy
sâu không thấy đáy, nhìn thẳng chăm chú một nơi ngoài cửa sổ hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, khóe miệng anh vẽ nên một đường cong, nâng chén trà
lên nhấp một miếng, hơi cúi đầu che giấu ánh mắt lợi hại như chim ưng
kia.
Ừ, đúng là thời điểm ra tay.
Sau khi Tưởng Uyển Đình rời đi một hồi lâu sau Bạch Chấn Phong mới hóa giải được nỗi đau bị đánh trúng chỗ hiểm, ông thay quần áo khác chuẩn bị ra
ngoài tìm bà, thế nhưng vừa đi đến cửa lại đụng phải trợ lý, trợ lý này
là ông phái qua đưa tiền cho ba mẹ con Văn Tuyết Nhi, giờ phút này thấy
sắc mặt anh ta ngưng trọng, giống như có lời muốn nói, Bạch Chấn Phong
nhân tiện hỏi: “Thế nào? Bên kia lại xảy ra chuyện gì?”
“Thật ra không có việc gì, chỉ là Văn tiểu thư vẫn muốn gặp ngài.”
Bạch Chấn Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện Văn Tuyết Nhi hạ độc Tưởng Uyển
Đình, lại nghĩ tới gương mặt nổi đầy đốm đen đốm đỏ kia của Văn Tuyết
Nhi, ông nhíu mày, phất phất tay, “Trông chừng cô ta cho kỹ, đừng để cô
ta gây ra chuyện gì nữa.”
Trợ lý gật đầu, đang muốn quay người ra ngoài, Bạch Chấn Phong lại gọi anh ta, “Đúng
rồi, đi điều tra hành tung của phu nhân, xem gần đây cô ấy qua lại với
ai.”
Sau khi trợ lý rời đi Bạch Chấn
Phong trực tiếp đến công ty, gần đây công ty có một hạng mục lớn, ông
mới đến công ty chưa được một lát đã bị người khác kéo đến bữa tiệc,
cũng chỉ có thể gác lại chuyện tìm Tưởng Uyển Đình.
Lần nói chuyện này nói đến thật lâu, ông lại bị người ta rót không ít rượu, sau khi được người khác đỡ về liền trực tiếp cắm đầu ngủ say, ngày hôm
sau lúc thức dậy ông mới từ miệng người giúp việc biết được, hôm qua phu nhân cùng thiếu gia đều không về nhà, Bạch Chấn Phong giận không kiềm
được! Người phụ nữ này thật đúng là to gan, làm vợ, làm mẹ, mỗi ngày
không trở về nhà còn ra thể thống gì? ! Còn Duyên Đình cũng thế, một
người lớn như vậy còn ra ngoài mỗi ngày!
Ông lại gọi cho trợ lý hỏi hành tung của Tưởng Uyển Đình, không nghĩ tới
người trợ lí luôn làm việc hiệu suất cao này lại nói với ông anh ta cũng không tìm được phu nhân.
Bạch Chấn Phong không biết có phải Tưởng Uyển Đình cố ý cùng người khác đi chỗ nào đó
bí ẩn lêu lỏng để ông không tìm được, ông càng nghĩ càng tức giận, lúc
này liền để trợ lý tiếp tục tìm, nhất định trước hôm nay phải tìm ra
tung tích Tưởng Uyển Đình.
Thế nhưng trợ lí còn chưa mang được tin tức gì về, đột nhiên lại đưa tới một tin đánh Bạch Chấn Phong một cái trở tay không kịp.
Nhật báo Giang Thành, tuần san Ký Thị, còn có mấy tòa soạn tương đối lớn của Ký Thị đồng thời đăng một tin bát quái ở trang đầu – Bạch Chấn Phong
tiên sinh chủ tịch tập đoàn Bạch thị – doanh nghiệp đứng đầu Ký Thị, vậy mà lén nuôi phụ nữ bên ngoài, còn có hai đứa con riêng!
Thật ra việc Bạch Chấn Phong nuôi phụ nữ bên ngoài cũng không phải bí mật
gì, các tầng cao trong nội bộ tập đoàn Bạch thị đều biết, trong vòng
tròn thượng lưu Ký Thị cũng không ít người biết, người không biết đại
khái là đại chúng một mực tin cậy sản phẩm của Bạch thị.
Mà hết lần này tới lần khác Bạch Chấn Phong vì hình tượng tập đoàn, mỗi
lần xuất hiện trước công chúng trước đều lấy hình ảnh tích cực, hơn nữa
trong một chương trình trò chuyện nào đó trước đây ông còn kể chuyện
tình của mình với Bạch phu nhân, lúc ấy đã nhận được tán dương của không ít người, tất cả mọi người hâm mộ tình yêu đến chết không đổi của Bạch
tiên sinh và Bạch phu nhân, tỉ lệ người xem của chương trình đó không
nhỏ, cũng mang đến cho Bạch thị lợi ích to lớn, Bạch Chấn Phong thấy
hình tượng tích cực này mang lại lợi ích cho công ty, càng dồn hết sức
lực khoe ân ái với Bạch Phu Nhân, bất kể là phỏng vấn trên TV hay tạp
chí tài chính kinh tế, đều phải nói đến tình yêu bền vững của ông dành
cho Bạch phu nhân, năm đó Bạch phu nhân giúp ông vượt qua cửa ải khó
khăn như thế nào, ông thì sau khi công thành danh toại đối với phu nhân
không rời không bỏ ra sao.
Mà Bạch phu nhân cùng Bạch tiên sinh cũng vẫn luôn là tấm gương của rất nhiều người ở Ký Thị.
Nhưng bây giờ, đã có truyền thông tiết lộ ra ánh sáng sự thật Bạch tiên sinh
nuôi phụ nữ bên ngoài, thậm chí còn chụp được một tấm ảnh Bạch tiên sinh cùng tiểu tam một nhà hài hòa mỹ mãn.
Lúc trước tình yêu đẹp của Bạch tiên sinh cùng Bạch phu nhân không biết đã
cảm động bao nhiêu người, tình yêu không đổi thay của họ đã trở thành
tín ngưỡng mà nhiều người theo đuổi, nhưng bây giờ, niềm tin vững chắc
ban đầu đã tan vỡ khi đối mặt với thực tế, quần chúng nhân dân cảm thấy
mình bị người ta xem như khỉ mà chơi đùa, lập tức xù lông!
Mà quần chúng nhân dân tức giận gây hậu quả chính là cổ phiếu Bạch thị
giảm mạnh trong một đêm, doanh thu hằng ngày của Bạch thị cũng giảm đi
50%.
Kết quả này làm tất cả mọi người của Bạch thị luống cuống, bao gồm cả Bạch Chấn Phong!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT